“Dường như loại chuyện này sẽ không kiếm được tiền...” Hứa Thâm mở miệng hỏi theo bản năng. Ngả Lâm Na gật gật đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười má lúm như quả lê nhỏ nhắn: “Nhưng không sao, nhà em không thiếu tiền, làm loại chuyện này khiến em cảm thấy rất có ý nghĩa.” Hứa Thâm hơi trầm mặc, lại gật đầu nói: “Đúng vậy. Đến lúc đó nếu cô có gì cần giúp đỡ, cứ việc nói với tôi.” Ngả Lâm Na kinh ngạc nói: “Hứa ca ca, anh tán thành ý nghĩ của em sao?”...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.