“Anh còn cười.” Cố An An mím môi, sợ làm phiền đến người ở trong phòng nên hạ giọng, “Anh không quan tâm đến sức khỏe của mình như vậy, lẽ nào anh không nghĩ qua những người quan tâm anh sẽ lo lắng sẽ đau lòng hay sao?” Cố An An nghĩ đến đối phương hôm nay nhịn vết thương bị rách ra, cố ý đến trạm xe lửa đón bọn họ, nhất thời liền nổi giận. “Em thì sao? Những người quan tâm anh trong đó có em không?” Tiêu Tòng Diễn tiến lại sát gương mặt của...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.