Mục lục
Thập Niên 60: Nhật Ký Nuông Chiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dường như có chút hiểu lầm, Điền Phương dừng tay lại.

Một lúc sau, một cô bé khoảng mười tuổi chậm rãi bước ra khỏi gian phòng chính, trong mắt đầy kinh hoàng.

"Mẹ..." Cô bé ngập ngừng gọi một tiếng.

"Đừng gọi tao là mẹ, đừng tưởng tao không dám đánh chết mày!" Vương Mai nhìn xung quanh, tiện tay nhặt một cây gậy to bằng bắp tay rồi lao về phía Cố Hồng.

"Tao bảo mày đi giặt đồ, mày lại lười biếng đẩy cho em họ, nhìn tao bị người ta hiểu lầm mà còn trốn trong nhà, xem tao đánh chết đứa con tai hoạ như mày, nếu em họ mày gặp chuyện thì mày phải đền mạng cho nó."

Vương Mai trút cơn giận vừa nhận được lên người Cố Hồng, dùng gậy đánh rất mạnh.

“Á mẹ, mẹ đừng đánh nữa, đau quá!”

“Ba, ba, ba đừng để mẹ đánh con, con đau quá!”

Cố Hồng khóc lóc trốn trong sân, nhìn dáng vẻ hai mẹ con này.

Người vây xem cũng hiểu rõ Vương Mai có việc gì đó nên giao công việc giặt đồ cho con gái, nhưng cô con gái này bắt em họ làm giùm nên mới có chuyện như vậy.

Người vừa vừa rồi thấy hơi xấu hổ, dù sao trong chuyện này Vương Mai cũng không sai.

Mười tuổi ở quê cũng đã sắp trưởng thành, giặt giũ nấu ăn, chăm sóc trẻ nhỏ, mấy chuyện lặt vặt đã làm rất lưu loát.

Dù chuyện này còn nghiêm trọng hơn thế, nhưng Cố Hồng cũng chỉ là đứa nhóc 10 tuổi.

Thực sự không thể nhìn Vương Mai đánh chết người, người vây xem cũng chỉ có thể nửa thật nửa giả lên can ngăn.

Vương Mai thực sự cũng không muốn đánh con, nhưng nếu không đánh thì vợ chú hai sẽ có lý do gây chuyện.

Vương Mai đánh mấy cái trút giận, nhìn con khóc thảm thiết lại chợt thấy đau lòng, thấy có người can ngăn thì lập tức dừng lại.

“Mày đi bù tội với vợ chồng chú hai đi. Nếu không tha thứ cho mày thì đừng hòng về nhà."

Vương Mai đạp Cố Hồng một cái, cô bé bị đạp đến mức lảo đảo suýt ngã trước mặt Điền Phương.

“Được rồi!”

Cố Bảo Điền nhìn cảnh tượng ngột ngạt này, trong lòng hơi không vui, đúng là nên cưới vợ hiền mà.

Nhìn nhà con út mà xem, chưa bao giờ có chuyện hỗn loạn như vậy, một nhà hoà thuận vui vẻ, sống chung cũng thoải mái.

“Lệ Nhi thế nào rồi?”

Con gái gặp chuyện mà mẹ chỉ biết la lối om sòm, cũng vì điều này mà Cố Bảo Điền không thích hai cô con dâu này.

“Lệ Nhi, Lệ Nhi…” Điền Phương nói rồi lại muốn khóc, khiến Cố Bảo Điền đau đầu.

“Thằng hai, con nói đi.” Ông trực tiếp nhìn về phía Cố Kiến Đảng ở bên cạnh.

“Bác sĩ Vương nói không chữa được, bảo chúng ta đưa đến thành phố.” Cố Kiến Đảng từ đầu đến cuối đều có chút mông lung, đợi cha lên tiếng mới lí nhí trả lời.

“Vậy sao anh không tự đưa đi?"

Cố Kiến Nghiệp thật sự thất vọng về vợ chồng anh hai. Con gái sắp không qua khỏi nữa rồi, còn cố so đo với người khác làm gì.

Chuyện lớn đến mấy cũng phải đợi đến khi con gái được cứu sống chứ, đúng là không biết phân biệt nặng nhẹ.

Mà vừa nãy thấy chị dâu ra mặt bảo vệ cháu gái, Cố Kiến Nghiệp còn tưởng hai người đã tỉnh ngộ rồi, nhưng không ngờ vẫn hồ đồ như vậy.

"Đi, đi thành phố..."

Điền Phương há miệng, mấy lần muốn nói nhưng lại không mở được miệng.

Người dân trong thôn này nào có đi thành phố khám bệnh, phải mất bao nhiêu tiền chứ, Điền Phương lớn như vậy còn chưa từng thấy bệnh viện huyện như thế nào.

Bởi vậy lúc con gái gặp chuyện, ngoài việc khóc thì còn mang theo chút ý định bỏ cuộc, có thể vượt qua hay không thì còn tùy thuộc vào vận may của bản thân đứa nhỏ.

Thật ra trong lòng Điền Phương đã hết hy vọng con gái có thể sống, đây cũng là lý do khiến vừa rồi bà tức giận như vậy.

Miêu Thuý Hoa trợn mắt, lập tức ra lệnh: “Kiến Đảng mau bế nó ra ngoài đi. Kiến Nghiệp, con đi mượn xe lừa, mau chóng đưa Lệ Nhi đến bệnh viện huyện.”

Người sống không thể để chết như vậy được, dù cứu được hay không thì cũng phải thử xem.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK