Mạt Di La giật mình. Cô ta lập tức cúi đầu nhìn xuống chính mình. Lúc này, thân thể của cô ta lại thu nhỏ, trở về thời kỳ bảy, tám tuổi. Cô ta lại ngẩng đầu nhìn người cha trước mắt, dáng vẻ quen thuộc kia, đã làm cho phần ký ức và tình cảm vốn bị cô ta che giấu thật lâu, chợt bừng tỉnh dậy. Bỗng nhiên nước mắt trào ra. Mạt Di La gọi to một tiếng, rồi chạy tới ôm lấy, ôm chặt lấy người cha trước mắt. "Làm sao vậy? Sao hôm nay con...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.