• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"...Y thầm nghĩ mình còn rất nhiều việc phải làm, chuyện Thí Tâm dặn mình, chuyện Tiểu Liễm muốn làm, còn cả chuyện chính bản thân y muốn làm nữa, nhưng mà thời gian không còn kịp nữa rồi..."

Chương 93: Sát khí ngấm ngầm.

Biên tập: Bảo Bảo.

Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, hội chợ trên đường phố đã mở lúc chạng vạng, người bán kẹo đường thổi, người hát tuồng, người phun lửa diễn xiếc, còn có cả sạp bán hoa nhung và mặt nạ, các quầy hàng bày đến tận canh tư. Đủ loại hoa đăng treo dọc hai bên phố, trên chụp đèn còn đề chữ, vẽ hoa và chim, đong đưa trong gió trông rất đẹp mắt.

Đường Thập Thất mua một chiếc đèn lồng cầm trên tay, sau đó tìm một quầy hàng xập xệ bán bánh trôi rồi ngồi xuống thong thả nhâm nhi. Tất cả du khách đều đi thả hoa đăng, chẳng còn mấy người ngồi ở quầy hàng, ghế trống rất nhiều. Không bao lâu sau, phía sau có một người ngồi xuống đưa lưng về phía cậu, gọi một phần bánh trôi nước.

Đường Thập Thất ngó dáo dác xung quanh, thấy không ai chú ý đến mình bèn vén tay áo lên, một cục giấy vo tròn trượt dọc theo cánh tay lăn xuống, cậu vung ra phía sau, nó đáp xuống lòng bàn tay người ngồi sau lưng. Cậu hơi ngả người ra sau, thấp giọng nói: "Già Lam định xử Thẩm Quyết, thời gian địa điểm đã viết rõ trong đó, nhưng có thể sẽ thay đổi, có gì đệ sẽ nghĩ cách báo cho huynh hay."

Giữa đường có một nghệ nhân đi cà kheo, xung quanh là ba vòng người vây xem dày đặc, âm thanh trầm trồ khen ngợi át đi giọng của cậu, chỉ có người phía sau mới có thể nghe thấy.

Giọng của Hạ Hầu Liễm vang lên, "Mấy tay đao?"

Cậu khẽ đáp: "Ba, Già Lâu La, Khẩn Na La và Càn Đạt Bà. Già Lâu La có vẻ như là một tay đao bén, huynh phải cẩn thận."

Hạ Hầu Liễm ngừng một chút, sau đó nói: "Lần trước đệ nói với ta chuyện của Thư Tình, rốt cuộc là thế nào?"

Đường Thập Thất gãi gãi đầu rồi nói: "Cụ thể ra sao đệ cũng không rõ lắm. Trước đó y trốn chạy, bị Già Lam bắt lại, sau khi quay về thì thay đổi chóng cả mặt. Bây giờ y rất hận huynh, y là người tích cực nhất trong công cuộc truy bắt huynh của Già Lam đó, ngày nào cũng mài đao cả."

"Vì sao vậy?" Hạ Hầu Liễm hỏi.

"Bởi vì..." Đường Thập Thất ngập ngừng nói, "Y nói lúc trước huynh giết Thí Tâm báo thù riêng, khiến cho toàn bộ Già Lam vạn kiếp bất phục, tất cả thích khách phải bồi táng theo huynh... Nên, nên hận huynh." Đường Thập Thất thở dài, "Chuyện này cũng không thể trách huynh được, chẳng phải lúc trước y trốn chạy sao, ai biết lại bị bắt ngược về đâu. Nếu y còn ở đó, chắc gì huynh đã ra tay với Thí Tâm chứ."

Bấy giờ Hạ Hầu Liễm im lặng thật lâu, đương khi Đường Thập Thất định ngoái đầu lại nhìn hắn thì Hạ Hầu Liễm lại cất lời, "Không, đệ sai rồi, ta vẫn sẽ giết Thí Tâm. Giết Thí Tâm, diệt Già Lam là mục đích ban đầu của ta."

Đường Thập Thất không biết trả lời thế nào, cúi đầu cặm cụi ăn bánh trôi, du khách tới lui xung quanh cậu, vầng sáng hoa đăng lấp lánh trước mắt. Cậu nuốt một ngụm bánh trôi, lấy khăn tay che miệng, giả vờ như đang nhai, "Còn có chuyện này phải nói cho huynh biết, Thẩm Quyết kia..."Chung quanh quá ầm ĩ, Hạ Hầu Liễm không nghe thấy giọng cậu, nhưng cậu lại nghe Hạ Hầu Liễm nói: "Còn muốn ăn gì không? Ngoài bánh trôi nước ra còn có bánh lạnh gì đó, không biết ngươi có thích ăn không."

Đường Thập Thất xoay đầu lại, nhìn thấy người ngồi đối diện Hạ Hầu Liễm, y đội nón, màn lụa đen che trước mặt, đang dùng thìa múc bánh trôi đưa lên miệng dưới tấm màn che. Gió thổi qua, một góc lụa bay lên, cậu nhìn thấy chiếc cằm trắng nõn của người nọ.

Là Thẩm Quyết. Đường Thập Thất sợ hết hồn.

"Nhiều quá, ăn không hết." Thẩm Quyết vứt thìa vào chén.

"Ăn được bao nhiêu thì ăn, còn nhiêu để ta giải quyết cho." Hạ Hầu Liễm nói xong thì thấp giọng hỏi cậu, "Nãy đệ nói gì đó?"

Đường Thập Thất cười gượng nói: "Không có gì không có gì. Định bảo huynh đi theo Đốc chủ làm việc chăm chỉ, người ta bảo huynh đi đông huynh nhất định không được đi tây, bảo huynh lên giường, khụ, lên trời, nhất định không được xuống đất."

Hạ Hầu Liễm nhíu mày, "Nói xàm nói đế gì đấy, nói chuyện chính đi." Hắn ngừng một chút rồi nói, "Hôm trước kiểm kê tài sản Cực Lạc Quả ta có cất riêng một rương, đủ cho hai người dùng hết nửa đời còn lại đấy."

Đường Thập Thất hoảng hốt nói: "Lão đại, huynh tuyệt đối không được chạm vào thứ đó!"

"Không phải cho ta, là cho đệ và Thư Tình... Bỏ đi, nói với đệ trước, còn đệ ấy tính sau vậy." Hạ Hầu Liễm nói, "Chờ qua chuyện Già Lam ám sát Đốc chủ thì đệ đến Đông Xưởng làm việc đi. Đông Xưởng có thể bảo vệ đệ, không cần phải sợ Già Lam."

Đường Thập Thất cảm động muốn khóc, nước mắt lưng tròng nói: "Lão đại, kiếp sau đệ phải đầu thai làm con gái, gả cho huynh để báo ân."

Hạ Hầu Liễm cảm thấy buồn nôn, "Cút mẹ đệ đi."

Đường Thập Thất vờ gạt nước mắt, ăn bánh trôi xong chuẩn bị rời đi. Lúc gần đi, cậu vứt một đồng tiền lên bàn, qua khóe mắt thoáng thấy Thẩm Quyết đang chống đầu chờ Hạ Hầu Liễm ăn hết bánh trôi, bộ dạng lười biếng đó thật sự không giống với Xưởng đốc sát phạt quyết đoán trong lời đồn cậu hay nghe chút nào.

Cậu rùng mình một cái, nhanh chóng đánh bài chuồn. Thôi thôi, nom lão đại của cậu còn rất hưởng thụ nữa kìa, dù sao Thẩm Quyết cũng là thái giám, dung mạo lại còn đẹp như tiên trên trời thế kia, ai chiếm hời ai còn chưa biết được đâu! Lão đại của cậu chắc chắn sẽ không bị thiệt thòi.

————

Trì Yếm nhìn trản đèn trên bàn dài, chụp đèn bằng lưu ly bao trùm lấy ngọn lửa, vài con thiêu thân may mắn còn sống sót giữa trời đông giá rét đang dang cánh đâm đầu vào ngọn đèn phát ra âm thanh bạch bạch, song chúng vẫn không bỏ cuộc mà cứ tiếp tục đâm mãi.

Đoàn Cửu đang thao thao bất tuyệt, y không lọt tai lấy chữ nào. Y nhìn trời tuyết ngoài hiên cửa sổ, bông tuyết bay lả tả như những cánh bướm trắng bay lượn giữa không trung. Y thầm nghĩ mình còn rất nhiều việc phải làm, chuyện Thí Tâm dặn mình, chuyện Tiểu Liễm muốn làm, còn cả chuyện chính bản thân y muốn làm nữa, nhưng mà thời gian không còn kịp nữa rồi.

Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, bên ngoài đang đốt pháo hoa. Vân Tiên Lâu vô cùng náo nhiệt, mấy gã đàn ông không muốn về nhà nhìn mặt bà vợ già của mình, càng thích đến nơi này nghe nhạc tầm hoan. Đâu đâu cũng có nụ cười quyến rũ của phụ nữ, vừa ngọt ngào vừa dịu dàng, hệt như mật ngọt bôi trên dải tơ lụa. Y lắng tai nghe thanh âm bên ngoài, suy nghĩ dần dần bay xa, giống một con phù du nho nhỏ trôi dạt đến mây trời xa xứ.

"Trì Yếm." Đoàn Cửu gọi y.

Y hờ hững ngẩng đầu lên, đáp một tiếng.

"Lần ám sát này ngươi cầm đầu, Khẩn Na La và Càn Đạt Bà sẽ trợ lực cho ngươi, chờ ngươi ra lệnh." Đoàn Cửu chỉ vào hồ sơ của Trì Yếm, "Mở hồ sơ ra đi, Trì Yếm, nó sẽ cho ngươi biết mục tiêu của ngươi là hạng người gì."

Trì Yếm cúi đầu, tầm mắt dừng trên tập hồ sơ trước mặt, trên bìa viết hai chữ đỏ thắm: Thẩm Quyết.

Càn Đạt Bà nghiến răng nghiến lợi, hung tợn nói: "Ngươi nên để ta cầm đầu, Trì Yếm không đáng tin."

"Thích khách mất đao chẳng khác gì mãnh hổ mất đi răng nanh của nó, ngay cả hổ không nanh mà còn không khống chế được, thì làm sao khống chế được bầy sài lang khát máu các ngươi?" Đoàn Cửu chậm rãi nói, "Huống hồ ngươi còn không phải thích khách mạnh nhất Già Lam, Càn Đạt Bà, đến bây giờ ngươi vẫn chưa học được cách điều khiển Khiên Cơ Ti, nhưng Trì Yếm đã có thể giật dây ba Khiên Cơ Ti cùng lúc."

Càn Đạt Bà như bị dẫm phải đuôi, trán gã hằn cả gân xanh, "Khiên Cơ Ti là cái thá gì, đao thuật mới là chính đạo! Các ngươi tin dùng cái thứ quỷ quái mà nhãi ranh Hạ Hầu Liễm kia tạo ra thế cơ à?"

Đoàn Cửu lắc đầu cười khẽ, "Một hai Khiên Cơ Ti đương nhiên không là gì cả, nhưng nếu là một tấm lưới thì sao?"

"Một tấm lưới?" Càn Đạt Bà thấp giọng lặp lại.

"Không sai," ánh nến nhảy nhót trên bàn dài trước mặt Đoàn Cửu, hắt lên khuôn mặt hắn lúc sáng lúc tối, "Các ngươi chưa từng thấy sát trận mà Hạ Hầu Liễm giăng ra giết Thí Tâm, nhưng ta đã thấy. Đó là một thiên la địa võng, dùng tận năm mươi sáu Khiên Cơ Ti. Các vị, bất kể ai trong các ngươi đi vào đó, kể cả Trì Yếm, đều sẽ biến thành ruồi bọ dính trên mạng nhện. Các ngươi sẽ bị Khiên Cơ Ti cắt thành trăm mảnh, mỗi khối thịt chỉ to cỡ nắm tay, cho dù người thân bạn bè có tìm được ngươi đi chăng nữa cũng không thể đưa ngươi trở về hình dạng ban đầu."

"Vậy ra đó là tử trạng của Thí Tâm sao?" Khẩn Na La vẫn luôn đứng trong góc tối bỗng dưng bước ra, để lộ khuôn mặt tái nhợt. Sườn mặt của y có một vết sẹo, bị tóc mái che khuất, nhìn không rõ lắm. Y của bây giờ đã là một người đàn ông thực thụ, nhìn dung mạo này, chẳng ai còn nhớ về người thư sinh yếu đuối của năm đó nữa.

Khẩn Na La quay đầu nhìn Trì Yếm, Trì Yếm vẫn thờ ơ, khuôn mặt không chút cảm xúc.

"Đúng vậy, quả thực là một thủ đoạn báo thù man rợ." Đoàn Cửu thở dài một tiếng, "Đáng tiếc tuy sát chiêu này rất hay, nhưng kỹ thuật lại quá phức tạp. Kéo tơ thành lưới nối liền với nhau, chỉ cần kéo một sợi dây là có thể khởi động trận pháp, mạng lưới biến hóa khôn lường. Muốn tu sát kỹ này phải tinh thông "Chín số", rành rọt phép tính, huyền cơ vạn hóa mới có thể dệt nên sát trận phức tạp như vậy. Còn các ngươi, ngay cả 《 Tính kinh 》 còn chưa đọc qua, sao ta có thể đòi hỏi các ngươi dệt lưới thành trận được."

Càn Đạt Bà hừ một tiếng, nói: "Chỉ cần đao thôi ta cũng có thể giết hắn."

Đoàn Cửu khẽ cười một tiếng, ria mép rung rinh, thoạt nhìn trông như đang cười trào phúng.

"Đừng xem thường Thẩm Quyết, nhóc con à. Tên y nằm trên danh sách Lệnh Kích Sát của Già Lam đã tám năm ròng, nhưng không một thích khách nào có thể đem đầu y về đây. Nhưng kể từ khi y ngồi lên vị trí Xưởng đốc Đông Xưởng, tay sai của y đã săn giết Ám Thung và thích khách chúng ta khắp Đại Kỳ này. Tám năm này y liên tục cài người vào Già Lam chúng ta, bốn năm trước hơn phân nửa ám sào Già Lam bị quật lên, suýt nữa đã bị phá hủy hoàn toàn. Nếu không phải vì Cực Lạc Quả khiến người của y cam nguyện quy thuận Già Lam, chắc chắn chúng ta đã bị đuổi tận giết tuyệt."

"Ta đi một mình." Trì Yếm nói.

Đoàn Cửu nhíu mày, "Ta mới vừa nói xong..."

"Trì Yếm, ngươi sợ bọn ta gây cản trở cho ngươi à? Ngươi đang coi thường bọn ta sao?" Càn Đạt Bà híp mắt nhìn y.

Trì Yếm không trả lời, chỉ im lặng bịt hai tai lại.

"Ngươi! Ngươi có ý gì!"

Càn Đạt Bà tức giận, vung nắm đấm định xông tới, Khẩn Na La vội bước lên chắn trước người gã, lạnh lùng nói: "Chán sống rồi à? Đoàn tiên sinh ở ngay đây mà cũng dám làm càn!"

Đoàn Cửu lắc đầu nói: "Các ngươi cứ bất hòa như vậy, đến lúc đó giết Thẩm Quyết kiểu gì? Cho các ngươi thời gian ba ngày, ta muốn thấy các ngươi phải thân nhau như huynh đệ, nếu không sang năm sẽ không phát Cực Lạc Quả cho các ngươi nữa. Xem hồ sơ cho kỹ đi, nhóc con, biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng."

Khẩn Na La và Càn Đạt Bà cúi đầu tiễn Đoàn Cửu đẩy cửa rời đi, lúc gần đi Đoàn Cửu quay đầu lại nhìn Trì Yếm, chàng trai ấy vẫn cứ dõi mắt nhìn bông tuyết tung bay ngoài cửa sổ, ánh mắt trống trải, như thể ngoại trừ tuyết trắng bay lả tả kia thì tất cả mọi thứ ở nơi đây chẳng liên quan gì đến y cả.

Khẩn Na La và Càn Đạt Bà đều đã rời đi, trong phòng chỉ còn lại một mình Trì Yếm. Gian phòng này thực chất là một căn nhà thủy tạ ở Vân Tiên Lâu, nước hồ đã đông cứng, tỏa ra vầng sáng trắng lành lạnh dưới ánh trăng. Tú bà Vân Tiên Lâu có ý tưởng rất hay, bà ta mở một yến tiệc ngay trên mặt băng, cả nam lẫn nữ đều nô nức vui đùa trên băng, những người phụ nữ dường như không sợ lạnh, cổ áo trễ xuống để lộ bờ vai trắng nõn dưới ánh trăng.

Y thật sự không hiểu vì sao bọn họ lại vui vẻ như vậy, tựa như uống rượu ôm gái là niềm hạnh phúc nhất thế gian này, nhưng rõ là rượu rất khó uống, gái cũng xấu ê hề. Y ước gì có Tiểu Liễm ở đây, như vậy thì Tiểu Liễm sẽ giải thích cho y hiểu mọi thứ.

"Trì Yếm ca ca!"

Một bóng người thình lình xuất hiện trước cửa sổ, con ngươi Trì Yếm co rụt lại, rõ là bị giật mình.

Bách Lý Diên cười giòn giã chống cằm nhìn y, hôm nay nàng ăn diện thật xinh đẹp, bên tóc mai đen tuyền cài chiếc trâm bạc kim thiền ngọc diệp, tai đeo chiếc khuyên hồ lô khảm vàng, tô điểm thêm cho khuôn mặt trắng như búp bê sứ được mài dũa tỉ mỉ của nàng. Nhưng đôi mắt thực sự quá đen, khiến người ta có cảm giác ớn lạnh khi nhìn vào nó.

"Ca ca, đã mười bốn ngày năm canh giờ canh ba không gặp nhau, huynh có nhớ muội không?"

Trì Yếm lắc đầu, "Không."

"Huynh nói sai rồi, huynh phải nói 'Nhớ' mới đúng." Bách Lý Diên vo một quả cầu tuyết ném vào người y, "Vậy mấy hôm nay huynh sống tốt chứ?"

"Khá tốt."

"Huynh lại nói sai rồi!" Bách Lý Diên vo một quả cầu tuyết lớn hơn ném lên chiếc bàn dài y ngồi, gằn từng chữ, "Trì Yếm, huynh nên nói 'Không, tốt'!"

Cầu tuyết tan ra trên tập hồ sơ, trong phòng có lửa than ấm áp, cầu tuyết tan thành nước thấm ướt chữ viết trên hồ sơ. Trì Yếm thầm nghĩ, mình còn chưa kịp xem mà.

"Hừ, ca ca là người xấu, không thèm để ý tới huynh nữa!"

Bách Lý Diên le lưỡi, sau đó xoay người chạy đi, bỗng nhiên nàng nghe thấy Trì Yếm ở sau lưng gọi mình, nàng vui vẻ quay đầu lại, thấy Trì Yếm đứng sau cửa sổ ngơ ngác nhìn mình.

Nàng vẫy vẫy tay với y, "Ca ca ra đây chơi đi!"

"Bách Lý, ngươi chảy máu." Trì Yếm nói.

"Sao?" Bách Lý Diên thoáng sửng sốt.

"Chân."

Bách Lý Diên cúi đầu nhìn, có máu từ ống quần chảy ra, nhỏ từng giọt tí tách xuống nền tuyết. Máu vẫn còn đang chảy, bây giờ nàng mới cảm nhận được cơn đau ở bụng dưới, có thứ gì đó đang dày vò từng cơn trong bụng mình.

Nàng ngơ ngác đi đến hiên cửa sổ, đứng đối diện với Trì Yếm, hai người một cao một thấp mở to mắt nhìn nhau.

"Muội sắp chết ư, Trì Yếm?" Giọng của nàng rất khẽ, như thể tiêu tán vào trong gió.

Đây là lần đầu Trì Yếm thấy bộ dạng rối bời không biết làm sao của nàng, giống một đứa trẻ bình thường.

Trì Yếm lắc đầu, "Ta không biết."

Nàng ngây người một lúc, bỗng nhiên bật cười, "Ca ca, huynh vui không? Thí Tâm bảo huynh tới giết muội, bây giờ muội sắp chết rồi, mục đích của huynh đã đạt được rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK