Ma ma thoáng im lặng một chút, mới thành thật đáp: "Đó là tên một đứa bé hàng xóm trước kia của nhà chúng tôi." Ước Nặc giật mình: "Thì ra là thế, vậy đâu có gì." "Nhưng đứa bé ấy đã chết rồi." "Đã chết rồi?" Ước Nặc kinh ngạc, ông ta chợt nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Vậy cũng khá bình thường mà. Tôi đã sớm nói qua, cậu ấy mắc chứng nghi bệnh như vậy, cho nên hết thảy những gì cậu ấy tưởng tượng ra đều có thứ đối ứng ở trong hiện thực, hết...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.