Nghe Cố Hướng Văn nói xong, sắc mặt Chử Mạn Mạn nhất thời có chút khó coi, nhưng chỉ là thoáng qua trong chốc lát, không có ai nhìn thấy. "Không cần phiền phức như vậy, chờ hôm khác ăn xong rồi tôi lấy cũng được." Cô nhẹ nhàng nói, thái độ hoàn toàn khác hẳn với khi đối mặt với mấy người Khương Hạc ở tầng dưới vừa rồi. "Không phiền." Cố Hướng Vũ động tác cô cùng nhanh lẹ, không chờ Chử Mạn Mạn kịp nói thêm gì, anh liền đem điểm tâm bỏ vào trong bát của...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.