• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ngươi có Bồ Đề Đao nhưng lại không có ý giết người."

Chương 26: Tích xuân mộ

*Tích xuân mộ: Trân trọng một buổi tối mùa xuân.

Ánh trăng như nước, tiếng gió xào xạc.

Hạ Hầu Liễm cầm đao đứng yên, lá rụng xoay vòng trước mặt hắn, trong tiếng lao xao, áo ngoài hắn bay phần phật.

Trong phút chốc, ánh đao chợt lóe lên.

Hạ Hầu Liễm rút đao ra khỏi vỏ, ánh đao dập dờn như ánh trăng trên sông, mênh mông gợn sóng, từng tầng từng lớp lan ra. Chân hắn giẫm lên ánh trăng, mũi đao vẽ nên đường vòng cung tuyệt đẹp, ánh mắt trong veo ngừng ở mũi đao một chút, tiếng gió trong viện tựa như bị hắn đánh xa ra một khoảng. Đao thuật của hắn sạch sẽ lưu loát, không hề ướt át bẩn thỉu, tựa như làn gió lướt qua rừng thông dưới trăng sáng, lúc hắn khua đao quét ngang, đao phong xẹt qua đình viện mãnh liệt như thể tiếng thông reo.

Sau mấy chiêu, Hạ Hầu Liễm thu đao vào vỏ, nhướng mày cười với Thẩm Quyết đứng bên cạnh: "Nhìn rõ chưa."

Thẩm Quyết hồi tưởng lại chiêu thức vừa rồi của Hạ Hầu Liễm, ước lượng đao gỗ trong tay, cau mày không trả lời.

"Đao pháp Già Lam của bọn ta không giống với đao pháp của nhà khác, không chú trọng cường thân kiện thể, dùng võ kết bạn gì đó. Đao pháp Già Lam là để giết người, rút đao ắt phải thấy máu, không có mấy động tác đẹp mắt rườm rà, chiêu nào chiêu nấy đều tàn độc xảo quyệt, làm sao để ra tay nhanh – chuẩn – độc là được." Hạ Hầu Liễm ôm đao nói, "Ngươi cũng không cần luyện đến mức tinh thông đâu, chỉ cần có thể xử gọn được mấy tên nhãi không có mắt là ổn rồi."

Thẩm Quyết suy nghĩ chốc lát, đoạn nói: "Đao thuật mà ngươi dùng với những gì ngươi nói không có giống nhau."

"Sao lại không giống?"

Thẩm Quyết liếc Hạ Hầu Liễm một cái, cầm đao gỗ đi đến giữa, hơi cúi thấp người, làm động tác mở đầu. Hạ Hầu Liễm lùi đến phía chân tường, ung dung nhìn y. Không biết từ lúc nào, bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện một khối bánh hoa quế, Hạ Hầu Liễm nhận lấy theo bản năng, chợt giật mình nhìn sang bên cạnh, thì ra là Cao phi đang ngồi trên một tảng đá ăn bánh.

"Ui, ngươi..."

"Suỵt!" Cao phi dựng một ngón tay chặn môi, "Xem đao đi."

Thẩm Quyết cử động.

Rõ ràng chỉ là một thanh đao gỗ thô sơ, vào tay y lại tựa như lưỡi đao sắc bén. Đao phong của y vô cùng mạnh mẽ, song lại lạnh lẽo đến tận xương tủy, mỗi nơi mũi đao xẹt qua đều như ngưng tụ một tầng sương mỏng. Gió nổi lớn, lá rụng bay đầy trời, Thẩm Quyết đang định xuất chiêu cuối cùng chém xuống, đột nhiên Cao phi đẩy Hạ Hầu Liễm một cái khiến Hạ Hầu Liễm đứng chặn trước mũi đao đang lao đến của Thẩm Quyết.

Hạ Hầu Liễm cả kinh, toàn thân trong phút chốc bị đao phong của Thẩm Quyết bao phủ, dường như hắn có thể ngửi thấy mùi máu trên mũi đao.

Đao của Thẩm Quyết hơi khựng lại, Hạ Hầu Liễm chớp lấy cơ hội nghiêng người tránh sang một bên, lưỡi đao xẹt qua góc áo hắn. Thẩm Quyết lạnh lùng liếc Cao phi một cái, người phía sau vẫn không hề sợ hãi, vỗ tay kêu to: "Hay quá! Hay quá! Hai người các ngươi mau đánh nhau đi!"

Hạ Hầu Liễm vừa định mắng nàng, Thẩm Quyết đột nhiên xoay đao hướng thẳng về phía Hạ Hầu Liễm.

Y chỉ mới học có năm chiêu, đao pháp đang dùng lúc này là thức thứ ba của đao pháp Già Lam – Yến Tà.

Tên nhóc này, mới vừa học đã muốn so chiêu với hắn sao? Hạ Hầu Liễm hạ thắt lưng tránh thoát Yến Tà, sau đó lộn ngược ra sau tránh một chiêu khác. Thẩm Quyết vừa mới học đao, hai người bọn họ chênh lệch thực lực quá lớn, Hạ Hầu Liễm không ra chiêu tấn công, chỉ tránh trái tránh phải. Nhưng điều làm hắn kinh ngạc chính là Thẩm Quyết chỉ dùng năm chiêu đã có thể nối liền thành một chiêu thức tấn công hoàn chỉnh. Qua thời gian khoảng một chén trà nhỏ, tuy rằng mỗi lần Hạ Hầu Liễm đều có thể thoải mái tránh thoát, nhưng thế đao của Thẩm Quyết vẫn kéo dài không dứt, không hề ngừng nghỉ.

Nhưng mà y chỉ mới học có năm chiêu!

Hai người đều đã mệt, chống tường thở hồng hộc. Hạ Hầu Liễm đỡ vai Thẩm Quyết, thở dài: "Thiếu gia, mẹ nó ngươi đúng là kỳ tài luyện võ!"

"Là do ngươi kém cỏi."

"Lúc nãy ngươi nói đao thuật ta dùng và đao thuật ta nói không giống nhau là ý gì?"

Thẩm Quyết nhìn hắn, vẻ mặt có hơi phức tạp, nói: "Đao của ngươi không có sát khí."

Hạ Hầu Liễm sửng sốt, nhớ đến lời Ám Thung lúc còn ở Tạ phủ đã từng nói – "Ngươi có Bồ Đề Đao nhưng lại không có ý giết người", lúc đó hắn còn cảm thấy không phục, bây giờ nghĩ lại thì không thể không thừa nhận.

Hắn chán ghét việc giết người. Không phải là khiếp đảm, cũng không phải vì bản lĩnh không tới nơi tới chốn, chỉ đơn giản là chán ghét mà thôi. Từ khi treo lệnh bài đến bây giờ, hắn chỉ mới nhận hai vụ làm ăn. Hắn là con trai của Già Lâu La, không giống với những đứa trẻ mới xuất đạo khác, mỗi lần hắn ám sát đều sẽ có tiền bối dẫn dắt, tránh cho hắn phải bỏ mạng. Nhưng mà lần nào hắn cũng thất bại, khi thì vì tính toán thời gian ra tay không thích hợp, lúc lại vì hành động bị lộ dấu vết khiến đối phương phát hiện ra, tóm lại mỗi lần đều là nhờ tiền bối giúp hắn lấy được đầu người.

Chuyện con trai Già Lâu La là bùn nhão không trát nổi tường đã truyền khắp Già Lam, trong mắt những thích khách khác, việc hắn bỏ mạng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Đao Trủng nơi miếu cổ trong sơn cốc phía sau Già Lam rất nhanh sẽ xuất hiện thêm một cái bia mộ mới, bên trên khắc tên Hạ Hầu Liễm.

Nhưng mà trước mặt Thẩm Quyết hắn không thể để lộ chuyện mình chỉ là một kẻ vô dụng như vậy được. Mặt mũi tự bịa ra thì cũng là mặt mũi mà. Hắn giả vờ không đồng ý, nói: "Hiện tại ta đâu phải giết người, chỉ là làm mẫu cho ngươi luyện theo mà thôi, vậy nên làm sao có sát khí được." Hắn mặt dày thổi phồng lên, "Ngươi làm sao mà biết được năng lực của ta chứ, danh tiếng của đao Tĩnh Thiết đã truyền bá khắp giang hồ, qua vài năm nữa, có khi còn vượt qua cả Hoành Ba của mẹ ta cũng nên."

Đương nhiên Thẩm Quyết không tin. Hạ Hầu Liễm trước đó cũng có tiền án rồi, lúc ở Tạ phủ chẳng phải cũng khoe khoang là mình có địa vị rất cao, những người xung quanh đều tranh nhau xách giày cho hắn sao, kết quả vẫn phải chịu quất roi đấy thôi.

Nhưng y vẫn rất tốt bụng không vạch trần hắn, chỉ nói: "Đừng nói nữa, tiếp tục dạy đi."

Hạ Hầu Liễm rung đùi đắc ý nói: "Đao pháp Già Lam phân thành rất nhiều loại, có đơn đao, song đao, trường đao, đoản đao, loan đao, lại còn phân ra thuật Ám Sát và thuật Phách Khảm nữa. Thuật Ám Sát thiên về chiêu thức âm tà độc ác, thích hợp một chọi một, nhưng nếu đối phó với một nhóm người thì không khả quan lắm. Ta nghe nói trụ trì tiền nhiệm là bậc thầy thuật Ám Sát, chỉ cần hắn muốn đầu của ai thì nhất định sẽ lấy được. Thế nhưng cuối cùng hắn lại chết dưới mai phục của nhóm mười người, tuy giết được tên cầm đầu, nhưng lại bị chín tên còn lại băm thành thịt vụn."

"Thuật Phách Khảm có thể một mình đấu nhiều người sao?"

"Ừm." Hạ Hầu Liễm gật đầu, "Thuật Phách Khảm tập hợp không ít đao pháp nhà binh, sử dụng trên chiến trường không thành vấn đề. Nhưng mà thích khách bọn ta không phải lên chiến trường, vậy nên rất nhiều người không học cái này."

"Ngươi học cái nào?"

Sắc mặt Hạ Hầu Liễm có vẻ ngượng ngùng, hắn nói: "Ta vốn dĩ muốn học theo mẹ ta, mẹ ta sử dụng được cả đơn đao lẫn song đao, cả thuật Ám Sát và thuật Phách Khảm đều tinh thông. Nhưng mà mấy cái này thực sự phải có thiên phú mới làm được, so với mẹ ta thì ta vẫn còn kém một chút. Đơn đao thì sắp học xong rồi, song đao chỉ mới học một nửa. Sư phụ ta chỉ biết thuật Ám Sát, cho nên ta cũng chỉ học ám sát..."

Trình độ của sư phụ Hạ Hầu Liễm có hơi thấp một chút, nhưng cũng đâu còn cách nào khác chứ. Thẩm Quyết nói: "Ta muốn học cái ngươi am hiểu nhất."

Mây cuộn mây tan, gió đến mưa đi. Lá cây dần rậm rạp, tiếng ve râm ran khắp tiểu viện. Mỗi đêm, Thẩm Quyết lại dẫm lên ánh trăng như nước múa đao bầu bạn với tiếng ve. Con ngươi của y yên tĩnh đến đáng sợ, áo ngoài bị gió thổi bay phấp phới, trong mắt lại không hề gợn sóng, đao gỗ trong tay cũng bất động như núi. Dần dần, gió tựa như đã bay xa, tiếng ve như ngừng lại, ánh trăng cũng lui đi, trong đêm tối vắng vẻ, chỉ còn lại một thanh đao gỗ đơn sơ.

Thẩm Quyết giấu đao dưới cánh tay, một lần nữa rút đao, mũi đao nghiêng về phía trước vẽ ra một đường cung tròn.

Đao pháp Già Lam · Yến Tà.

Một chiêu này y đã luyện hơn một ngàn lần. Góc độ ra chiêu của Yến Tà vừa xảo quyệt vừa âm hiểm, hướng về phía trước thì có thể cắt đứt yết hầu kẻ địch, hướng xuống dưới có thể mổ bụng xé ruột, chỉ cần y ra tay đủ nhanh, máu tươi có thể phun ra ngay lập tức.

"Bốp" một tiếng, đao gỗ đánh lên trên người Hạ Hầu Liễm, hắn kêu lên một tiếng rồi ngã nhoài trên mặt đất.

Đây đã là lần thứ bảy hắn trúng chiêu trong đêm nay rồi.

Thẩm Quyết đúng là kẻ điên, từ khi dạy đao pháp cho y, mỗi đêm y đều sẽ luyện hai canh giờ, mặc gió mặc mưa, vẫn cố chấp kiên trì. Tự luyện thì thôi đi, còn nhất quyết lôi Hạ Hầu Liễm vào so chiêu với y. Mỗi lần như vậy, Hạ Hầu Liễm lại nhớ về quãng thời gian ở Tạ phủ trước kia, mỗi ngày hắn đều cùng y đọc sách như vậy, trong ánh đèn hiu hắt ở Tàng Thư Lâu, khắp viện đều là tiếng gió vi vút, Thẩm Quyết đang cầm sách, mắt cũng không chớp lấy một cái, còn hắn thì buồn ngủ ngồi bên dưới. Chỉ là trước kia hắn còn có thể bắt bướm bắt rết, ngắt hoa nhổ cỏ tìm trò tiêu khiển, còn hiện tại lại phải trốn trái trốn phải, cố gắng né tránh đòn tấn công không ngừng nghỉ của Thẩm Quyết.

Đầu Hạ Hầu Liễm đổ đầy mồ hôi, hắn nằm trên mặt đất không muốn đứng lên.

Thẩm Quyết đá nhẹ hắn mấy cái, nghiêm mặt nói: "Nếu còn không đứng lên ta sẽ đánh ngươi."

"Đại ca, ngươi không thấy mệt à!" Hạ Hầu Liễm bội phục.

"Mệt", Thẩm Quyết dùng đao gỗ chọt chọt bụng hắn, "Nhưng vẫn phải luyện. Ta không giống ngươi, ngươi luyện võ từ nhỏ, gân cốt dẻo dai, không cần luyện tập nhiều, còn gân cốt ta đã cứng, chỉ có thể nỗ lực rèn luyện thêm."

Hạ Hầu Liễm kiên quyết không chịu đứng dậy, nằm im trên đất như cá chết.

Thẩm Quyết không còn cách nào, đang nghĩ coi phải làm gì để kéo cái tên không đáng tin cậy này dậy, bỗng nhiên đầu bị đánh một cái.

"Ta cũng muốn chơi! Ta cũng muốn được chơi!" Cao phi không biết từ đâu ló ra, vỗ tay kêu lên.

"Đúng đúng, ngươi luyện với nàng ta đi, kẻ điên nhiều sức lực lắm." Hạ Hầu Liễm vội đứng lên, chạy nhanh về phía phòng ở như sợ bị Thẩm Quyết đuổi theo phía sau.

Thẩm Quyết cảm thấy câu cuối cùng hắn nói ra dường như không phải đang mắng Cao nương nương.

Quay đầu lại nhìn Cao phi, nàng vẫn cắm một đống lông gà trên đầu như cũ, trên người là cái váy bẩn đến mức không nhìn ra được hình dáng ban đầu, cả người hệt như một cái chổi lông gà di động. Thẩm Quyết thở dài, bày tư thế mở đầu, đao gỗ quét ngang. Nàng chưa kịp tránh, lông gà trên đầu bị đánh rụng mất một nửa, rơi lả tả đầy đất.

Thẩm Quyết nhìn mặt đất toàn lông gà, bỗng nhiên cảm thấy chẳng có gì thú vị, nói: "Thôi bỏ đi, không luyện nữa..."

"Tên nhãi kia! Ngươi dám đánh hạ tướng quân linh của ta! Xem đại tướng quân ta làm sao dạy dỗ ngươi!" Cao phi quắc mắt trừng y, nâng tay bẻ gãy một nhánh cây rồi gõ một cái vào đầu Thẩm Quyết.

Thẩm Quyết bị gõ cho mù mờ, nhánh cây trên tay Cao phi hạ xuống như vũ bão, tựa như những hạt mưa mùa hè không ngừng dội vào mặt, Thẩm Quyết vội giơ đao gỗ lên cản lại, nhưng chỉ chặn được hai ba cái, những cái còn lại đều rơi lên người, đau đến mức nóng rát.

Sao bà điên này lại nhanh vậy!

Nếu nói Hạ Hầu Liễm là mưa xuân nhẹ nhàng nơi rừng núi, vậy thì Cao phi này chính là lúc ông trời đang hóa điên, đột nhiên dội lên đầu y một chậu nước rửa chân!

Cuối cùng Thẩm Quyết chẳng thèm quan tâm mặt mũi nữa, quay người chạy trối chết.

Sáng hôm sau lúc Hạ Hầu Liễm tỉnh dậy, phát hiện trên bàn đặt một lọ kim sang dược, Thẩm Quyết nằm trên sạp nhỏ, vẫn còn ngủ say, trên gương mặt tái nhợt mang vẻ an tường xưa nay chưa từng có.

Chắc hẳn y phải mệt lắm, nếu không sẽ không quên cất kim sang dược về chỗ cũ. Thẩm Quyết là một người kĩ tính đến mức khiến người khác phát bực, bình thường hắn cởi áo mà không mắc lên giá đều sẽ bị y cằn nhằn một hồi, Hạ Hầu Liễm oán thầm sau lưng hắn là Thẩm đại tiểu thư không biết đã bao nhiêu lần rồi.

Tính tình Thẩm Quyết chính là như vậy, nghiêm khắc với người ngoài, lại càng hà khắc với bản thân mình. Một khi đã quyết tâm thì thực sự đến cả bản thân cũng mặc kệ, không tự giày vò mình đến mức lột một lớp da thì nhất định không ngừng lại. Kiểu tính tình bừa bộn đã thành thói của Hạ Hầu Liễm thế mà lại có thể ở chung với Thẩm Quyết, tự hắn nghĩ lại cũng cảm thấy thật thần kì.

Hạ Hầu Liễm sửa soạn xong liền đi đến thiện phòng nhận đồ ăn sáng cho mọi người, vừa bước đến Thuận Trinh Môn đã thấy một lão thái giám mặt đầy nếp nhăn đứng dựa vào bên cạnh cửa cười tủm tỉm nhìn mình.

"Tứ Hỉ, hết bệnh rồi à? Nhìn thân hình con rắn chắc hơn nhiều đấy. Mấy ngày qua cha nuôi bận rộn quá, không dứt ra nổi, vất vả lăn lộn mãi mới xong được liền vội vàng đến thăm con đây, đừng có trách móc gì đó nha!" Gã cầm hộp thức ăn đi đến, nói, "Đây là đồ dì con từ Nam Trực đem tới, vừa khéo đúng tháng ăn chay, là kẹo đường hạt mè, còn có bánh Đại Phương nữa, ta không có thích ăn ngọt, con vẫn còn là một đứa nhóc, cho con ăn đỡ thèm vậy."

Thì ra là cha nuôi của Tứ Hỉ. Trong lòng Hạ Hầu Liễm có hơi lo lắng, vừa rồi còn đang cân nhắc xem nên gọi người này là gì, vừa vặn gã lại mở miệng trước, đỡ cho hắn trả lời không cẩn thận lại làm lộ chuyện. Hắn vội vàng cúi chào một cái, mồm miệng nhanh nhẹn đáp: "Đã phiền cha nuôi phải nhọc lòng nhớ đến rồi, con đi dạo một vòng xuống địa phủ, Diêm Vương nói muốn giữ lại cái mạng nhỏ này của con để còn hiếu thuận với cha nuôi nên mới thả cho con trở về đây. Người mau vào bên trong đi, đừng đứng bên ngoài này đón gió như vậy, sẽ cảm lạnh mất."

Lão thái giám cười ha hả không ngừng, khoát tay nói: "Không được, sáng sớm nay phiên bang vừa mới hiến tặng một con Hãn huyết bảo mã*, lát nữa ta còn phải quay về trông coi mấy tên nhãi kia chải lông cho tiểu tổ tông đó nữa." Giọng điệu mang ý tứ sâu xa dừng một chút, lão thái giám rũ mắt nhìn về phía Hạ Hầu Liễm, đoạn nói, "Hoàng thượng có được ngựa tốt nên nổi hứng thú, ngày mười lăm này sẽ đi săn bắn một phen. Đúng lúc thuộc hạ Tào Lang chăm ngựa chỗ ta bị bệnh, nhìn có vẻ hung hiểm, khó mà khỏi ngay được, con có muốn đến làm thay gã không?"

*Hãn huyết bảo mã (ngựa ra mồ hôi đỏ như máu): con ngựa trong truyền thuyết cũng như tiểu thuyết Anh hùng xạ điêu của Kim Dung, có tên là Akhal-Teke.

Nói xong lại híp mắt cười nói: "Không phải trước đây con muốn rời khỏi Càn Tây Tứ Sở sao? Lần đi săn này nhóm quý nhân đều sẽ có mặt, nếu con đến đó lộ mặt, nói không chừng có thể tìm được một chỗ tốt đấy."

Hạ Hầu Liễm chỉ là một thái giám giả, chạy đến góp vui làm cái gì chứ, đang định từ chối, phía sau bỗng truyền đến giọng của Thẩm Quyết: "Diêm công công, Tứ Hỉ bệnh nặng mới khỏi, tinh thần không được tốt, nếu tự tiện chạy đến hầu hạ, chỉ sợ sẽ sơ suất đắc tội với quý nhân, chi bằng để cho tiểu nhân làm thay cho, không biết ý công công như thế nào?"

Diêm công công quan sát Hạ Hầu Liễm một lượt, nói: "Nhưng ta thấy tinh thần của Tứ Hỉ không có gì đáng ngại mà, nhìn còn có vẻ cường tráng hơn trước nữa."

Thẩm Quyết liếc mắt ra hiệu, Hạ Hầu Liễm vội vàng ôm ngực "a" một tiếng: "Cha nuôi, người không biết rồi, con như này gọi là "hư tráng", tuy không có bệnh nặng nhưng bệnh nhẹ lại liên miên không dứt, hôm nay ngực còn bị đau suốt đây. Có lẽ con không có phúc phận đi hầu hạ rồi, chi bằng để cho Thẩm công công đi thay đi, y là huynh đệ tốt nhất của con, con hay y đi cũng đều giống nhau thôi."

Diêm công công thở dài nói: "Được rồi, nếu con đã không muốn đi thì thôi. Thẩm Quyết, ngày mai ngươi đến đây, ta dẫn ngươi đến chuồng ngựa làm quen trước."

Thẩm Quyết rũ mi cụp mắt, đáp lời "Vâng."

Diêm công công phẩy tay áo đi xa, Hạ Hầu Liễm nhìn bóng lưng còng xuống của gã, nghi ngờ nói: "Vô sự bất đăng Tam Bảo điện*, lúc bị bệnh thì không thấy đâu, khỏi bệnh rồi thì lại mò đến cửa, chỉ sợ tên khốn này có âm mưu không tốt."

*Vô sự bất đăng Tam Bảo điện: không có việc gì thì không đến tòa Tam Bảo (chùa).

"Không sao, chỉ cần đến bãi săn sẽ có thể gặp được Ngụy Đức, vậy cũng tính là chuyện tốt." Thẩm Quyết phủi đám bụi không tồn tại trên ống tay áo, bước vào phòng.

Hạ Hầu Liễm hoảng hốt, đừng nói là chán sống rồi nên muốn thừa dịp đi săn để ám sát Ngụy Đức nha!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK