“Được rồi mẹ.” Điền Phương cuối cùng cũng nở nụ cười, liếc mấy đứa trẻ một cái, Cố Lệ mím môi, có chút không tình nguyện, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi về phía mẹ của mình. “Dù sao thì cũng là con gái của con, vẫn còn đang tuổi lớn, con có bảo chúng nó làm việc thì cũng làm việc nhẹ nhàng chút.” Từ khi có bảo bối ngoan, Miêu Thúy Hoa cảm thấy mình mềm lòng rất nhiều, lúc trước những việc như vậy, bà sẽ không đi nhiều chuyện. “Vâng!” Điền Phương sửng sốt, gật đầu đáp...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.