241: Bạch Y Kiếm Khách
Nhìn Độc Cô Minh tra kiếm vào vỏ, Hàn Phi không thể không nghiêm túc đề phòng.
Gã có nghiên cứu qua những thần thông mà Độc Cô Minh từng sử dụng, trong đó gã cảm thấy ấn tượng nhất với thức biến thân thành "tiên, ma, yêu" và thức Nhất Kiếm Cô Hành đã giúp Độc Cô Minh thành danh tại Tây Phong bộ lạc.
Thức kiếm kia quá đỗi kinh diễm, Hàn Phi từng thử thao diễn trong tâm trí vô số lần nhưng vẫn không tìm ra cách hoá giải.
Rất may hiện nay tu vi gã ở trên Độc Cô Minh tới ba tiểu cảnh, dù đối phương có lợi hại đi nữa thì vẫn có thể dùng cảnh giới áp đảo.
Buông hoang phân thân ra, để thân hình nó rơi tự do xuống phía dưới, Hàn Phi thu lại pháp tướng ba đầu sáu tay, đồng thời linh lực phóng xuất ra ngoài cơ thể càng lúc càng dày đặc.
Rất nhanh một vòng sương mù màu xanh nhạt được hình thành, Hàn Phi đứng giấu mình trong đám sương mù này, vẻ mặt đầy ngưng trọng.
- Khí Chi Thủy Dã! Khí Vô Ứng Giả!
Đây là hai thần thông mà Độc Cô Minh cực kỳ quen mắt, năm xưa khi còn ở Tuyệt Vọng Ma Uyên Ngọc Chân tử đã từng thi triển.
Y chính là truyền nhân còn sống sót duy nhất sau khi Ngọc Hư cung bị Thiên Địch thánh hoàng triều hủy diệt.
Kiếp nạn ở Tuyệt Vọng Ma Uyên xảy ra, y cũng biến mất không chút dấu vết, có lẽ đã chết từ lâu rồi.
Hiện tại Hàn Phi không hiểu vì sao lại thi triển được hai món thần thông có sức bảo hộ cực mạnh này, Độc Cô Minh càng nghĩ càng thấy kinh hãi.
Bách Nghệ Thông và Nhất Nghệ Tinh đâu mới là con đường đúng đắn?
Nên theo đuổi một loại đạo đến tận cùng hay là cùng lúc tinh thông nhiều loại nhưng chỉ dừng ở mức tông sư?
Bá Luân chỉ dùng bá đạo để xưng hùng thiên hạ, thủy tổ Độc Cô dùng kiếm đạo xé mở trời xanh, nhưng Lý Ẩn lại chứng minh điều ngược lại.
Thiên tư ta không cao bằng các ngươi, vậy thì ta sẽ dùng kiến thức và trí tuệ áp đảo các ngươi! Một chọi một không lại, thì dùng trăm chọi một, lúc đó thế cân bằng sẽ hình thành.
Thực tế đã chứng minh con đường của Lý Ẩn là đúng.
Y đã ghi tên mình vào danh sách hào kiệt thái cổ.
Tuy là vẫn lạc sớm nhưng cuộc đời vẫn đầy huy hoàng, được vạn chúng kính ngưỡng.
Lúc này đây Hàn Phi thi triển ra thần thông Khí Ứng Vô Giả, mặc dù tiên lực không nồng đậm tinh thuần như Ngọc Chân tử song cũng đủ ngạo nghễ nếu xét trong đám đệ tử Ngọc Hư cung năm xưa.
Ở phía đối diện, Độc Cô Minh tra Thiên Nhai kiếm vào vỏ, tiếng kiếm minh vang vọng khắp nơi như long ngâm.
Hắn nhắm mắt lại, bắt đầu chìm đắm trong trạng thái vô ngã của kiếm đạo.
Ly biệt ý, cô độc lộ, thiên nhai hải giác nơi xa xăm.
Những ý cảnh này hoà cùng năm hình thái của kiếm, khoảnh khắc Độc Cô Minh rút kiếm ra Hàn Phi lập tức xuất hiện ảo giác.
Một khung cảnh tuyết trắng bao phủ thiên địa, một người bình thường trầm mặc, trên lưng mang theo một chiếc hòm.
Khuôn mặt y ẩn chứa bi thương vô tận, miệng lẩm bẩm mấy chữ không rõ ràng.
Ánh kiếm xanh biếc lướt ngang qua xé tan khung cảnh này ra làm hai, ngay lập tức đánh Hàn Phi trở về thực tại.
Quả nhiên cách biệt về tu vi quá lớn giúp gã không bị thương dưới một chiêu kiếm kinh khủng kia của Độc Cô Minh.
Nhưng ảo giác vừa rồi lại khiến gã trở nên trầm mặc, nhất là mấy chữ nghe được người đeo hòm kia thốt ra.
Đôi mắt gã bất giác nhìn lên bầu trời nơi bộ thây khô đang đối chọi với hình chiếu Bá Luân vừa chân chính hiện ra.
Đầu của nó đã tiêu biến chỉ còn sót lại độc nhất con mắt bên trái.
Tuy nhiên khí tức nó chỉ có tăng chứ không hề giảm đi, giờ đây gần như đủ sức chống chọi với hình chiếu tứ đại hào kiệt trong thời gian ngắn.
Việc nó tự phân rã bản thân là nhằm mục đích đổi lấy sự thăng hoa về mặc sức mạnh chứ không phải bị uy áp của Nhân kiếp đè ép.
Dung mạo Bá Luân chính thức hiện ra.
Đây là một gã đàn ông tuổi tầm ba lăm vẻ mặt đầy góc cạnh, ánh mắt khá hiền lành chứ không sát phạt đầy bá khí như trong suy nghĩ mọi người.
Y phục ông ta mặc trên người cũng khá giản dị, áo vải thô, giầy cỏ được bện từ rơm, thậm chí bằng mắt thường có thể thấy được trên y phục tồn tại rất nhiều vết rách, rõ ràng không phải bảo y thánh vật gì.
Theo truyền thuyết kể lại Bá Luân chưa từng dùng ngoại vật trong suốt cuộc đời của mình.
Mọi đồ dùng của ông ta đều xuất phát từ phàm trần, hoặc do tu sĩ cấp thấp chế tạo ra, cứ hỏng lại thay.
Nếu lười thay thì mặc luôn như vậy, hoàn toàn không quan tâm tới sỉ diện là mấy.
Danh xưng anh hùng của Bá Luân không giống với Tây Phong Lĩnh Chủ thời thượng cổ.
Tây Phong Lĩnh Chủ là kiểu anh hùng thiết huyết, tranh với trời, tranh với người.
Còn Bá Luân lại là anh hùng áo vải, có lối sống khá khiêm nhường và giản dị, thậm chí còn ghét tranh đấu.
Mọi cuộc chiến của ông ta đều rất ít đổ máu, ngoại trừ lần quyết tâm diệt tuyệt luyện hồn sư thì ông ta cũng giống như Thẩm Yến thời điểm hiện tại.
- Thái, Khán, Lý, Bá đều đã xuất hiện, Độc Cô, ngươi cũng nên hiện thân đi...
Giọng nói trầm trầm cũng bộ thây khô lần nữa vang lên.
Đáp lại lời nó là một luồng kiếm khí khủng bố từ bên trong vòng xoáy lao thẳng ra bên ngoài.
Khoảnh khắc nhìn thấy người này, đáy lòng Độc Cô Minh không khỏi giật thót.
Đó là một bạch y kiếm khách, đầu đội mũ rộng vành đan từ tre hơi cúi.
Đây có lẽ là một loại pháp bảo che dấu khí tức và dung mạo nên dù cố cách mấy cũng thấy được chân diện của y.
Nhưng cái nón tre kia Độc Cô Minh rất quen thuộc, đó là cái nón hắn đoạt được từ tay Ngọc Chân tử khi tranh đoạt truyền thừa Chân Võ Thiên Tôn.
Đồng thời cái nón này cũng từng xuất hiện lúc hắn tiến vào thế giới đạo hoa của Thiên Ảnh Nhân.
Đây là sự trùng hợp, hay giữa những chiếc nón này có mối liên hệ sâu xa nào đó?
Nhân kiếp là mô phỏng lại hình dáng của những kẻ tham gia độ kiếp, ở đây những hào kiệt này vẫn lạc đã khá lâu nên đây chắc hẳn là hình dáng của họ trong lần độ kiếp cuối cùng.
"Giữ lại chân trời giữ lại người, giữ lại năm tháng giữ lại ngươi.
Tuế nguyệt tang thương, là xem ai đang bị ta giữ lại..."
Độc Cô Minh lẩm bẩm mấy câu nói này trong miệng.
Hắn cảm thấy câu nói này tồn tại rất nhiều thâm ý, nhưng rốt cuộc nó muốn ám chỉ điều gì hắn cũng chưa thể nào xác định được.
- Không lẽ cổ ngọc màu đồng kia là tín vật tùy thân của thủy tổ Độc Cô gia, vì vậy nó mới cứu ta một mạng.
Nhưng lời nói của Thiên Ảnh Nhân trong đạo hoa rất kỳ lạ.
Đại Phân Thân thuật do y thiên tân vạn khổ đoạt về từ tiên giới vậy mà y lại không hề tu luyện, chỉ giữ bên mình nhằm mục đích "trao gửi".
Người y muốn trao gửi là ta hay Vân Hư tổ sư? Độc Cô, tên gọi này tồn tại thật nhiều bí ẩn...
Độc Cô Minh trầm mặc nhìn về phía Nhân Kiếp thủy tổ Độc Cô gia.
Khoảnh khắc hình chiếu này xuất hiện thì cây Trấn Đạo Thần Trụ của ông ta càng lúc càng sáng lấp lánh hơn, mỗi tia ánh sáng giống như một thanh bảo kiếm bắn ra bốn phương tám hương xung quanh, tạo thành một cảnh tượng diễm lệ không cách nào hình dung.
Mắt thấy Độc Cô Minh thực sự đủ sức gây khó dễ cho mình trong thời gian ngắn, còn hoang phân thân lại sắp hồi phục, khí tức càng mạnh mẽ hơn lần trước gấp nhiều lần, Hàn Phi chợt cất tiếng:
- Tiểu tử, hiện tại là thời khắc quyết định phải tập trung theo dõi Nhân kiếp trên trời, nếu chúng ta phân sinh tử lúc này sẽ dẫn đến kết cục đồng quy vu tận.
Tạm thời gác lại chờ Nhân kiếp qua đi hãy tính toán với nhau được không.
Lúc đó phân thân của ngươi lành lặn trở lại, cơ hội chiến thắng của ngươi trước ta sẽ nhiều hơn...
Độc Cô Minh không phải kẻ ngu muội, hắn hiểu Hàn Phi đang có tâm tư riêng.
Từ nãy đến giờ mặc dù giao chiến rất ác liệt nhưng gã ta vẫn luôn đề cao cảnh giới với Nhân kiếp, cố tình quay lưng về phía thông đạo thoát khỏi tế đàn.
Chỉ cần có biến cố nguy hiểm xảy ra thì gã sẽ lập tức cắm đầu bỏ chạy.
Việc đứng chắn ở cửa cũng nhằm mục đích đoạn đi đường lui của Độc Cô Minh.
Không thể không công nhận tâm tư của Hàn Phi quá mức sâu xa, thảo nào từ một kẻ tư chất tầm thường lại đi được tới bước này.
- Được, Hàn huynh nói rất đúng, vậy thì chúng ta giảng hoà...
Độc Cô Minh cười cười, phất tay xoay người, hoàn toàn không tiến hành công kích Hàn Phi nữa.
Hàn Phi thấy hắn như vậy thì không để tâm đến tên lông lá sau lưng, dẫu sao nó cũng là phân thân của Độc Cô Minh, do hắn điều khiển.
Bản thể đã đình chiến thì phân thân ắt cũng vậy.
Nhưng ý niệm này chỉ vừa mới chớm nở, da gà toàn thân Hàn Phi đã nổi lên.
Từ phía sau lưng vang lên một tiếng rống giận, kế tiếp là cuồng phong ập tới.
Cũng may Hàn Phi không quá buông lỏng nên kịp thời tránh sang một bên.
Có điều mọi thứ chưa dừng lại ở đó, đón chờ ở Hàn Phi đang lách người tránh né là một mũi kiếm sắc lạnh.
Độc Cô Minh từ bao giờ đã sử dụng bộ pháp Hành Vân Lưu Thủy nhảy đến đâm ra một kiếm trí mạng.
- Dám lừa ta, chẳng phải đã nói là giảng hoà sao?
- Giảng hoà cái con bà ngươi! Ngươi đứng ở cửa thông đạo chính mà muốn dồn chúng ta vào chỗ chết.
Một khi biến cố phát sinh ngươi sẽ chạy ra trước rồi chặn cửa lại, nghĩ ta là con nít lên ba sao?
Kiếm ảnh trập chùng, quyền đầu xé gió, Độc Cô Minh và hoang phân thân phối hợp cực kỳ ăn ý để duy trì thế cân bằng với Hàn Phi.
Hắn liều mạng như vậy không phải vì muốn quyết sinh tử với gã ta mà là muốn chiếm lại vị trí ở cửa thông đạo, hay chí ít tự tạo ra cho bản thân cơ hội chạy trốn khi kiếp nạn ập đến.
242: Vô Tình Đánh Đến Vô Địch
Ba thân ảnh vờn nhau liên tục bên dưới đất, sáu thân ảnh đấu nhau trên trời cao. Hoả long gầm thét, kiếm khí đan xen, hắc ám cắn nuốt, cục đạo như tấm lưới bủa vây, bá đạo vô địch trấn áp. Tất cả tạo thành tràng cảnh hỗn loạn chưa từng thấy.
Mắt thấy bộ thây khô đã sắp chống cự không nổi nữa, Hàn Phi mới nghiến răng quát nhẹ:
- Tên điên, ngươi không sợ chết sao? Chúng ta còn dây dưa nữa đợi đến lúc Lý Ẩn thất bại thì đều chết không có chỗ chôn thân đó!
Độc Cô Minh cười lạnh, tốc độ xuất kiếm không hề giảm đi mà trái lại càng nhanh hơn:
- Chết có gì phải sợ? Ôm được một thiên kiêu sắp đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Địch như ngươi chết chung đã là quá lời rồi!
Hoang phân thân không biết nói chuyện, chỉ mở miệng gầm rống sau đó giáng một quyền nặng nề vào ngực trái Hàn Phi khiến gã ta lảo đảo lui lại phía sau. Cái giá nó phải trả là một vết thương xuyên thủng ngực thấu đến tận lưng. Dù vậy, vết thương này chẳng nhằm nhò gì so với sức hồi phục của Trường Sinh kim huyết.
Hàn Phi đổ mồ lạnh. Lần đầu tiên từ lúc xuất đạo đến nay gã gặp phải tên điên như Độc Cô Minh. Những kẻ khác dù sao cũng biết sợ chết nên rất dễ lừa gạt hoặc đàm phán. Còn tên điên Độc Cô Minh này lại bất chấp tất cả, không hề nhún nhường chút nào.
- Không ham tài vật, không sợ chết, cũng không thèm khát kỳ ngộ tạo hoá của tiền nhân. Độc Cô Minh, ta thật tò mò muốn biết rốt cuộc điểm yếu của ngươi là gì?
- Là con mẹ ngươi!
Hai mắt Độc Cô Minh long lên sòng sọc, lập tức chém ra bốn chiêu kiếm pháp trong Bích Hải Triều Sinh bức Hàn Phi lui về phía sau. Thực ra hắn cũng rất gấp gáp muốn thoát ra khỏi nơi này, nhưng nhượng bộ kẻ đa đoan như Hàn Phi sẽ khiến bản thân lâm vào thế bất lợi, vì vậy phải cứng rắn tới cùng. Hàn Phi sợ chết, đây là điểm yếu của gã ta, chỉ cần nhắm vào yếu điểm này Độc Cô Minh tin chắc mình sẽ chiếm được tiên cơ.
Bộ thây khô đã không chịu đựng nổi trước áp lực khủng khiếp từ năm hình chiếu của Nhân kiếp. Tấm lưới vô hình do cục đạo diễn hoá ra bị cắt đứt thành từ mảnh, năm cỗ khí thế bàng bạc không còn bị ngăn cản nữa mà giáng thẳng xuống phía dưới. Nếu không có kỳ tích xuất hiện thì toàn bộ tế đàn nơi đây sẽ bị hủy diệt, biến thành hư vô.
Hàn Phi hoảng sợ bỏ chạy về phía thông đạo nhưng lại bị Độc Cô Minh và hoang phân thân quấn chặt không buông.
- Chết chung đi!
Độc Cô Minh thét lớn, kiếm ảnh chém tới ép Hàn Phi phải tránh né không thể đi tới lối ra thông đạo.
- Rốt cuộc ngươi muốn gì, chúng ta có thể thương lượng...
Hàn Phi rất mẫn cảm với tử vong, trực giác mách bảo cho gã biết giờ phút này phải chấp nhận nhượng bộ thì mới bảo toàn được tính mạng.
Độc Cô Minh lạnh lùng:
- Hai chúng ta cùng đứng ngang hàng ở lối ra, nếu biến cố phát sinh thì cùng chạy trốn, không ai được đi trước.
- Thành giao!
Hàn Phi không chần chừ ngay lập tức đồng ý.
Độc Cô Minh không phát hiện bất kỳ biểu cảm nào khác lạ trên mặt gã. Rõ ràng kẻ này quá giỏi trong việc ẩn giấu tâm tư. Nói là thành giao, nhưng hắn vẫn đề phòng trong lòng, truyền tin tức với hoang phân thân để nó có thể phối hợp cùng mình bất cứ lúc nào.
Về phía hoang phân thân, mặc dù không thể điều khiển được nó nhưng dường như mọi suy nghĩ của hắn, nó đều hiểu được và nghe theo. Đây có lẽ là tác dụng của Đại Phân Thân thuật, khiến phân thân dù nảy sinh linh trí riêng hoặc mất đi khống chế song vẫn sẽ bị in sâu ý niệm thuần phục trong tiềm thức.
- Được, chúng ta cùng xem Nhân kiếp có bị hóa giải hay không, nếu xảy ra biến cố gì ta sẽ hô to chữ "chạy". Đến khi đó nếu ngươi phản ứng chậm cũng đừng nên trách ta không giữ lời.
- Ngươi cũng vậy, nếu nghe ta hô to chữ "cướp" thì phải nhanh chân cùng ta tranh đoạt bảo vật, tránh để bị ta cướp hết cơ duyên...
Độc Cô Minh mỉm cười, nói ra một câu đầy thâm ý khiến Hàn Phi chột dạ, trong lòng không khỏi đánh giá cao hắn thêm một chút.
Phía trên bầu trời, bộ thây khô đã không còn đủ sức chống chọi với Nhân kiếp ngũ đại hào kiệt. Con mắt độc nhất của nó dần dần tiêu tán thành cát bụi rồi hòa vào không gian. Sự biến mất của nó làm Hàn Phi cực kỳ mất mát khó chịu. Gã trầm mặc ngây ngẩn một lúc rồi thở dài, chuẩn bị ngay lập tức rời khỏi nơi này. Chỉ chưa đầy vài tích tắc nữa thôi Nhân kiếp sẽ chính thức phủ xuống bên dưới, phá tan tế đàn, hủy diệt đi dấu vết nghịch thiên của những hào kiệt năm xưa.
Độc Cô Minh cũng định làm hệt như vậy nhưng chợt nhíu mày nhìn về phía cây cột của Bá Luân. Không hiểu sao hắn vẫn có linh cảm sắp có chuyện gì đó phát sinh và thay đổi hoàn toàn cục diện nơi đây.
Hàn Phi rất mẫn cảm, ánh mắt gã chợt lóe, hông khựng lại, điềm tĩnh nhìn về phía cây Trấn Đạo Thần Trụ của Bá Luân.
Chỉ thấy từ đó phát ra hơi thở nặng nề, một cỗ uy áp như núi cao vạn trượng xuất hiện. Uy áp này giống như tức giận về việc bị giả mạo, vừa hiện ra đã chấn tan uy áp của hình chiếu Bá Luân ở trên trời, đồng thời bức biển lửa, hắc ám, cục đạo, kiếm ý của bốn hình chiếu còn lại lui về phía sau.
Năm hình chiếu trên trời phát ra tiếng rống giận.
Thái Phong Điên điên cuồng phất cây cờ tam giác trong tay tạo thành ngàn vạn hỏa long thét gào.
Lý Ẩn hừ lạnh, cục đạo như thiên la địa võng phong tỏa thiên địa, vô số sợi trói buộc vào cây Trấn Đạo Thần Trụ hòng kéo đổ nó.
Khán Bất Xuyên hòa cùng hắc ám, hóa thân thành một bàn tay năm ngón màu đen chộp tới như muốn nghiền nát cây Trấn Đạo Thần Trụ, dập tắt hơi thở nặng nề vừa xuất hiện kia.
Hình chiếu Bá Luân vừa lật tay đã khiến trời đất đảo lộn, bầu trời tối đen, mặt đất sáng rực. Độc Cô Minh và Hàn Phi mặc dù đứng cách khá xa vẫn bị ảnh hưởng, máu huyết toàn thân nghịch đảo, chóng mặt ù tai, không kìm được mà liên tục nôn ọe . Nếu từng quan sát trận chiến giữa Vương Nhất và chúng thiên kiêu thì sẽ nhận ra đây chính là một thức trong Bá Vương Thập Bát thức, Điên Đảo Càn Khôn, uy lực cực kỳ khủng bố.
Kiếm khí đến từ hình chiếu thủy tổ Độc Cô cũng không kém cạnh bốn người kia, ánh sáng trong khu vực tế đàn đồng thời hóa thành ngàn vạn thanh kiếm thực chất, từ xa nhìn lại chẳng khác nào một cơn thủy triều kiếm nhất tề đâm tới cây Trấn Đạo Thần Trụ màu nâu.
Nhân kiếp cực kỳ hùng mạnh, thực lực phô diễn ra còn kinh dị hơn lúc đối đầu bộ thây khô gấp mấy lần. Mặc dù thua kém một chút so với hơi thở nặng nề đến từ cây cột của Bá Luân nhưng lấy năm địch một vẫn sẽ áp đảo hoàn toàn.
"Lực bạt sơn hề khí cái thế,
Thời bất lợi hề truy bất thệ
Truy bất thệ hề khả nại hà
Ngu hề, ngu hề nại nhược hà..."
Tiếng ngâm nga không rõ từ đâu vang vọng trong thiên địa, một sự tang tóc thê lương bao trùm khắp nơi. Nó giống như lời ca bi thương đang muốn phác họa lại về khung cảnh một người đàn ông mặc áo vải thô đang đứng trước dòng sông Tinh hà rộng lớn nước chảy cuồn cuộn. Y xoay lưng về phía mọi người. Nhìn vào tấm lưng bình phàm của y, ngươi ta chỉ thấy một sự cô độc không cách nào hình dung. Giống như cả thiên địa này chỉ có mình y tồn tại, vạn vật đều là hư ảo, dẫu có cố huyễn hoặc bản thân đến mấy cũng không thể chối bỏ thực tại.
"Kiếp!"
Độc Cô Minh buộc miệng nói ra một từ, tình cờ thay nó lại vào đúng lúc thần thông của năm hình chiếu Nhân kiếp đổ ầm xuống cây Trấn Đạo Thần Trụ kia. Không gian vang lên những tiếng nổ ầm ầm khiến Hàn Phi, hoang phân thân và Độc Cô Minh hai tai chảy đầy máu tươi, thân thể bị tổn hại nghiêm trọng, đến đạo tâm cũng xuất hiện vết nứt, trong đầu không ngừng xuất hiện chữ "Bá".
Ánh sáng trắng chói lòa bao phủ toàn bộ thiên địa, nó chỉ kéo dài chừng mấy sát na nhưng lại khiến người ta cảm tưởng như cả vạn năm.
Không ai nhìn thấy Bá Luân xuất hiện hay tung ra thần thông gì, tất cả những gì in sâu vào trí nhớ ba kẻ ở đây chỉ là bóng lưng cô độc tồn tại trong ảo giác kia.
- Hắn là như vậy, mọi cuộc giao tranh đều đến và đi rất nhanh. Trên trời dưới đất không ai địch nổi hắn...
Hàn Phi thở dốc, những đoạn hồi ức của Lý Ẩn về Bá Luân gã ta là người cảm nhận rõ nhất.
Lý Ẩn tuy là gian hùng thái cổ, cũng từng tính kế Bá Luân rất nhiều nhưng từ sâu trong thâm tâm lại tồn tại nỗi sợ hãi với ông ta. Kể cả sau khi chết đi, tàn niệm lưu lại thế gian trăm vạn năm thì nỗi sợ này cũng không biến mất, trái lại ngày càng tăng thêm.
Y từng có một câu cảm thán với Bá Luân như sau.
"Hắn ta là một người bình thường, không có nhiều dục vọng nhưng lại vô tình đánh đến vô địch..."
Nhân kiếp đã qua đi chớp nhoáng như thế, Hàn Phi và Độc Cô Minh vẫn chưa thoát khỏi trạng thái mơ hồ. Đúng lúc này từ cây cột của thủy tổ Độc Cô phát ra tiếng kiếm minh chói tai, vỏ kiếm mà Độc Cô Minh đang đeo bên hông cũng run lên bần bật giống như đang hưởng ướng.
Dường như có một thứ binh khí nào đó đang xé tan thời không lao đến, muốn tận dùng vòng xoáy màu xám trên trời để tái hiện ở thế gian sau trăm vạn năm.