Triệu Âm Nguyệt thu tấm bảng kê của Hứa Thâm về, nhìn lướt qua một lượt, vẻ mặt thoáng nhưng đọng lại, tựa như bàn tay đang cầm bảng kê của cô vừa thoáng run rẩy một chút rất khẽ, nhưng thật nhanh cô đã khôi phục lại như thường, mỉm cười nói: "Có thể, cậu đi thong thả." "Được." Hứa Thâm buông lỏng hơi thở, nhanh chóng xoay người rời đi. Rất nhanh, vị trung niên và thanh niên gấp gáp nóng nảy bên cạnh cũng điền xong câu trả lời, nhất là thanh niên gấp gáp nóng nảy...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.