- Đúng vậy! Tuyệt đối không được để Lưu Tông thoát. Theo lão nô điều tra được thì mối quan hệ giữa Lưu Tích Quân ái nữ Lưu Tông với Độc Cô Minh không tầm thường. Bây giờ chưa có chỗ chống lưng mà hắn đã ngang tàng, làm loạn khắp Di địa như vậy, giả sử có một nhạc phụ cuồng nhân như Lưu Tông, tương lai ai cản nổi hắn chứ?
Nghe Mạnh lão nói vậy, ánh mắt Đế Long chợt lóe, cười lạnh:
- Yên tâm, ta tuyệt đối không để Lưu Tông thoát! Không chỉ Độc Cô Minh cần một người chống lưng mà ngay cả ta cũng cần. Đan Ngư Yêu Đế cứ ỷ vào tu vi Đế cảnh để chuyên quyền độc đoán Bắc Vực, nếu bây giờ Thiên Long Thần trở lại, tự nhiên tình thế sẽ xoay chuyển! Địa vị của ta cũng sẽ một bước lên mây, dễ dàng vượt qua Thông Bích Viên Hầu!
- Lão nô nguyện cúc cung tận tụy vì thiếu chủ! Chờ ngày long ngâm vang vọng khắp thương khung, lục trảo thần long độc tôn thiên hạ!
Mạnh lão thấy dáng vẻ trưởng thành của Đế Long, không còn non nớt như lúc mới xuất đạo thì cực kỳ vui mừng, liền mỉm cười ôm quyền cúi đầu.
—————————————————
Một địa phương khác ở Vạn Yêu Mộ Địa.
Nơi đây âm u lạnh lẽo, chướng khí dày đặc, dù có là Miêu yêu cũng khó lòng dùng yêu nhãn nhìn xuyên màn đêm.
Thi thoảng giữa không trung vang lên những tiếng long ngâm đầy giận dữ, kèm theo đó là u hồn long tộc dài hàng vạn trượng cuộn mình tấn công một thứ gì đó nơi tận cùng hắc ám.
Mà thứ này cực kỳ khủng bố, đế ý hùng hồn, mỗi một lần tung chiêu phản đòn liền khiến những u hồn long tộc này nổ tung, hóa thành những đạo tinh thần bay vòng vòng xung quanh tồn tại bên trong hắc ám.
- Trời lớn đất lớn, ta là lớn nhất!
Âm thanh một nam nhân vang vọng khắp nơi đây, ẩn chứa sự bá đạo điên cuồng như muốn phá tan trời xanh.
Chốc lát sau, từ bên trong hắc ám xuất hiện một trung niên nhân lửng thửng đi ra.
Thân hình ông ta cao lớn, tóc tai rũ rượi che kín hết khuôn mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt màu bạc đầy vẻ điên loạn qua kẽ tóc, khí chất như ma như thần, vừa nặng nề trầm trọng, sát cơ dày dặc, lại vừa thần thánh uy nghiêm không cách nào diễn tả.
- Ta là Lưu Tông! Các ngươi đi chết hết cho ta!
Trung niên nhân thét lớn, chưởng tâm lại đánh ra một thức “Phiên Thiên chưởng” quen thuộc mà Độc Cô Minh đã từng chứng kiến ở Tây Phong bộ lạc, khi Sổ Tư lấy ra thần phù có chứa một chiêu này để bảo mệnh trước sát chiêu của Đan Ngư Yêu Đế.
Năm đó Phiên Thiên chưởng đánh ra chỉ có uy lực Ứng Kiếp cảnh đại viên mãn mà nay đã tăng tiến thần tốc, thuộc về Đế cảnh chữ Chân hậu kỳ, tức ngang bằng với Độc Cô Đại Đế ở Trung Thổ.
Nếu mọi người tu luyện giới biết tốc độ tăng tiến tu vi khủng khiếp của Lưu Tông thì chắc chắn sẽ cả kinh đến mức không ngậm miệng được. Tính ra y tu đạo chưa tới năm trăm năm, tuổi tác còn dưới cả vị Đế giả trẻ tuổi nhất Di địa là Đông Hải Đại Đế của Quảng Hằng tiên cung tận hai trăm năm, vậy mà giờ đây thành tựu đã vượt xa nàng ta, được xếp vào hàng ngũ những cường giả mạnh nhất Di địa.
- Muốn làm nhiễu loạn thần trí của ta sao? Hai tên các ngươi nằm mơ đi!
Vẻ mặt Lưu Tông từ điên cuồng trở thành lạnh lùng, nếu có ai thâm nhập vào trong thức hải nơi ấn đường giữa trán ông ta lúc này sẽ thấy được một vùng thiên địa hư ảo mênh mông rộng lớn do thần niệm diễn hóa lên.
Trong vùng thiên địa này đang có ba trung niên nhân giao chiến với nhau, mỗi chiêu mỗi thức đều ác liệt hung mãnh đến cực độ, gần như không từ mọi thủ đoạn. Có điều thực lực cả ba gần như tương đương, chẳng thể nào phân ra thắng bại.
Bọn họ cũng không phải thực chất mà là do tàn hồn hóa thành, muốn dùng loại chiến đấu bằng ý chí tinh thần này để cắn nuốt lẫn nhau.
Lưu Tông mặc trường bào màu nâu, mái tóc vẫn như cũ bù xù chắc khác gì bản thể bên ngoài.
Hai trung niên nhân còn lại một người áo vàng, dung mạo góc cạnh, dù đã luống tuổi, râu ria mọc đầy khắp mặt nhưng vẫn toát lên vẻ anh tuấn như thanh niên.
Đây chính là Thiên Long Thần trong lời nói của Đế Long, hào kiệt kỷ hồng hoang của long tộc.
Người còn lại mặc áo xám, khuôn mặt chằng chịt sẹo chạy ngang dọc, khóe môi cong lên tạo thành nụ cười tà ác, chẳng phải ai khác ngoài Trảm Long Nhân biến thái bá đạo từng khiến long tộc suýt nữa tuyệt diệt.
Trong tay y xuất hiện một thanh đao có vẻ ngoài giống hệt thanh Đồ Long đao đang cắm nơi cửa Vạn Yêu Mộ Địa, là do tinh thần ngưng kết mà thành. Mỗi một lần thanh đao này chém xuống lại khiến vùng thiên địa hư ảo như bị bổ đôi ra, hai trung niên còn lại phải dùng toàn để chống trả.
- Lãnh Huyết Đao!
Mắt thấy đạo đao quang khủng bố kia chém tới, Lưu Tông lạnh lùng quát:
- Lực Bạt Sơn Hề, Khí Cái Thế!
Gần như tức thời khí thế ông ta dâng lên gấp trăm lần, hơi thở hùng mạnh trầm trọng, từng quyền từng quyền mường tượng đủ sức nhổ núi, nuốt sông đánh tan đạo đao quang kia, đẩy lui Trảm Long Nhân.
- Thời Bất Lợi Hề, Truy Bất Thệ!
Lưu Tông không dừng lại, tiếp tục chủ động công kích Thiên Long Thần sau lưng. Một chưởng đánh tới bức y lui lại mấy chục bước, không thể không tạm thời né tránh.
Trảm Long Nhân cất tiếng:
- Khá lắm hậu bối, ngươi là người duy nhất khiến ta cảm thấy nể phục từ khi xuất đạo đến giờ. Có điều ngươi vẫn sẽ phải chết thôi, cái chết của ngươi sẽ đưa Trảm Long Nhân ta trở lại. Ta không rõ nhân tộc đang trải qua những gì nhưng chắc chắn bọn họ rồi sẽ phải chịu đựng cấm kỵ buông xuống. Sự tồn tại của ta có ích hơn ngươi!
- Có ích hơn ta sao?
Câu nói của Trảm Long Nhân dường như kích thích chiến ý của Lưu Tông. Ông ta hai mắt trợn ngược, lại điên cuồng tấn công đao khách trước mặt, chẳng mấy chốc đã giao thủ mấy trăm chiêu.
- Chỉ cần ta đủ điều kiện tu luyện, chắc chắn sẽ trở thành Thiên Đế! Nếu ta không xứng thì kẻ nào mới xứng.
Giữa làn đao quang đại thịnh như thủy triều sóng dữ, Trảm Long Nhân thét lớn.
- Vậy sao ngươi chưa thành mà còn bị giết ở chỗ này, để lại tàn hồn ngàn vạn năm chưa tiêu tan? Chẳng phải vì ngươi quá ngu ngốc sao? Nếu ta mà là ngươi thì đã sớm tự vẫn rồi!
Lưu Tông cười ha hả, bị Trảm Long Nhân chém nát cánh tay nhưng cũng kịp phản đòn đấm nát đầu y.
Vì ở nơi đây mọi thứ đều là hư ảo, do thần niệm ngưng tụ ra nên bọn họ không hề chết, chỉ là linh hồn bị tổn thương một chút.
Tuy nhiên “một chút” này qua năm tháng lâu dài lại trở thành nghiêm trọng.
Linh hồn cả ba bắt đầu hòa quyện vào nhau, rất nhiều ký ức của bọn họ bị trộn lẫn với nhau, Lưu Tông có ký ức của Trảm Long Nhân, Thiên Long Thần. Mà ngược lại bọn họ cũng thấu tỏ ký ức của ông ta, biết hết toàn bộ.
Thiên Long Thần tham chiến, dùng long uy đẩy lui Lưu Tông, hai tay cong lên thành trảo thi triển độc môn công phu của long tộc bóp nát yết hầu ông ta.
Lúc thần niệm Lưu Tông khôi phục lại thì nghe ông ta nói:
- Tiểu bằng hữu nhân tộc, giúp ta cắn nuốt hắn. Tên tu sĩ này ác độc vô cùng, ngươi không sinh vào kỷ hồng hoang nên chưa biết tới ác danh của hắn. Hắn bất kể tộc đàn, bất kể tình thân, chính tay giết đi phụ mẫu của mình. Ngươi nói xem người như vậy giả dụ thành Thiên Đế thì sẽ gây ra đại họa thế nào? Cốt nhục tình thâm hắn còn chưa xem trọng, cớ gì lại nghĩ tới ba chữ "vì nhân tộc". Giúp ta cắn nuốt hắn, chỉ cần ta thoát khốn khỏi nơi đây thì thề rằng sẽ dùng cả đời để bảo hộ nhân tộc!
Trảm Long Nhân cười lạnh, biểu tình trào phúng:
- Lũ long tộc các ngươi đúng là chán ghét, chỉ tiếc năm xưa ta không diệt tộc các ngươi trước rồi tiến vào Long Sào Tổ Địa sau. Hậu bối, giết ta xong thì đến phiên ngươi sẽ thành mồi ngon cho hắn. Ngươi cứ quyết định đi!
Lưu Tông không phải kẻ ngốc. Ông ta hiểu rằng hai người trước mắt đều là hào kiệt một thời đại. Để đi đến cấp độ này, tâm cơ của bọn họ không phải dạng vừa, có thể trở mặt nuốt lời bất cứ lúc nào. Thề thốt cái gì chứ? Trong lời thề vốn dĩ tồn tại rất nhiều kẽ hở. Cả đời bảo hộ nhân tộc nhưng không hề nói rằng có đàn áp nhân tộc, biến nhân tộc thành nô hay không. So với việc chết đi, làm nô cho dân tộc khác còn đáng hổ thẹn hơn gấp vạn lần.
- Ta quyết định giết hai ngươi!
Lưu Tông hừ lạnh, không hề bị lời của hai kẻ này làm dao động. Với ông ta, chỉ có tự quyết định số phận của mình mới là lựa chọn đúng đắn nhất.