337: Yêu Ma!
- Ngủ thôi, ngày mai lại là một ngày mới…
Độc Cô Minh tiễn Lưu Tích Quân vào phòng ngủ, nhìn vẻ lưu luyến trên gương mặt nàng, đáy lòng hắn cũng cảm thấy xót xa.
- Ngày mai, chúng ta có còn gặp không?
Ánh mắt Lưu Tích Quân thoáng long lanh, sau đó chuyển thành nụ cười:
- Muội nói đùa thôi, huynh làm sao trốn thoát khỏi muội được…
Dứt lời nàng liền vội đóng cửa lại, ngăn cách nam nhân bên ngoài trong sự sững sờ của hắn, cũng ngăn không cho hắn thấy dòng lệ nóng ở đôi mắt đẹp đến tiêu hồn của mình trào ra.
Nàng ngồi gục xuống, tựa lưng vào cửa, hai tay ôm chặt đầu gối của mình mà khóc sướt mướt một trận.
Tuy khóc nhiều là thế nhưng lại chẳng có tiếng động nào phát ra.
Vì đơn giản thông qua cái bóng cao lớn phản chiếu từ bên ngoài vào, nàng biết hắn còn chưa rời đi, vẫn đứng im lặng ở đó một lúc lâu.
Độc Cô Minh siết chặt nắm đấm, ánh mắt lộ ra vẻ cương quyết:
- Tích Quân, bất kể phải trả giá lớn thế nào! Dù phải hủy đi cỗ Kiếp thể kia ta cũng nhất định phải cứu nàng…
Tiếng bước chân lộp cộp vang lên, nam nhân ngoài phòng đã đi mất.
Lưu Tích Quân cả người run rẩy, nước mắt vẫn không ngừng tuôn.
- Ngày mai sao? Rốt cuộc ta còn bao nhiêu ngày mai nữa?
Màn đêm tịch lặng dần chiếm lấy nhân gian, khiến chúng sinh chìm vào giấc ngủ say không biết khi nào mới thức tỉnh.
Có thể là sáng mai, hoặc cũng có thể là vĩnh viễn không bao giờ…
—————————————
Tuyệt Vọng Ma Uyên!
Dưới đáy huyết hà đen ngòm tồn tại một nam tử áo tím tóc tím, đây chính là kiếp thể Độc Cô Minh, bổn tôn chân chính của hắn.
Ngay cả phàm thể, đạo thể cũng là từ kiếp thể mà phân tách ra.
Dù vậy không như hai phân thân kia, bổn tôn này tồn tại cực nhiều hậu hoạn.
Nó dính phải kiếp lực, loại kiếp lực này khiến nó không cách nào hấp thu linh khí hay cảm nhận ý cảnh đạo vận.
Giống như thiên địa đã ruồng bỏ nó, coi nó như một sinh linh đi ngược mệnh trời, tuyệt đối không được xuất hiện trên thế gian.
Một khi thoát khỏi sự bảo vệ đến từ huyết hà, lôi kiếp mười hai màu chắc chắn giáng xuống tru diệt nó!
Nó cũng dính phải sinh tử kiếp, kiếp chồng kiếp của Cửu Chuyển Thiên công! Không thể không nói huyết hà quá thần diệu, có khả năng nghịch thiên cải mệnh, che dấu hết thảy dấu vết của sinh linh trong đó.
Đến cả kiếp nạn của cấm kỵ công pháp cũng không cách nào ảnh hưởng mà phải đình trệ lại.
Nhưng tình hình của nó hiện tại không hề ổn chút nào.
Thương thế kể từ sau lần bị thiên kiếp mười ba màu đánh xuống lúc đạo thể đột phá Hỗn Nguyên cảnh rất trầm trọng! Thân thể gần như tan nát, chỉ còn sót lại mỗi đầu và khổ hải còn bảo toàn nguyên vẹn.
Có lẽ do giữa ấn đường nó có sự trấn giữ của cổ ngọc màu đồng kia nên mới thoát khỏi cảnh bị hủy diệt.
- Tiểu Tranh Mệnh thuật!
Nam tử áo tím chậm rãi mở mắt, ánh mắt hắn lạnh lùng đến cực điểm, nói ra bốn chữ.
Từng làn máu chúng sinh đen trong huyết hà cũng theo đó tràn vào thân thể hắn, vừa tái tạo lại vừa hủy diệt chút căn cơ phàm nhân cuối cùng còn sót lại.
Cả linh hồn của hắn cũng bị oán khí và sát khí chúng sinh ẩn tàng trong đó dần biến đổi.
Quá trình này kể từ khi hắn bắt đầu điên cuồng vùng vẫy, bỏ qua tất cả cố kỵ đến nay diễn ra cũng đã gần trọn một tháng.
- Không thành thì hủy diệt! Kiếp, để xem thiên địa là kiếp của ta, hay ta chính là kiếp của thiên địa! Huyết hà dung!
Độc Cô Minh thét lớn, một vòng xoáy lớn dưới đáy sông hiện ra hút lấy cơ thể hắn vào trong, cả huyết hà bỗng trở nên tịch mịch đến lạ thường sau tiếng gầm kia.
ẦM!
Mặt sông đen ngòm nổ tung, vô số cột máu bắn lên trời cao, cơ thể Độc Cô Minh đột nhiên từ dưới đáy huyết hà bay lên trên giữa không trung.
- Kiếp đâu! Tất cả đến đây một lượt đi!
Độc Cô Minh vẻ mặt dữ tợn ngẩng đầu lên nhìn lỗ thủng ở kết giới, chuẩn bị lần liều mạng cuối cùng.
Hắn không sợ chết, bộ kiếp thể này đã định sẵn là níu giữ lấy một tia hy vọng cuối cùng cho Lưu Tích Quân, không thành thì thôi, cả nó và nàng sẽ cùng hủy diệt, xem như bồi táng.
Ông trời như phẫn nộ trước sự ngỗ nghịch của hắn mà tạo ra từng tiếng sấm rền vang.
Bầu trời phía trên Tuyệt Vọng Ma Uyên bị bao phủ bởi một màu đám mây mười hai màu khổng lồ.
Từ xa nhìn lại đám mây này mơ hồ có hình dáng một cự chưởng của nhân loại đang đánh xuống.
Cũng may thời điểm hiện tại thiên kiếp không còn là điều gì đó quá xa lạ với chúng tu sĩ nên chẳng ai mấy quan tâm tới những gì đang xảy ra ở đây.
Xét về những tai ương đang giáng xuống nhân giới thì lôi kiếp xếp hạng đầu, kế đến là hỏa kiếp, thứ ba thú triều kiếp, thứ tư trùng kiếp.
Đã có rất nhiều thành trì, hay thậm chí là cả quốc gia có diện tích lớn tới trăm vạn dặm bị lôi kiếp xóa sổ trong vòng một đêm.
Bây giờ chỉ cần mơ hồ thấy được trên đầu xuất hiện một đám mây to thì người ta sẽ lập tức co giò bỏ chạy chứ đứng nói dám tới gần truy xét.
ẦM! ẦM! ẦM!
Lôi kiếp mười hai màu không nói không rằng giáng thẳng xuống người Độc Cô Minh, như muốn tru diệt hắn trong một chiêu duy nhất, không hề dây dưa dài dòng để tránh hậu hoạn xảy ra.
Chỉ thấy hắn cười dài, áo tím phấp phới, mái tóc tím bay cuồng loạn trong gió, từ cơ thể phát ra sát khí và oán khí nồng đậm đến cực điểm.
- Ngươi đánh qua ta hai lần nhưng ta vẫn sống! Lần này không ngoại lệ! Huyết Hà Chuyển!
Độc Cô Minh cong năm ngón tay lại thành trảo, chộp về phía dòng huyết hà đen ngòm đang sôi trào bên dưới kéo mạnh một cái.
Sau động tác kéo này, một cột máu khổng lồ cũng từ đó vươn thẳng lên giữa thiên không, kế đến vờn quanh thân thể của hắn, mường tượng hư ảnh tinh hà như lúc đạo thể thi triển.
Trải qua một tháng điên cuồng phá rồi lập, cơ thể hắn xem như chính thức hóa thành một loại vật chất tương tự huyết hà, thấm đượm chúng sinh lực, cũng kế thừa sát khí và oán niệm của chúng sinh.
Đây chính là đầu mối quan trọng để hắn có thể chống lại thiên kiếp.
Nói hắn chống lại thiên kiếp, không bằng nói chính bản thân huyết hà bên dưới đang thông qua hắn gián tiếp làm điều đó.
Huyết hà này tồn tại từ thời thượng cổ đến nay đã trăm vạn năm, máu của ức vạn sinh linh và cường giả chảy xuôi trong đó.
Ý chí của nó mặc dù pha tạp trộn lẫn với nhau nhưng chẳng khác gì như sinh mệnh sống bình thường.
Tính từ lúc Độc Cô Minh chìm xuống đáy sông cho đến nay cũng đã ngót nghét mười mấy năm.
Theo hắn cảm nhận thì loại ý chí kia đã hoàn toàn chấp nhận, xem hắn như một bộ phận của mình.
Việc hắn bị thiên kiếp tấn công sẽ kích thích bản năng tự vệ của nó .
Hắn hiện tại cũng chỉ như một mồi lửa dẫn động ý chí của huyết hà, làm dấy lên phẫn nộ và oán khí của nó với thiên địa, thúc đẩy nó chiến thiên!
Dĩ nhiên trước khi điều này xảy ra, hắn phải cầm cự đủ lâu, ít nhất là trong một khắc bằng không sẽ hóa thành tro bụi.
Từ trong đám mây khổng lồ vang vọng tiếng sấm mãnh liệt, mường tượng có một đầu thái cổ lôi thú đang sống lại điên cuồng gào rống.
- Ý chí huyết hà, ngươi còn chờ gì nữa mà không hiện thân!
Độc Cô Minh nghiến răng, chúng sinh huyết trong người vận chuyển, chuẩn bị thi triển ra môn công pháp đã lâu lắm rồi không sử dụng.
Đây là môn công pháp đầu tiên hắn sáng tạo ra, lấy chúng sinh huyết làm chủ đạo, dựa vào tiên ma yêu nhân thần quỷ lực mà diễn biến.
- Chúng Sinh Thất Biến! Thai Yêu Biến!
Độc Cô Minh thét lớn, yêu khí từ thân thể bùng phát dữ dội, xương cốt kinh mạch toàn thân dưới sự thúc động của yêu lực trong khổ hải bắt đầu bành trướng ra.
Chỉ trong chớp mắt hắn đã biến thành một người khổng lồ cao tới trăm trượng, trên đầu mọc hai sừng, toàn bộ đốt sống lưng nhọn hoắc chọt thủng làn da nhô ra, thêm vào đó một cặp răng nhanh dài cũng chìa ra khỏi miệng trông rất khủng bố.
Toàn thân hắn cơ bắp cuồn cuộn, tay dài quá gối, mười đầu ngón tay mọc ra móc vuốt sắc bén như sẵn sàng xé rách huyết nhục của bất kỳ sinh linh nào.
- Rống!
Hắn hướng về đám mây khổng lồ đang ngự trị phía trên kết giới Tuyệt Vọng Ma Uyên rống một tiếng kinh thiên động địa.
Nhưng chưa dừng lại ở đó, nếu chỉ thế này thôi thì vẫn chưa đủ để hắn giữ lại một tia sinh mệnh trước lôi kiếp mười hai màu kia.
- Thai Ma Biến! Hiện!
Thanh âm trầm thấp mang theo sự tà ác đến tột cùng quanh quẩn khắp không trung, ma khí cùng với hắc ám theo đó dần bao phủ cả một vùng rộng lớn.
Giờ phút này hắn không còn là một yêu loại bình thường nữa mà là yêu ma!
Một yêu ma tràn ngập oán hận và sát lục, hướng về bầu trời khiêu chiến!
Dưới sự kiên định của hắn, tiếng sấm rền càng lúc càng lớn, mắt thấy đạo lôi kiếp mười hai màu kia chuẩn bị phủ xuống, Độc Cô Minh không còn kiêng nể gì nữa mà tiếp tục xuất ra toàn bộ năm biến còn lại, trừ “Nhân Biến” vẫn chưa tìm tòi ra được.
- Thai Tiên Biến!
- Thai Thần Biến!
- Thai Quỷ Biến!
- Ngũ Biến Đồng Nhất! Ngũ Đạo Tự Phong! Chúng Sinh Biến! Hiện!
Tiên vốn vô tình.
Ma cực tà ác.
Quỷ luôn âm trầm.
Yêu hay thay đổi.
Thần chủ cương liệt.
Năm loại thần thái riêng biệt này cùng lúc dung hợp lại trên người Độc Cô Minh, khiến cơ thể yêu hóa của hắn cũng bắt đầu méo mó vặn mẹo liên hồi, dường như đang bị năm loại lực lượng tranh đấu xem nên để loại nào chiếm thế chủ đạo.
Rất nhanh, cơ thể hắn đã phục trạng thái bình thường. Vẫn là thân thể khổng lồ nhưng cao lớn gấp đôi lúc trước, lớp da yêu loại đã biến mất, thay vào đó là làn da vàng óng ánh cực kỳ sáng chói hệt như một vị thần giáng lâm thế gian. Trên đầu hắn vẫn như cũ mọc ra hai sừng, một dấu hiệu nhận biết đặc trưng của yêu tộc. Đôi mắt bạc vô tình thì thuộc về tiên tộc. Vậy còn ma và quỷ ở đâu? Quỷ hóa thành linh hồn hắn, còn ma trở thành trái tim! Tất cả những điều này kết hợp kiếp lực trên người biến hắn thành tồn tại độc nhất vô nhị trên thế gian này.
Một tồn tại tuyệt đối không được sinh ra, không nên sinh ra, bằng không sẽ khiến trời đất bị cải biên theo hướng không cách nào hình dung!
- Tuổi thọ của ta… Được! Chỉ cần tâm ta không chết, dù thân tử cũng không sao!
Độc Cô Minh nhanh chóng phát hiện sự biến đổi của mình khiến cho thọ nguyên nhanh chóng bị rút cạn đi, sinh cơ biến mất thay vào đó là tử khí ngập tràn. Lúc trước hắn chỉ mới dung hợp trạng thái Minh Tiên Biến và Minh Yêu Biến ở Khổ Hải cảnh mà đã trong nháy mắt mất đi năm mươi năm tuổi thọ, huống hồ là bây giờ dung hợp cả năm lại ở Tiên Thai cảnh.
- Độc Cô này không giỏi gì cả, chỉ giỏi nhất là đi tìm chết!
Hắn cười điên cuồng, đã quyết định liều mạng đánh phá ra một tia cơ hội cho Lưu Tích Quân thì còn gì phải sợ nữa? Cứ làm tới thôi!
Thọ nguyên vốn đã khôi phục sau quãng thời gian chữa trị dưới huyết hà nay tiêu tán toàn bộ. Tử khí chết chóc bắt đầu xấm chiếm cơ thể hắn, không chừa bất kỳ ngõ ngách nào.
Sự khác biệt giữa sinh mệnh sống bình thường và một sinh mệnh đã chết là gì?
Đó chính là sinh cơ!
Chỉ cần có sinh cơ, da thịt, xương cốt của ngươi sẽ có thể tồn tại thời gian dài đến khi hết thọ nguyên. Nhưng nếu ngươi chỉ còn là cái xác rỗng bị một tồn tại khác tạm thời chiếm đóng thì ngươi sẽ rất nhanh bị thối rữa.
Chưa tới một giây sau, da thịt bên mặt trái của Độc Cô Minh đã bong ra rồi rớt xuống phía dưới dòng huyết hà đen ngòm, để lộ một nửa bên đầu lâu xương cốt trắng hếu nhìn mà ghê người.
Nhưng máu đen trong cơ thể lập tức giúp da thịt chỗ đó khôi phục lại, đây là tác dụng của Trường Sinh Thể sau khi bị kiếp lực làm cho biến dị! Hiện tại khó lòng ước định nổi đẳng cấp của nó nhưng chắc chắn không dưới trạng thái Kim Huyết mà đạo thể đang sở hữu.
Từ thái cổ hoang sơ đến nay, tương truyền rằng trong nhân giới lưu truyền bốn môn cấm kỵ công pháp có khả năng nghịch thiên cải mệnh, giúp chủ nhân trở thành cường giả siêu việt trấn áp cả một thời đại. Trong đó Thiên Thượng Thiên Hạ Duy Ngã Độc Tôn công đứng hạng nhất. Sau khi Vạn Vô Địch chết đi, Bá Luân không hề làm y thất vọng mà đã diễn biến nó đi đến tột cùng, đạt đến đẳng cấp cấm kỵ, trong cuộc đời chưa từng gặp đối thủ.
Môn cấm kỵ công pháp thứ hai có lịch sử lâu đời hơn, mang tên gọi Cửu Chuyển Thiên công. Trong lịch sử chỉ từng có hai người duy nhất tu luyện đến tầng chín, một là Bá Luân, hai là Cửu Thiên Huyền Nữ.
Mà môn cấm kỵ công pháp thứ ba theo lời đồn đoán được tạo ra còn trước cả khi thái cổ hình thành, không rõ thuộc về kỷ hồng hoang hay thần thoại. Đó chính là Đạo Ma kinh trứ danh.
Còn môn cấm kỵ công pháp thứ tư rất mơ hồ, vô cùng ít thông tin về nó. Sở dĩ mọi người biết môn công pháp này có tồn tại là thông qua lời kể của cường giả Tuyết Thương phái mãi về sau thời điểm Bá Luân mất tích. Năm đó Bá Luân đã sáng tạo ra nhưng chưa có cơ hội sử dụng. Theo lời vị cường giả kia nói thì nó là manh mối dẫn đến bốn chữ “trường sinh bất tử” mà bất kỳ tu sĩ nào cũng khao khát, rất giống với bản chất Trường Sinh thể hiện tại.
Đã sinh ra ắt phải hủy diệt, đó là bản chất của vạn vật. Nếu có một sinh linh nào đó đi ngược với quy luật này cũng tương đương vi phạm cấm kỵ, trong suốt cuộc đời sẽ bị thiên phạt đến tận ngày diệt vong.
Ở đây Độc Cô Minh cũng vậy!
Trường Sinh Kiếp Thể của hắn đi ngược với mệnh trời, giúp một kẻ đã cạn kiệt thọ nguyên như hắn, da thịt thối rữa không ngừng rơi rớt nhưng bằng một cách kỳ lạ vẫn còn sống, thậm chí hùng mạnh hơn gấp bội phần.
Trong tiếng cười ha hả vang vọng khắp trời đất của hắn, lôi kiếp mười hai màu chính thức giáng xuống.
Mà kẻ tràn ngập khí tức chết chóc kia chẳng chút sợ hãi bay lên, mặt mày dữ tợn, nắm chặt quyền đầu đánh về phía lôi kiếp trước mặt.
ẦM! Ầm! ẦM!
Thân thể khổng lồ của Độc Cô Minh bị lôi kiếp bao phủ hoàn toàn, trong nháy mắt hắn đã bị đánh tan xác, dù chỉ một chút sức kháng cự cũng không có.
Nhưng đúng lúc này dòng huyết hà đen ngòm bên dưới chợt phát sinh biến dị. Mặt sông sôi trào ùng ục, dường như phẫn nộ vì việc bị lôi kiếp tấn công hủy diệt đi một bộ phận của mình mà sắp sửa phản đòn.
HỐNG!
Cả huyết hà dài vạn dặm như một con huyết long khổng lồ bốc lên tận trời cao, từ nó phát ra tiếng long ngâm vang vọng khắp Tuyệt Vọng Ma Uyên tịch lặng này. Máu đen liên tục ngưng tụ lại nơi vị trí mà Độc Cô Minh vừa bị đánh tan xác để hóa giải dư âm của lôi kiếp.
Kế đến là một cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi diễn ra.
Máu đen sau khi không ngừng cuộn xoắn vào nhau liền nhào nặn ra hình dạng lúc trước của Độc Cô Minh.
Vẫn là thân thể cao lớn trăm trượng, vẫn là làn da óng ánh thần quang, đôi mắt vô tình nhìn về phía bầu trời, giống như dù chết cũng không khuất phục.
- Ở nơi có huyết hà, chỉ cần tâm ta bất tử, thân ta liền bất diệt!
Độc Cô Minh lạnh lùng cất tiếng:
- Ý chí huyết hà! Ta và ngươi đều bị thiên địa này ruồng bỏ, hãy giúp ta đi ra ngoài, chúng ta cùng khuấy động càn khôn một trận!
Huyết hà như nghe thấy lời nói của Độc Cô Minh, cả một dòng sông máu đen tanh tưởi chính thức hóa thành một con huyết long khổng lồ nhưng nay kích thước đã thu hẹp lại chỉ tầm mấy vạn trượng, vừa đủ để uốn lượn xung quanh cơ thể hắn, bảo vệ hắn tránh khỏi sự công kích của lôi kiếp.
Trên bầu trời xuất hiện vô số tiếng nổ rền vang, lôi kiếp mười hai màu tiếp tục điên cuồng giáng xuống bên dưới thêm mấy đợt nữa nhưng đều bị huyết long hóa giải dễ dàng.
Trạng thái biến thân của Độc Cô Minh kết thúc, hắn trở lại hình dáng nhân tộc bình thường, áo tím tóc tím, vẻ mặt điềm tĩnh đứng trên đầu huyết long. Mặc dù bản thân vẫn còn bị trạng thái thối rửa rồi khôi phục quấn lấy nhưng hắn cũng chẳng bận tâm, ánh mắt nhìn về hướng Thiên Huyễn thành cách đó mấy chục vạn dặm, truyền ý niệm cho huyết long để nó giúp mình đi được tới đó.
————————————
Vào lúc huyết long và Độc Cô Minh rời khỏi Tuyệt Vọng Ma Uyên, cách đó không xa có một gã thanh niên áo xanh đang chậm rãi bước đi trong một sơn mạch nọ.
Dáng đi của gã không như người bình thường, tập tễnh chân thấp chân cao nhưng diện mạo lại hào hoa tuấn lãng vô cùng, nếu có nữ nhân gặp phải gã ắt sẽ siêu lòng ngay từ ánh mắt đầu tiên. Khoảnh khoảnh khắc vừa cảm nhận được khí tức khủng bố đến từ huyết long truyền tới, gã liền ngẩng đầu lên, mỉm cười lẩm bẩm:
- Lão đại, rốt cuộc cũng chờ được đến ngày huynh xuất thế!
Cùng lúc với gã thanh niên này, ở một phương trời rất xa nơi biên giới giữa Nam Hoang và Đông Hải có một nam tử áo lưng đeo bảo kiếm đang cưỡi ngựa phi nhanh. Sau lưng y là hàng trăm thanh niên trạc tuổi khác, đáng kinh ngạc hơn cả là có tới hai mươi mấy kẻ thuộc đẳng cấp chí tôn thiên kiêu không hề yếu, đều là Tiên Thai tu sĩ. Vai phải nam tử này dường như bị dị tật nên trễ xuống một chút so với vai trái, khiến tướng ngồi của y khá khó coi.
- Độc Cô huynh! Chúng ta đi đâu đây? Cấm kỵ buông xuống, đám người trẻ tuổi chúng ta bất chấp hiểm nguy xông pha giữa thú triều thế này cũng không phải cách hay!
Nam tử áo trắng vẫn không ngoảnh lại, ánh mắt chú mục về nơi huyết khí đang bốc lên trời cao, chính là địa phương huyết long vừa hiện thế.
- Đi tìm lão đại của ta! Đời này kiếp này, Độc Cô Tỏa ta chỉ đi theo một mình huynh ấy, nếu các ngươi sợ hãi có thể tách đoàn tìm kiếm chỗ ẩn náu trước!
Đám thanh niên sau lưng thở ra một hơi, tuy trong lòng vẫn có chút sợ hãi nhưng không hề bỏ đi.
- Vậy thì đi kiếm lão đại! Độc Cô huynh, mong vị lão đại này của huynh sẽ không khiến chúng ta thất vọng!
Nam tử áo trắng mỉm cười, vẻ mặt như hồi tưởng lại đoạn ký ức tươi đẹp nào đó:
- Yên tâm! Đi với huynh ấy, các ngươi sẽ chỉ hận bản thân không được gặp huynh ấy sớm hơn. Giống như ta đây, một lần gặp gỡ, nguyện cả đời trung thành, vô oán vô hối!