Mộc Vương nheo mắt lại, lập tức hướng ánh mắt âm trầm qua đánh giá Hứa Thâm: “Cậu đừng được một tấc lại muốn tiến lên một thước. Cậu nên hiểu rằng, tôi để cậu ở lại trong hội là vì chuộc tội, chẳng lẽ cậu còn muốn tiến vào nội thành một lần nữa sao?” “Phanh” một tiếng, cái bàn làm việc dưới tay Hứa Thâm đột nhiên nứt ra. Hứa Thâm vẫn giữ nguyên sắc mặt bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại sắc bén như đao: “Vào thêm một lần nữa thì thế nào? Anh sẽ đi cáo...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.