Kiểu Nguyệt bên cạnh chỉ hướng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mục tiêu, không hề nói chuyện. Hai người nhẫn nại tiếp tục chờ đợi. Tới gần trưa, cuối cùng Hứa Thâm cũng chịu dừng lại. Hai người đều nhẹ nhàng thở ra… Bọn họ đã đứng nhìn động tác đơn giản kia từ sáng sớm đến quá trưa rồi, dù người có tâm trí kiên định cỡ nào cũng cảm thấy bản thân bất lực. Rất nhanh, bọn họ đã trông thấy Hứa Thâm đi ra ngoài ăn cơm. Nhưng chỉ tốn chừng mười mấy phút,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.