Từ Quyên không dám khóc thành tiếng, vội vàng cầm tay áo lau nước mắt trên mặt, sợ khóc sẽ làm đỏ mắt, buổi chiều đến trạm y tế để cho cô bé thông minh kia nhìn ra, mất công An An sẽ bất bình thay cô. "Tôi thấy như vậy rất tốt, dù sao Từ Quyên ở trạm y tế sống rất thoải mái, chúng ta mới là người cần trở về thành phố, ở nơi nông thôn này, mọi người đều rám nắng hết cả rồi.” Triệu Tinh đang đắp chăn cũng nghe được rõ ràng những lời...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.