376: Ngoạ Long Lĩnh
Mấy ngày sau...
Lục Triết và Tiểu Phúc cưỡi ngựa lướt nhanh, chẳng mấy chốc đã tới được một địa phương có tên là Ngoạ Long lĩnh.
Nơi đây địa thế hiểm trở, núi non trùng điệp, rất nhiều ngã rẽ đan xen nhau vô tình biến chúng thành một mê cung tự nhiên.
Nếu không phải dân bản xứ thì lần đầu tới đây rất dễ lạc đường.
- Thiên Hạ bang, vất vả mấy ngày trời cũng tìm được các ngươi...
Lục Triết thắng dây cương ngựa lại, nhìn lên đỉnh núi với vẻ chờ mong.
Chẳng hiểu sao ba chữ "Thiên Hạ bang" này rất hấp dẫn với gã.
Mỗi lần nghĩ đến, một vài hình ảnh và tiếng trống trận hào hùng lại xẹt qua trước mặt gã, tuy không rõ ràng lắm nhưng vẫn phảng phất sự quen thuộc như chính bản thân đã từng trải qua nó.
Loại cảm giác vi diệu này rất khó diễn tả, khiến Lục Triết nảy sinh khao khát bằng mọi giá phải tìm được tiểu thế lực kia nhằm giúp cảm giác này rõ ràng hơn.
- Công tử, nghe đồn sự kiện Diệt Kiếp sắp xảy ra.
Người thật sự không muốn tham dự?
Tiểu Phúc hỏi.
Lục Triết mỉm cười hỏi lại:
- Vì sao phải tham dự? Mấy trăm người hợp lực vây công một người, rõ ràng đã đem mặt mũi ném đi hết.
Nếu ta tham dự thì ắt phải đứng về phía Kiếp Chủ cùng hắn địch quần hùng mới đúng.
Đáng tiếc hắn là kẻ diệt đạo, sát nghiệp với nhân tộc nặng vô cùng, ta chẳng có lý do gì giúp đỡ.
Nếu có một ngày chúng ta gặp nhau, ta cũng sẽ xuống tay giết hắn để giúp nhân giới bình ổn trở lại, không cần phải vội!
Đúng lúc này từ nơi xa truyền lại tiếng ngựa dồn dập, rõ ràng có một đạo binh mã rất đông từ trong Ngoạ Long lĩnh đang di chuyển ra.Tốc độ bọn họ rất chậm, dường như đang phải áp tải theo thứ gì đó.
Lục Triết nhíu mày:
- Thiên Hạ bang định làm cái gì mà lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ thứ bọn họ nhắm tới đạo binh mã kia?
Theo như thông tin gã thăm dò trên đường đi tìm Thiên Hạ bang lúc trước, vào hôm nay tại Ngoạ Long lĩnh sẽ xuất hiện đội binh mã của bộ lạc Viêm Hoả, bá chủ vùng thảo nguyên đông bắc Trung Thổ đi ngang qua.
Nói về Viêm Hoả bộ này, họ là thế lực duy nhất trên thảo nguyên không khuất phục bộ lạc Tây Phong, thậm chí còn luôn muốn cất quân đánh về phía họ nhằm thống nhất toàn thảo nguyên làm một.
Cấm kỵ buông xuống, các thế lực cự đầu bắt đầu triển khai chiến tranh diện rộng.
Ai cũng muốn mở rộng lãnh thổ, chiếm những địa phương ít chịu ảnh hưởng để làm nơi an cư lạc nghiệp cho bách tính phía sau.
Viêm Hoả bộ lạc không phải ngoại lệ, hiện tại tân tộc trưởng của bọn họ là Trần Diễm vừa mới kế nhiệm không lâu nhưng dã tâm rất lớn.
Không như Đại Ngưu xuất chúng, tu vi của Trần Diễm khá tầm thường, nằm ở Hỗn Nguyên cảnh trung kỳ.
Thứ tạo nên cho y sự vượt trội là đầu óc quân sự thiên bẩm.
Chỉ trong mấy tháng kể từ khi cấm kỵ xảy ra đã thành công xua quân đánh chiếm gần ba mươi mốt bộ lạc lân cận, nâng đại quân của mình lên đến hai trăm vạn.
Tuy bây giờ đội quân này còn rất hỗn tạp, xa xa mới bằng quân Tây Phong dũng mãnh thiện chiến nhưng số lượng lại vượt trội gấp rưỡi lần.
Trong tương lai nếu có thể huấn luyện thành công đội quân này thì thực lực Viêm Hoả bộ lạc sẽ được đẩy lên tầm cao mới, việc tiêu diệt Tây Phong cũng không còn là quá xa vời.
Nhất là khi cách đây ít lâu phía Tây Phong còn xuất hiện hai đại nhân vật ghé thăm, muốn mượn sức bộ lạc họ đánh ngược trở về chốn cũ.
Có hai người này hỗ trợ, việc Viêm Hoả thống nhất thảo nguyên chỉ còn là vấn đề thời gian.
- Ta nghe nói Trần Diễm ngoài hùng tài đại lược ra thì cách đối nhân xử thế vô cùng tàn bạo.
Với những người dưới trướng chỉ cần phạm lỗi nhỏ cũng tru di thập tộc người ta.
Ba mươi mốt bộ lạc bị y chiếm đóng thì tới bảy cái đã bị đồ tộc giết cả già trẻ lớn bé vì bất tuân theo.
Những bộ lạc khác vì giữ mạng nên chịu thuần phục nhưng luôn mang theo tư tưởng phản loạn.
Những người trốn thoát khỏi sự kiện đồ tộc năm đó của bảy bộ lạc kia đang thành lập Tru Hoả Liên Minh, quy mô cả vạn người tham gia, thề rằng nếu ai cầm được đầu của Trần Diễm về sẽ lập tức bái làm chủ công, đồng thời giúp đỡ người đó trở thành bá chủ thảo nguyên đông bắc.
Có lẽ Thiên Hạ bang định mượn sự hung hiểm ở đây để chặn đường tấn công Trần Diễm chăng? Nhưng với quân số chỉ sáu người, bọn họ sẽ làm nên trò trống gì chứ? Muốn tự đi tìm đường chết sao?
Lục Triết nghĩ mãi mà không thông.
Nhưng càng là như vậy, gã lại càng cảm thấy Thiên Hạ bang này rất thú vị.
Cõ lẽ chọn lựa giúp Việt Bân kia trở thành đệ nhất thế lực Di địa cũng không phải chuyện sai lầm.
Tiểu Phúc chống cằm:
- Xem ra trên thế gian này không phải chỉ có mình công tử có những suy nghĩ điên rồ.
Nhưng điều này cũng chứng minh bọn họ thích hợp với công tử.
Những kẻ điên gặp nhau ắt sẽ làm nên những chuyện khinh cuồng điên đảo thế gian!
- Hy vọng là vậy!
Khoé miệng Lục Triết cong lên đầy vẻ tự tin.
Gã ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi phía xa, mơ hồ cảm thấy nơi đó có mấy cặp mắt đang nhìn xuống mình đầy sự thận trọng.
Dường như đang thầm tính toán về sự xuất hiện của gã.
-------------
- Việt Bân đại ca, hai kẻ cưỡi ngựa phía dưới là ai? Có ảnh hưởng tới kế hoạch của chúng ta không?
Trên đỉnh núi, sáu người Thiên Hạ bang đang nấp sau một tảng đá quan sát đại quân của bộ lạc Viêm Hoả đi ngang qua.
Giữa cả vạn quân kia là Trần Diễm gương mặt ngang tàng đang lạnh lùng nhìn về phía trước, thi thoảng lại vung roi trong tay quất lên người những binh lính xung quanh, thúc dục bọn họ nhanh chóng tiến lên.
Chỉ có đứng trên đỉnh núi mới thấy được nguyên nhân khiến đoàn quân của bộ lạc Viêm Hoả di chuyển chậm vậy rốt cuộc là thứ gì.
Nơi giữa đoàn quân của họ có một cổ thú trông giống mãnh sư thân hình khổng lồ như quả núi đang được cột chặt trên một chiến xa cũng đồ sộ không kém.
Cả bảy tám ngàn người đang reo hò kéo cổ thú này đi, chính vì sức nặng khủng khiếp của nó nên mới khiến đội quân cả vạn người của Trần Diễm di chuyển chậm chạp đến thế.
- Đi mau! Mê dược chỉ có tác dụng trong ba ngày, nếu không sớm đưa cổ thú cấp bốn này về tổng đàn thì một khi nó tỉnh lại sẽ đủ sức diệt toàn quân ta!
Trần Diễm lại lớn tiếng quát.
Cổ thú mãnh sư kia rất lợi hại, chiến lực ngang với tu sĩ Đạo Đài cảnh đỉnh phong, bình thường cực kỳ ngang tàng hung hãn.
Nếu không phải trong lúc ngủ say dính phải Thụy Trầm dược bát phẩm do Viêm Hoả bộ lạc bỏ ra cái giá trên trời mua về thì cũng không dễ khống chế nó đến vậy.
Viên Thụy Trầm dược kia cơ hồ làm mất đến nửa tài sản tích góp suốt cả trăm năm của Viêm Hoả bộ lạc, do người từ thánh giới đích thân đưa đến giao dịch.
Mà thân phận của người này cũng rất ghê gớm, thông qua cuộc giao dịch với y, Trần Diễm lại có thêm một mối quan hệ có ích, tương lai có thể nhờ vả tương trợ.
Dù cái giá phải trả rất đắt nhưng chỉ cần đưa được cổ thú cấp bốn này về tổng đàn rồi dùng trận pháp ở đó thuần phục nó thành công, lợi ích đem lại là to lớn khó tưởng tượng nổi.
Sẽ giúp Viêm Hoả bộ lạc có thêm một con bài tẩy trong trường hợp phải khai chiến với bộ lạc Tây Phong.
Phía trên đỉnh núi, Việt Bân dáng người gầy gò nước da ngâm đen nhưng bù lại ánh mắt cực kỳ sáng đang dõi theo nhất cử nhất động của Lục Triết và Tiểu Phúc bên dưới.
Khoảnh khắc hai bọn họ chạy vào một rặng cây nhỏ thì hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhin của bọn Việt Bân.
- Không sao, chỉ có hai người.
Hơn nữa bọn họ mặc thường phục, chẳng phải đạo y cao cấp gì, ngay cả yêu mã dưỡi chân cũng rất tầm thường.
Có lẽ là tán tu vô tình đi ngang qua đây thôi...!Chúng ta phải tập trung vào mãnh sư kia để thực hiện đúng kế hoạch.
Với tu vi của ta muốn thuấn sát Trần Diễm không khó, điều quan trọng là phải đánh thức mãnh sư để khiến đội hình của Viêm Hoả bộ lạc tan vỡ.
Năm người sau lưng thoáng run lên, dường như rất hồi hộp với những điều sắp diễn ra.
Đến trấn định như Việt Bân còn ướt đẫm cả lưng áo, gân guốc nơi tay nơi cổ nổi lên chằng chịt vì căng thẳng chứ đừng nói gì bọn họ.
Việt Bân nghiến răn nói:
- Cầu phú quý từ trong hiểm nguy! Nếu không có gì đột phá chúng ta mãi là những tu sĩ tầm thường.
Sống như vậy ta không cam tâm, thà rằng thử liều mạng một lần.
Chết thì thôi, mười tám năm sau ta lại trùng sinh tu hành lần nữa!
Tên béo nhất trong năm người sau lưng nuốt bọt ừng ực:
- Lỡ mười tám năm nữa chúng ta trùng sinh thành heo thì sao? Bị làm thịt cho vào nồi rồi thì làm sao tu hành a?
Một tên lùn chỉ tới hông Việt Bân nhăn nhó:
- Làm heo còn đỡ, chết là xong, lỡ như trở thành thân nữ, bị đẩy vào lầu xanh mặc cho nam nhân vùi hoa dập liễu thì còn bất hạnh hơn...
- Lúc đó Trần Diễm kia mà còn sống, số phận đưa đẩy hắn tới lầu xanh chơi, vô tình lại chọn trúng huynh thì...
- Câm miệng!
Việt Bân khẽ quát, dù vậy đạo tâm vốn còn đang kiên định nay cũng lung lay một chút.
Bắt đầu hơi sợ hãi, chần chừ không dám xuống tay theo kế hoạch.
Vốn dĩ bọn họ đã tìm hiểu và chuẩn bị sẵn từ trước.
Mãnh sư kia dù bị bát phẩm đan dược gây mê nhưng cũng không phải không có cách đánh thức.
Trên thân thể mỗi cổ thú đều có những tử huyệt riêng biệt mà khi đánh vào sẽ có tác dụng kích thích dây thần kinh khắp cơ thể, khiến chúng nảy sinh cơ chế tự vệ theo bản năng nhờ đó tạm thời thoát khỏi sự "gây mê" trong khoảng thời gian ngắn.
Việt Bân cần chính là khoảng thời gian ngắn này.
Một khi mãnh sư tỉnh lại sẽ điên cuồng công kích tất cả. Với sức lực của một cổ thú Đạo Đài, dù đại quân của Trần Diễm có tới mấy vạn người cũng khó lòng tổn thất thảm trọng, tan đan xé nghé để mặc cổ thú này đại sát tứ phương.
Việt Bân sẽ lợi dụng tình thế hỗn loạn khi đó trà trộn vào đại quân, nhất kích tất sát Trần Diễm rồi rời đi.
Tuy trên mặt lý thuyết có vẻ rất dễ dàng nhưng thực tế không đơn giản nhưng vậy.
Tử huyệt của mãnh sư nằm dưới rốn tầm mấy trượng. Theo sự nghiên cứu về chủng loại Thạch Giác sư này của Việt Bân, muốn kích phát bản năng sinh tồn của nó cần trong thời gian ngắn tối đa ba giây phải đánh đủ sáu đòn cực nặng vào đó. Bằng tu vi của Việt Bân, hay kẻ cảnh giới tu vi cao nhất trong đám là Úc Đồ Tiên Thai trung kỳ muốn làm được điều này thì số lượng đòn đánh phải gia tăng gấp đôi. Trong ba giây phải tấn công vào tử huyệt Thạch Giác sư mười hai đòn toàn lực.
Cũng may kế hoạch của bọn họ không phải bộc phát mà đã được chuẩn bị kỹ lưỡng tận hai tháng. Thông qua khảo nghiệm, Úc Đồ có thể trong nháy mắt đánh ra mười lăm đòn, dư sức đánh thức Thạch Giác sư. Mọi việc kế tiếp đã có Việt Bân lo. Chỉ cần y thành công giết Trần Diễm thì đội hình Viêm Hoả bộ lạc sẽ đại loạn, trốn thoát không thành vấn đề.
- Việt Bân đại ca, thời khắc đã tới, chỉ cần khởi động cơ quan trên đỉnh núi để cự thạch có giấu lượng lớn thuốc nổ rơi xuống phía dưới, nhất định có thể khiến bọn chúng trở nên hỗn loạn, sáu người chúng ta cũng nhờ đó dễ dàng trà trộn vào...
Tên cao gầy thúc dục.
Việt Bân gật đầu:
- Được, nhưng phải đảm bảo bọn chúng không nắm bắt được vị trí của chúng ta, bằng không hậu hoạn khó lường.
- Ai động thủ đây? Bắt đầu thôi!
Úc Đồ nôn nóng nhìn về phía sợi dây thừng mỏng manh đang neo cả trăm tảng đá khổng lồ phía xa. Chỉ cần cắt sợi dây này thôi thì những viên đá kia sẽ lập tức rơi xuống dưới, đủ diệt sát những tu sĩ dưới Tiên Thai cảnh. Mà ngay cả Tiên Thai cảnh cũng sẽ rất chật vật khi đối phó với nó.
Nhưng điều quan trọng là hiện tại cả sáu người Việt Bân đều đang đứng im như trời trồng lặng lẽ nhìn đại quân Viêm Hoả từ từ lướt qua phía trước mặt.
Bàn bạc là thế, nhưng khi chân chính động thủ bọn họ đều không đủ dũng khí để bắt đầu.
- Con mẹ nó, liều mạng!
Việt Bân quát nhẹ một tiếng, mặt mày dữ tợn, tay cầm dao găm phóng cọng dây thừng khiến nó đứt ra làm đôi.
Trong nháy mắt cả Ngoạ Long lĩnh rung chuyển dữ dội. Cát bụi từ trên những đỉnh núi liên tục rơi xuống, kèm theo đó là tiếng đất đá va chạm ầm ầm khiến đại quân Viêm Hoả bộ lạc biểu tình hoảng sợ vội nhìn lên khoảng không trên đầu mình.
Chỉ thấy phía trên có mấy trăm viên cự thạch khổng lồ kích thước bằng quả núi đang rơi xuống với tốc độ nhanh khủng khiếp. Đại quân bên dưới còn chưa kịp chuẩn bị gì thì đã bị những cự thạch này đè nát thân thể. Sự đáng sợ không dừng lại ở đó, khoảnh khắc những cự thạch này tiếp đất thì cũng bắt đầu nứt ngang nứt dọc, kế đến từ bên trong truyền ra một cỗ bạo tạc chẳng thua kém tu sĩ Tiên Thai đỉnh phong tự bạo là bao. Những âm thanh nổ vang lên không ngớt, đại quân Viêm Hỏa bộ lạc chính thức tan vỡ. Đám binh lính gào rống trong tuyệt vọng nhưng vẫn bị những vụ nổ do cự thạch tạo thành chôn vùi. Số khác thì bị chính đồng bọn của mình dẫm chết khi đang bỏ chạy khỏi cự thạch rơi xuống từ đỉnh núi.
- Động thủ!
Trên đỉnh núi, Việt Bân cùng năm huynh đệ của mình đã thay xong quân phục của Viêm Hỏa bộ lạc. Bọn họ ai thấy thần sắc kiên quyết vô cùng, giống như phen này ra đi không còn nghĩ tới cơ hội sống sót. Dù thế nào đi nữa cũng phải đạt được mục đích giết chết Trần Diễm mới cam lòng.
Mà Trần Diễm bên dưới chứng kiến đại quân của mình chạy tán loạn như ong vỡ tổ vẫn điềm tĩnh vô cùng, khóe miệng hiện lên nụ cười nhạt, khẽ lẩm bẩm:
- Xem ra Hắc Thủ đoán đúng, sẽ có người nhân cơ hội này tập kích ta. Hẳn là đám Tru Hỏa Liên Minh ô hợp kia. Lần này để xem các ngươi xuất hiện bao nhiêu tên, ta phải giăng lưới bắt gọn một mẻ!
Hóa ra mọi thứ đều đã nằm trong dự tính của y. Tuy nhiên có một điều y không ngờ tới là đại quân của mình lại tổn thất thảm trọng như vậy. Đủ thấy đám nghịch tặc kia rất nguy hiểm, nếu không sớm diệt sạch chúng thì ắt sẽ có ngày phải hối hận.
Úc Đồ lẫn trong những binh lính đang bỏ chạy kia, rất nhanh đã tiếp cận được vị trí mãnh sư khổng lồ đang bị trói chặt trên chiến xa. Không thể không nói mê dược mà Trần Diễm sử dụng quá mức thần diệu, đến cả cổ thú nửa bước Ứng Kiếp này cũng không có sức phản kháng, hôn mê sâu như vậy. Dù bị khá nhiều cự thạch đập vào người nhưng nó vẫn chẳng hề hay biết, hệt như đã chết từ lâu.
Gã tìm đến đúng vị trí dưới rốn của Thạch Giác sư, bắt đầu ra tay dùng toàn lực kích thích chỗ này.
- Tỉnh! Tỉnh lại! Thạch Giác sư mau tỉnh lại!
Chưởng tâm Úc Đồ trong nháy mắt đã đánh ra mười lần, thân thể của mãnh sư bắt đầu có dấu hiệu run lên nhè nhẹ, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ.
Thấy vậy Úc Đồ cả mừng định giáng xuống hai chưởng cuối cùng nhưng đúng lúc này dị biến lại xảy ra.
Bốn làn khói đen từ dưới chiến xa từ đâu đột ngột lao ra công kích gã, không ngờ bọn họ đều là cao thủ Tiên Thai hậu kỳ đỉnh phong, chiến lực e rằng đạt tới cả trình độ chí tôn thiên kiêu.
- Không ổn! Trúng kế rồi!
Trong sáu người Thiên Hạ bang, Úc Đồ có tu vi cao nhất nhưng chỉ vỏn vẹn là Tiên Thai trung kỳ. Mặc dù gã cũng là một chí tôn thiên kiêu không tầm thường song cùng giai chẳng thể nào lấy một địch bốn chứ đừng nói đối phương cao hơn mình cả một tiểu ngảy.
Việt Bân đang lạnh lùng nhắm đến Trần Diễm đang đứng đơn độc cũng vậy.
Tu vi Việt Bân thấp hơn Úc Đồ, dừng ở Hỗn Nguyên hậu kỳ, đẳng cấp chí tôn thiên kiêu. Vì vậy nên hắn mới tự tin đủ sức thuấn sát Trần Diễm sau một chiêu. Có điều trong tình huống xuất hiện mấy tu sĩ Tiên Thai hùng mạnh thế này thì chắc chắn phải chết không nghi ngờ gì nữa.
Mắt thấy bốn làn khói đen dùng thế như chẻ tre đánh về phía mình, Úc Đồ đầu óc xoay chuyển thật nhanh, nghiến răng siết chặt nắm đấm, cuối cùng quyết định làm ra hành động điên cuồng không ai dám tưởng tượng nổi.
Gã tự bạo!
Một cỗ nguyên lực cuồng bạo từ thân thể của gã lan ra bốn phương tám hướng chấn bay bốn làn khói đen kia, sau đó còn tác động vào huyệt đạo dưới rốn Thạch Giác sư khiến nó bừng tỉnh, ngẩng đầu gầm lên đầy đau đớn.
Phía bên kia, Việt Bân dù đã sắp tiếp cận được Trần Diễm nhưng lúc vụ nổ xảy ra, hắn cũng vô thức quay đầu lại, chứng kiến cảnh tượng huynh đệ tốt của mình chết thảm. Hắn hét lên đầy bi thống, mặc kệ đám binh linh xung quanh cùng Trần Diễm đang nhìn mình bằng ánh mắt kinh ngạc:
- Úc huynh!
- Hóa ra là tên tiểu tặc ngươi chủ mưu, đảm lượng không nhỏ!
Trần Diễm cười lạnh, phất tay một cái. Lập tính mấy trăm binh lính xung quanh ùa lại bao vây Việt Bân đang đứng như trời trồng nhìn đám khói bụi sau lưng.
- Giết hết cho ta!
- Tộc trưởng xin lánh đi trước, Thạch Giác sư đã thức giấc, nếu còn nán lại đây sẽ gặp nguy hiểm. Chờ ít lâu nữa khi nó ngủ say chúng ta sẽ lập tức báo tin cho tộc trưởng!
Mấy binh lính hộ vệ lo lắng nói khi thấy mãnh sư khổng lồ đang bị trói chặt trên chiến xa nay đã thức tỉnh. Nó rống lên đầy sự giận dữ, sau vài cú lắc mình đã thành công chấn đứt những dây thừng xung quanh thân thể rồi bắt đầu đại khai sát giới khắp nơi. Đội quân của Viêm Hỏa bộ lạc vốn có tới mấy vạn người nhưng chẳng có ai là đẳng cấp Đạo Đài vì vậy bị Giác Tỉnh sư này giết như giết kiến, một chút sức hoàn thủ cũng không có. Chẳng mấy chốc Ngọa Long lĩnh đã ngập tràn thi thể, có chỗ chất cao quá đầu người, cảnh tượng hết sức thảm khốc.
- Ta nói giết hắn! Còn lằng nhằng nữa ta giết ngươi trước!
Trần Diễm lạnh lùng quát. Gương mặt tàn nhẫn của y khiến đám binh lính khiếp sợ không dám cãi lệnh liền lập tức lao tới tấn công Việt Bân.
Không thể không nói y đúng là có khí độ của bậc thống lĩnh. Gặp nguy không biến sắc, bằng mọi giá trước khi rời đi phải nhổ cỏ tận gốc kẻ địch. Người trẻ tuổi như vậy, tuy tu vi không cao lắm nhưng đích xác là tương lai cực kỳ sáng lạn, rất có khả năng giúp bộ lạc Viêm Hỏa vươn lên thành bá chủ toàn bộ thảo nguyên Trung Thổ thay cho bộ lạc Tây Phong.
- Giết!
Việt Bân lúc này hiểu rằng mình đã bại lộ, hôm nay chắc chắn phải táng thân ở đây nên chẳng còn gì phải kiêng dè nữa, muốn giết chóc cho thỏa thích một lần cuối cùng.
- Các huynh đệ Thiên Hạ bang, hôm nay đại sự không thành phải táng thân nơi đây nhưng Việt Bân ta vô oán vô hối! Được làm quen với các vị là niềm vinh hạnh lớn nhất đời ta!
Hắn cười điên cuồng rồi bắt đầu đâm ngang chém dọc, nháy mắt đã giết mười mấy người. Tuy nhiên đại quân của Trần Diễm quả thật rất đông. Cứ một tên ngã xuống thì ngay lập tức có bảy tám tên khác lấp vào chỗ trống.
- Việt Bân đại ca! Gia Ý ta đi trước, huynh bảo trọng!
Một tiếng cười sảng khoái vang lên, kế đến âm thanh nứt lòng người kia lại vang vọng khắp Ngọa Long lĩnh. Tên lùn ban nãy ở trên đỉnh núi nói luyên thuyên cũng đã tự bạo để tránh khỏi chết dưới tay địch.