Cố Lệ căm hận bưng chén cháo ở trước mặt lên, nhanh chóng nuốt xuống. Nhưng cổ họng đang bị thương, mỗi lần nuốt đều rất xót, chỉ là cô ta biết, chỉ có ăn no bụng rồi thì mới có thể tiếp tục sống, mới có thể phản kháng lại sự chà đạp. Điền Phương nhìn dáng vẻ ăn ngấu nghiến của con gái, trong lòng có chút khó chịu. Đây là hạt gạo trắng đó, ngày xưa chỉ được ăn vào dịp tết nguyên đán, bà cũng chưa được lộc ăn đó nữa, con bé này may mắn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.