Hứa Thâm thấy cô ấy đã chịu khôi phục lại nguyên trạng, cũng thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi. Đúng là gần khư như gần hổ, quả nhiên không thể lơ là được. “Lúc trước em làm thế nào mà tìm được ca ca?” Hứa Thâm hỏi. Hắc Tuyết nói: “Trên người ca ca có mùi vị của em.” “Mùi vị?” Hứa Thâm tự ngửi ngửi cánh tay của mình: “Không có mà?” Ngón tay Hắc Tuyết khẽ nâng lên, ngay lập tức một sợi tơ đen từ trên đỉnh đầu Hứa Thâm bay tới, nhanh chóng quay trở...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.