Trời dần xẩm tối, Luận Đạo đại hội đã bắt đầu, so với những truyền thừa tại giếng Tam Sinh thì trận chiến giữa đám Độc Cô Minh, Kiếp Chủ, Vương Nhất bên ngoài thành chẳng đáng xá gì.
Những tu sĩ đang quan chiến bắt đầu rút lui đi thẳng đến nơi tổ chức đại hội gần hồ Vô Ưu, cùng tham gia luận đạo với những nho sĩ chốn phàm trần.
Tục truyền lại từ ngàn xưa, chỉ cần vào ngày này mỗi kỳ đại hội đứng trước giếng Tam Sinh, nói lên chí nguyện, đạo tâm và công pháp của mình.
Nếu nó đủ xuất chúng thì dưới giếng sẽ vang lên những tiếng đạo âm thần thánh gột rửa linh hồn kẻ sĩ, đồng thời giúp họ cộng minh với những truyền thừa thuộc về hào kiệt thời cổ.
Xung quanh miệng giếng cổ xưa hiện tại người chật như nêm, tu sĩ xen lẫn với phàm nhân cùng nhau ngước đầu nhìn trăng sáng, trong tâm tưởng chậm rãi suy diễn đại đạo của bản thân.
Cùng lúc pháo hoa bắn lên không trung không ngớt như để ghi lại thời khắc lịch sử này, cũng để mọi người tạm thời quên đi tràng cảnh hỗn loạn diễn ra suốt một tháng qua khi cấm kỵ phát sinh.
Pháo nở rộ giữa thiên không như những đóa hoa rực rỡ sắc màu, phối hợp với rất nhiều chiếc đèn hoa đăng được thả trôi trên mặt hồ Vô Ưu tạo thành một cảnh tượng huyền ảo mê ly.
Nếu là người hữu tình ghé ngang qua Thiên Huyễn thành vào đêm nay ắt sẽ vĩnh viễn không quên được khung cảnh nên thơ, thấm đượm sinh khí đang diễn ra, muốn thử hòa mình vào một chút.
- Độc Cô Phàm, huynh là văn nhân, trong bụng rất nhiều đạo lý, chẳng lẽ không muốn đến giếng Tam Sinh thử thi thố một lần sao? Biết đâu đạt được tiên duyên, sau khi muội chết đi liền thành tiên cũng không chừng…
Ở bên bờ hồ Vô Ưu có một cặp nam nữ đang ngồi nhìn ra những chiếc đèn hoa đăng đang trôi nhẹ, người nữ dựa vào vai người nam, nhỏ giọng hỏi.
- Đừng nói như vậy, so với muội, tất cả đều chẳng đáng xá gì…
Độc Cô Minh thì thào, bàn tay đang ôm lấy vai Lưu Tích Quân khẽ run rẩy.
Hắn đang rất tuyệt vọng nhưng vẫn phải gắng gượng tỏ ra bình thường để nàng không cảm thấy mất hứng.
Hơn ai hết hắn cảm nhận được sinh mệnh của nàng đang dần tiêu tan rất nhanh, có lẽ sau đêm nay thôi sẽ chính thức biến mất.
Phía bên bờ kia vang lên từng đợt kinh hô, dị tượng quang hoa bảy sắc xuất hiện, dường như vừa có vị anh kiệt nào đó vừa đạt được cơ duyên to lớn.
Có điều những thứ này Độc Cô Minh đều không quan tâm.
Từ tận đáy lòng ngập tràn cảm giác hoang mang lo sợ.
Hắn không biết nên làm gì tiếp theo.
Nếu bây giờ hắn chỉ cần rời xa nàng một khắc thôi thì rất có thể khi quay lại đã chứng kiến nàng biến thành một cỗ thi thể lạnh ngắt.
Vì vậy cả ngày hôm nay luôn luôn bên cạnh, trò chuyện với Lưu Tích Quân, đồng thời thúc dục kiếp thể phá vây đi tới đây.
- Huynh có nhớ không, ngày đầu chúng ta gặp gỡ cũng là tại hồ Vô Ưu này, ở trên cầu Bất Quy Lai bên kia, lúc đó cơn mưa trắng xóa đang phủ kín nhân gian.
Từng giọt mưa nặng hạt rơi xuống mặt hồ rồi hóa thành bọt nước trắng xóa…
- Ta nhớ…
Độc Cô Minh mỉm cười gật đầu, trong cặp mắt kiên định xuất hiện ánh lệ, bàn tay ôm nàng siết càng thêm chặt.
- Huynh có còn nhớ lúc chúng ta cùng nhau đan đèn lồng dưới tuyết trắng hay không? Khi ấy là mùa đông, những bông tuyết tuy thật lạnh lẽo nhưng lại khiến chúng ta vô tình sát lại gần nhau hơn…
- Ta nhớ, nàng yên tâm, ta luôn nhớ, vĩnh viễn ghi nhớ…
Nụ cười của hắn trở thành nghẹn ngào, giờ phút này đây cái gì thiên hạ vô địch, cái gì cái thế anh hùng, cái gì xoay chuyển càn khôn, đối với hắn đều không quan trọng bằng nữ tử đang ôm trong lồng ngực này.
Hắn chỉ mong nàng có thể ở bên cạnh hắn thêm thật lâu, dù chỉ sáu mươi năm như cuộc đời phàm nhân cũng được.
Một tháng qua dù ôn nhu nhưng quá mức ngắn ngủi, hắn chưa kịp sửa sai, chưa kịp cho nàng những điều tốt đẹp nhất…
- Hôm nay mưa không còn rơi, bọt nước cũng biến mất rồi.
Những bọt nước kia chỉ có thể xuất hiện vào ngày mưa mà thôi.
Tuyết trắng cũng vậy, sẽ chỉ xuất hiện vào mùa đông.
Cũng như pháo hoa đang nở rộ trên trời cao, sẽ chỉ trở nên đẹp đẽ nhất vào đêm tối…
Giọng Lưu Tích Quân như nỉ non, đôi mắt phượng tiêu hồn từ từ nhắm lại, miệng nở nụ cười dịu dàng.
- Mà ta cũng giống như bọn chúng, chỉ xuất hiện thoáng qua trong cuộc đời huynh… Huynh nói xem, bọt nước kia có luyến tiếc ngày mưa không? Tuyết trắng kia có luyến tiếc mùa đông không? Cả pháo hoa kia nữa, đêm tối qua đi rồi nó có còn hoài niệm hay không?
Độc Cô Minh không nói được lời nào.
Hắn ôm chặt Lưu Tích Quân nước mắt rơi lã chã.
Thời khắc hắn không mong muốn nhất rốt cuộc đã đến.
- Độc Cô Phàm, ta thật sự rất lưu luyến huynh, không muốn rời khỏi huynh chút nào… Nhưng ta phải đi thôi, cầu chúc huynh tìm được người con gái mình thực sự yêu thương, cùng sống với nhau đến bạc đầu răng long…
- Không, Tích Quân!
Bàn tay nữ tử trong lòng hắn chợt buông thỏng, sinh cơ cuối cùng của nàng biến mất dần, duy chỉ có nụ cười dịu dàng trên môi dường như tồn tại vĩnh viễn.
Độc Cô Minh ngẩng mặt hét lớn.
Cùng lúc kiếp thể ở bên ngoài Thiên Huyễn thành cũng bày ra bộ dáng điên cuồng bất chấp đánh thẳng về phía đám Kiếp Chủ, Vương Nhất, Ngũ Hành tử trước mặt.
- Nàng chưa chết, chỉ cần sinh cơ chưa chính thức mất đi sẽ đều có thể vãn hồi! Cút hết cho ta!
Hắn bộc lộ sự điên cuồng nhất từ trước đến nay, mỗi một đòn đều như muốn đồng quy vu tận khiến ai nấy chấn kinh.
Ngũ Hành tử vừa đánh vừa khiếp đảm vô cùng như vẫn chế giễu:
- Ngươi giống như chó cùng đường cắn càn lần cuối vậy! Sẽ rất nhanh gục xuống thôi!
Trong âm thanh thần thông va chạm vang vọng, xương cốt Độc Cô Minh liên tục gãy nát, da thịt thối rửa bị dư chấn thần thông đánh văng ra khỏi thân thể.
Tuy nhiên hắn vẫn như cũ lao lên, dùng hết sức bình sinh để tấn công.
- Chết!
Kiếp Chủ đâm Lục Giới Sát Hồn thương vào lưng hắn, mũi thương xuyên thẳng ra phía trước ngực.
Trước một vết thương chí mạng như vậy mà hắn vẫn không dừng lại, thét lời một tiếng dùng chưởng tâm vung ra sau đánh bay gã ta.
Lại lao lên tấn công Thông Bích Viên Hầu đang cản trước mặt.
- Nã Nhật Nguyệt!
Thông Bích lạnh lùng quát, côn nặng như núi đánh gãy xương vai trái Độc Cô Minh, nhưng sau đó kết cục cũng như Kiếp Chủ, bị hắn một cước đánh văng.
- Để xem ngươi vùng vẫy được bao nhiêu lâu! Kẻ như ngươi sống cả đời cô độc, chết đi cũng sẽ cô độc, vĩnh viễn chẳng có ai ở bên cạnh! Ta thật thương cảm thay cho ngươi! Nếu ta là ngươi thì đã tự sát từ lâu rồi!
Ngũ Hành tử vẻ mặt dữ tợn, cố gắng công kích đạo tâm của Độc Cô Minh.
Mà Độc Cô Minh lúc này đây đã kiệt lực.
Dù hắn điên cuồng tới đâu, bất chấp đến đâu rốt cuộc vẫn không thể nghịch nhân.
Bước chân bị đám người trước mặt cản lại.
- Chết đi!
Trương Kiệt quát lớn, nguyên lực âm u như đến từ mười tám tầng địa ngục giáng xuống giáng xuống thân thể hắn.
Độc Cô Minh trúng phải một chiêu này, khí lực gần như mất hết, sự tồn tại đã chẳng khác nào đèn dầu trước gió, bất cứ lúc nào cũng có thể bị dập tắt.
Nhưng như cổ nhân có câu chỉ cần kiên gan bền chí, dù tuyệt cảnh có lớn đến đâu cũng sẽ có lúc xuất hiện ánh sáng hy vọng.
Vào đúng lúc hắn tuyệt vọng nhất, bất lực nhất, một âm thanh đến từ phương xa chợt vang lên.
Âm thanh này tuy xa lạ nhưng cái tên trong đó lại quen thuộc với hắn vô cùng.
- Lão đại! Huynh không cô độc, Tỏa Cốt tới kề vai sát cánh với huynh đây!
Đám Vương Nhất, Ngũ Hành tử còn đang sửng sốt thì lại nghe một giọng nói từ phương vị khác vang lên nối tiếp.
- Lão đại! Tẫn Cốt tới chậm mong huynh thứ tội! Lũ khốn khiếp các ngươi ai dám tổn thương lão đại của ta, ta đâm nát cúc hoa tên đó!
Ngũ Hành tử nhìn gã thanh niên chân dị tật chân đang thuấn di về phía mình, nhíu mày hỏi:
- Ngươi là?
- Là ông nội ngươi! Xuất Tinh Đại Pháp!
Gã thanh niên dị tật chân thét lớn, chưởng tâm đánh ra phía trước, một loại chất nhờn nồng nặc mùi tanh tưởi từ chưởng tâm gã bắn ra văng hết lên người Ngũ Hành tử khiến y biến sắc, vội vã chấn nát bộ quần áo đang mặc, cấp tốc thối lui.
Chỉ thấy những miếng vải vừa bị chấn nát kia ngã sang màu đen rồi phân hủy ngay lập tức như dính phải kịch độc.
Nếu Ngũ Hành tử chậm một chút thôi thì e rằng đã biến thành một vũng máu rồi.
- Dâm ma biến thái, ngươi lại dám sử dụng loại thần thông dâm uế như vậy, đúng là sự sỉ nhục của tu luyện giới!
Y sợ hãi nói, không ngừng lui lại phía sau.
Gã thanh niên dị tật chân hừ lạnh:
- Dâm ma cũng có nhiều loại! Ta là dâm ma yêu nước, dâm ma nghĩa khí, dâm ma quân tử, hơn hẳn loại tiểu nhân ti bỉ chỉ biết đánh lén lúc người ta gặp nguy khốn như ngươi!
Danh Sách Chương: