Hứa Thâm nhìn ra một loại cảm xúc nào đó đang không ngừng tụ tập trong ánh mắt thản nhiên của gã, vẻ mặt hắn cũng bình tĩnh trở lại, không còn tiếp tục ngụy trang nữa, chỉ lẳng lặng đối mắt với Tịch Trường Lâm. Đột nhiên Tịch Trường Lâm nở nụ cười. “Thật can đảm.” Tịch Trường Lâm mỉm cười nhìn Hứa Thâm: “Cậu còn trẻ, cuộc sống còn rất dài, phải từ từ mà hưởng thụ.” Hứa Thâm nhìn gã một cái thật sâu, nhưng không nói gì, chỉ xoay người rời khỏi. “Đội trưởng, để tôi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.