Sửa lỗi: Bảo Bảo.
Cầm đèn đi dạo trong đêm, quầng sáng đỏ từ chiếc đèn hoa sen chiếu sáng khoảnh đất vuông dưới chân, Hạ Hầu Liễm và Thẩm Quyết đi lang thang vô định, không biết vì sao lại bước trên một con đường sỏi đá nhỏ hẹp, hai bên là tường đất, ven tường có mấy cái ky và gậy trúc dựng dọc. Thẩm Quyết đội nón có rèm che không thấy rõ đường đi, định tháo xuống nhưng sợ lộ mặt. Xưởng đốc dạo chợ đêm, e là chỉ một lát sau sẽ có cả tá người vây xem mất. Y cẩn thận đi được một đoạn đường, bỗng dẫm phải cái ky nên loạng choạng, được Hạ Hầu Liễm nhanh chóng đỡ lấy cánh tay.
"Ta dẫn ngươi đi." Hạ Hầu Liễm nói, bàn tay nắm lấy cổ tay y, dắt y đi.
Hai người tiếp tục cất bước trong bóng tối, lặng lẽ suốt cả dọc đường. Từ khi gặp Đường Thập Thất thì Hạ Hầu Liễm im lặng mãi, có đôi khi sẽ cười nói giải thích mấy thứ linh tinh bên vệ đường cho y nghe, song y vẫn nhận ra ánh mắt thất thần của Hạ Hầu Liễm. Dù sao cũng là cố nhân, tình cảm đâu thể nói đoạn tuyệt là đoạn tuyệt được? Y thầm thở dài trong lòng, đáng lẽ lần này nên bàn tính kỹ lưỡng hơn mới phải, Hạ Hầu Liễm lớn lên ở Già Lam, có nhiều bạn cũ, chuyện này vốn không nên để Hạ Hầu Liễm nhúng tay vào.
Y thu tay lại, bàn tay Hạ Hầu Liễm trượt xuống rơi vào lòng bàn tay y. Y cảm nhận được sự cứng đờ của Hạ Hầu Liễm trong phút chốc, nhưng cuối cùng vẫn không giãy ra, cứ mặc y nắm lấy. Tay của Hạ Hầu Liễm cầm đao quanh năm, rất thô ráp, hệt như giấy nhám mài đao. Bọn họ càng đi càng xa, dần dần không còn bóng người, Xưởng vệ tùy thân đi theo phía sau, trong con hẻm yên tĩnh chỉ còn lại hai người bọn họ. Y vẫn không buông tay Hạ Hầu Liễm ra, Hạ Hầu Liễm cũng vậy, hai người cứ vậy mà chậm rãi cất bước.
Giữa sự tĩnh lặng, Thẩm Quyết bỗng cất lời: "Chuyện Già Lam lần này vẫn nên giao cho đương đầu cấp khác đi."
"Không được!"
Hạ Hầu Liễm đột nhiên dừng bước rồi xoay người lại, Thẩm Quyết không ngừng lại nên va vào người Hạ Hầu Liễm, Hạ Hầu Liễm lảo đảo lùi về sau một chút, vô thức đưa tay đỡ lấy eo Thẩm Quyết. Tay hắn vẫn đang cầm cán hoa đăng, cán đèn tì vào eo Thẩm Quyết, hoa đăng khẽ đong đưa bên dưới, quầng sáng mơ màng nhảy nhót trên mặt bọn họ, cách một lớp lụa đen mỏng tang, hai người đều nhìn thấy đôi mắt của đối phương.
Trái tim Hạ Hầu Liễm hẫng đi một nhịp, hắn vội lui ra sau một bước, hỏi với vẻ trấn định: "Có bị đau không?"
Thẩm Quyết định đáp không có, song lời nói đến bên môi lại vòng về: "Đau."
"Sao? Đau ở đâu?" Hạ Hầu Liễm cúi đầu nhìn cánh tay và người y, đêm đông giá lạnh nên mặc cũng dày, cú va chạm ban nãy cũng không mạnh lắm, sao lại bị đau rồi?
Thẩm Quyết không kịp suy nghĩ đã tùy tiện đáp "Chân đau", vừa dứt lời liền hối hận, đụng vào chỗ nào chứ có đụng phải chân đâu, nghe là biết y đang nói dối.
Hạ Hầu Liễm cười, "Có phải mỏi chân không? Nghỉ một lát nha."
Thẩm Quyết gật đầu. Hạ Hầu Liễm đặt đèn xuống đất, sau đó ngồi xổm xuống bóp chân cho y. Y rủ mắt nhìn đỉnh đầu Hạ Hầu Liễm, nói: "Giao cho người khác làm đi, đối với ngươi hay Đông Xưởng đều tốt cả."
"Ngươi sợ ta mềm lòng, làm hỏng đại cục sao, thiếu gia?"
"Ta sợ ngươi khó chịu trong lòng."
"Dù sao có một vài chuyện ta vẫn phải đối mặt," Hạ Hầu Liễm đứng dậy, nói, "Ta không tránh khỏi, cũng không muốn tránh."
"Ngươi cứ nhất quyết phải tra tấn bản thân mình như vậy sao?" Thẩm Quyết vẫn không tán đồng.
"Thiếu gia, xin ngươi đấy," Hạ Hầu Liễm nhìn y và nói, "Ta muốn tự tay kết thúc chuyện của Già Lam."
Thẩm Quyết cũng im lặng nhìn hắn, cuối cùng thở dài rồi nói: "Nếu sư đệ ngươi bằng lòng quy thuận thì cứ cho hắn đến Đông Xưởng. Nhưng nếu hắn cứ khăng khăng không theo..."
"Vậy ta," Bàn tay dưới ống tay áo của Hạ Hầu Liễm chậm rãi siết chặt lại, tựa như dùng hết sức lực mới nói được câu tiếp theo, "Đích thân giết đệ ấy."
————
Ánh trăng đêm nay sáng và lạnh lẽo, nền tuyết phản chiếu ánh sáng trong trẻo, hắt lên khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ lòng bàn tay của Bách Lý Diên, da dẻ nàng trắng đến mức giống một con búp bê sứ. Nàng mỉm cười, nhưng lại đượm nỗi sầu bi. Trì Yếm cúi đầu nhìn nàng, thật lâu sau mới nghiêm túc nói: "Bách Lý, ngươi có nguyện vọng gì không?"
"Nguyện vọng ư?"
"Ừm, ta có thể giúp ngươi." Trì Yếm nói.
"Nếu nguyện vọng của muội là muốn huynh chôn cùng thì sao?" Bách Lý Diên nhẹ giọng nói, "Huynh cũng bằng lòng giúp muội thực hiện sao?"
Trì Yếm do dự.
Bách Lý Diên siết chặt nắm tay, ánh mắt dần trở nên âm hiểm, nàng thấp giọng nói: "Quả nhiên... toàn là dối trá!"
"Ta có thể mang tro cốt của ngươi theo bên mình," Trì Yếm bỗng cất lời, vừa nói vừa móc một túi tiền từ trong ngực áo ra rồi dốc ba đồng tiền bên trong ra ngoài, đặt lên cửa sổ cho Bách Lý Diên xem, "Dùng cái này đựng."
Đó là một chiếc túi tiền cũ rích, vốn là màu xanh biển, nhưng dùng quá lâu nên bị phai thành màu lam nhạt. Sự tàn nhẫn trong mắt Bách Lý Diên phai đi một chút, nàng hỏi: "Vì sao lại dùng cái này?"
"Đây là do đệ đệ may cho ta." Trì Yếm nói, "Đồ đệ ấy tặng ta không nhiều lắm, sau này còn làm lạc mất vài cái nữa, chỉ còn lại túi tiền này thôi."
Bách Lý Diên nhìn chằm chằm cái túi tiền kia, nàng ta vẫn luôn biết Trì Yếm nhớ nhung gã đệ đệ song sinh kia của y, nàng cực kỳ không muốn tro cốt của mình đựng trong túi tiền của người nọ. Nàng tức giận nghiến răng, xoay người hung hăng đá vào gốc cây mấy cái, khiến bụng còn đau dữ hơn, nàng cảm giác có dòng máu trào ra theo đùi chảy dọc xuống.
Nàng đá vài cái thì ngừng, rồi quay đầu quát Trì Yếm: "Huynh là đồ ngốc à! Túi tiền nhỏ như vậy sao đựng đủ tro cốt của muội chứ!"
Trì Yếm thoáng sửng sốt.
Bách Lý Diên định bỏ đi, nàng cảm thấy bây giờ cả người mình rất yếu ớt, lúc ra ngoài nàng quên mang khăn choàng cổ, làn gió rét buốt phà vào cổ áo, khiến cơ thể lạnh từ trong ra ngoài, bụng càng lúc càng đau, bây giờ nàng sắp không đứng vững nữa. Có gã đàn ông quần áo lộn xộn xuất hiện ở ngã rẽ phía trước, gã đang định đi tiểu, nhác thấy Bách Lý Diên với gương mặt trắng tuyết, dáng dấp nhỏ xinh thì lập tức nảy sinh tà tâm, cất bước lảo đảo chạy tới với hai mắt như phát sáng.
Bách Lý Diên chán ghét nhíu mày, đưa tay vào trong ngực áo, nắm chặt dao găm cất bên hông.
"Cút ngay, ngươi định làm gì đó!" Không biết A Sồ từ đâu vọt tới, giơ cây chổi nện tới tấp vào mặt gã đàn ông nọ. Cô ả này mà nổi giận thì chẳng khác gì Mẫu Dạ Xoa, gương mặt trang điểm lộng lẫy giờ trở nên sắc bén.
Gã đàn ông la oai oái chạy đi mất, A Sồ vứt chổi, xách váy chạy đến trước mặt Bách Lý Diên, nói: "Nhóc con này, chẳng phải đã bảo muội đừng chạy ra ngoài này rồi sao?"
Bách Lý Diên mở to đôi mắt đen láy im lặng nhìn nàng, nàng nhìn sang bên cạnh, Trì Yếm cũng đang ngồi xổm bên cửa sổ nhìn nàng, có lẽ là ban nãy y định nhảy xuống cản gã lưu manh kia lại. Hai tên ngốc này, nàng thở dài một tiếng, sau đó nắm tay Bách Lý Diên định dẫn đi, bỗng nhìn thấy vết máu dưới nền tuyết, giật mình nói: "Máu của ai vậy?"
Bách Lý Diên nói: "Muội."
Trì Yếm cũng chỉ nàng ta, "Nó."
A Sồ nắm lấy bả vai Bách Lý Diên, hoảng hốt hỏi: "Muội bị sao thế? Bị thương chỗ nào sao?"
"Bụng muội đau." Bách Lý Diên nói, "Hình như muội trúng độc rồi."
A Sồ thoáng sửng sốt, hỏi: "Đau bụng? Có phải máu chảy từ đùi xuống không?"
Bách Lý Diên gật đầu.
"Hồi trước có bị vậy chưa?"
Bách Lý Diên lắc đầu.
A Sồ hiểu rồi, lại thở dài một tiếng. Bỗng nhiên nàng hiểu được cảm giác chăm trẻ con là thế nào, cúi đầu nhìn Bách Lý Diên, bé gái ốm yếu, giống một người giấy vớt từ dưới nước lên, trắng bệch và xụi lơ không hề có sức sống. Nàng dắt tay Bách Lý Diên đi về phía hậu viện, không quên căn dặn Trì Yếm: "Đi nấu một chén nước đường đỏ đem lại đây."
"Nước đường đỏ có thể giải độc cho muội hả?" Bách Lý Diên hỏi.
A Sồ cười như nắc nẻ, "Được được được, không chỉ giải độc mà còn có thể dưỡng nhan nữa."
A Sồ đưa nàng về phòng mình, đốt than trong phòng cho nóng hơn, sau đó lấy một cái băng vệ sinh từ trong tủ ra. Bách Lý Diên cầm lấy băng, đó là một mảnh vải dài màu đỏ thêu hoa mẫu đơn đỏ thẫm, bên trong dồn bông, sờ vào mềm mại. Hai đầu xỏ vải bố trắng, không biết lấy ra để làm gì.
A Sồ dạy nàng cách sử dụng, mấy thậm chí còn giải thích cho nàng nghe "đến kỳ" là như thế nào. Bách Lý Diên ngây ngô lắng nghe, A Sồ giúp nàng buộc dây, khuỷu tay choàng qua nàng, mùi son phấn thoang thoảng bay tới, mơ hồ bao phủ lấy nàng. Nàng lơ đãng nghĩ dường như mình đã ngửi thấy mùi hương này ở đâu rồi, có vẻ như nó có ở rất nhiều nơi, các nữ nhân chốn hồng lâu kỹ quán đều yêu thích mùi hương này. A Sồ đưa nàng một cái lò sưởi tay để ủ ấm bụng. Nàng ôm lò sưởi, bỗng nhận ra mình sẽ không chết, trong lòng có hơi thất vọng, giống như đáng nhẽ ra nàng phải chết vậy.
Quần bông của nàng bị bẩn, A Sồ để nàng ngồi trên giường chạm khắc, dùng chăn bông cuộn nàng lại. Chăn bông cũng màu đỏ, nàng biết các kỹ quán đều thích dùng chăn bông màu đỏ thẫm, như vậy thì khi đàn ông lên giường với kỹ nữ cứ trông như động phòng, có sự hân hoan giả tạo.
A Sồ cũng chui vào trong chăn, ôm đầu gối hỏi nàng: "Con bé nhà muội ấy, tới ngày cũng không biết, mẫu thân của muội không dạy muội à?"
"Không có." Bách Lý Diên cúi đầu nhìn hoa hợp hoan trên vỏ chăn, "Mẫu thân muội không nói chuyện với muội."
A Sồ hoang mang hỏi: "Vì sao vậy?"
Bách Lý Diên nói: "Lúc còn nhỏ có một người đoán mệnh tới nhà muội, nói muội là ác quỷ đầu thai, tương lai sẽ khắc chết cha mẹ. Cha mẹ muội sợ quá nên đưa muội lên am ni cô trên núi. Người đoán mệnh nói Phật khí trong am có thể trấn áp được muội, để muội không làm yêu quái được."
"Lời của mấy lão đoán mệnh mà cũng tin? Hồi tỷ còn nhỏ có lão già mù còn nói tương lai tỷ có thể làm hoàng hậu nữa kìa!" A Sồ nhìn Bách Lý Diên, cẩn thận hỏi han, "Vậy muội vẫn luôn ở trong am hả?"
"Phải. Chỗ đó lạnh lắm, ngày nào tuyết cũng rơi, chẳng có cái gì ngoài một loài hoa màu đỏ cả. Trong am chỉ có hai ba bà ni cô già, đi vài bước là thở hổn hển. Muội chỉ có thể tự chơi một mình. Đôi khi muội sẽ có hai người tuyết, muội đặt tên cho chúng, giả bộ như chúng nó là bạn tốt của muội."
"Muội không về nhà lần nào luôn hả?" A Sồ hỏi nàng.
Bách Lý Diên nói: "Có về. Vào ngày lễ tết cha sẽ phái người tới đón muội về phủ, bà ni cô nói với muội rằng muội có rất nhiều huynh đệ tỉ muội, phải lấy lòng họ cho tốt thì bọn họ mới cho muội ở lại trong nhà. Muội đội tuyết bắt một con cáo tuyết, con đó khó bắt, muội phải đặt mấy cái bẫy trên nền tuyết, trời lạnh dữ lắm mới bắt được một con. Muội nhốt nó trong lồng sắt đem về cho họ, lúc đầu họ rất vui, nhưng ngũ muội nghịch ngợm, với tay vào trong lồng sắt bị cáo tuyết cắn. Cha mẹ nói muội xúi quẩy, vừa về đã làm muội muội bị thương, còn đánh chết cáo tuyết nữa cơ."
"Sao lại vậy được, tự nó thò tay vào thì liên quan gì đến muội." A Sồ bất bình thay nàng, giận đến đỏ cả mặt.
"Sau đó muội làm bánh gạo nếp cho họ ăn, bọn họ không ăn, nói rằng ăn đồ ăn của ác quỷ làm sẽ bị bệnh. Thực sự bánh nếp ăn rất ngon, muội ăn đồ tự tay muội làm có bị bệnh gì đâu." Bách Lý Diên gác cằm lên đầu gối mình thong dong nói, "Năm chín tuổi về nhà, nhị tỷ thấy muội đáng thương nên rủ muội chơi cùng. Bọn họ trèo lên núi giả, muội sợ nên ở dưới chờ họ. Cửu đệ bị nhị tỷ đụng phải nên té xuống chết ngay dưới chân muội. Nhị tỷ sợ cha và mẹ trách phạt nên đổ hết tội lỗi lên đầu muội. Muội đã nói không phải muội làm, là nhị tỷ làm mà cha mẹ không tin. Muội cầu xin các huynh đệ tỷ muội khác làm chứng giúp cho muội, nhưng không ai để ý tới muội. Rõ ràng là họ đều nhìn thấy nhưng lại chẳng ai chịu làm chứng. Từ đó về sau, cha mẹ không cho muội về nhà nữa."
A Sồ nghe xong lo lắng, nhưng thần sắc Bách Lý Diên hờ hững, nàng tiếp tục nói: "Sau đó muội hiểu ra rằng nhị tỷ mới là tỷ muội của bọn họ, muội thì không phải, muội là ác quỷ, ác quỷ thì không có huynh đệ tỷ muội, cho nên họ đâu làm chứng cho muội. Thật ra cha mẹ nên giết chết muội, nếu không thích thì cứ giết quách cho xong, giữ mạng của muội lại làm gì?" Bách Lý Diên ngẩng mặt lên, vậy mà lại cười cười, "A Sồ tỷ tỷ, tỷ nói đúng không?"
"Phẹt phẹt phẹt! Nói lời ngu ngốc gì đó! Người sai là bọn nó, sao trách muội được. Huynh đệ tỷ muội tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện thì cũng thôi đi, nhưng thiên hạ nào có cha mẹ như vậy!" A Sồ ôm nàng vào lòng, "A Diên của chúng ta ngoan lắm, vừa xinh xắn vừa tốt bụng, còn biết bắt cáo và làm bánh gạo nếp nữa. A Diên, muội làm bánh gạo nếp cho tỷ tỷ ăn được không nè?"
Bách Lý Diên bị ôm tới nghẹt thở, mũi tràn ngập mùi phấn son, nàng muốn tránh ra, A Sồ càng không cho nàng nhúc nhích. Nàng chẳng biết làm sao, đành phải đồng ý. A Sồ cười tủm tỉm thả nàng ra, khều khều mũi nàng, lại hỏi tiếp: "Vậy muội và Hạ Hầu thì sao? Không phải y là ca ca ruột của muội à?"
Bách Lý Diên lắc đầu nói không phải, "Ca ca là do muội nhặt được trong tuyết. Huynh ấy vừa ra đời thì mẹ huynh ấy đã không cần huynh ấy nữa, cha huynh ấy sai bảo huynh ấy như nô lệ, huynh ấy giống muội cho nên muội nhận huynh ấy là ca ca."
A Sồ nhẹ nhàng sờ sờ mặt nàng, khuôn mặt nhỏ trắng sứ ở trong lòng bàn tay nàng như thể chỉ nhéo nhẹ thôi sẽ bị vỡ vụn, A Sồ khẽ cười, trong mắt có tia sáng thật mềm mại, "Thật ra tỷ tỷ cũng chẳng có người nhà. Khi tỷ còn rất nhỏ, cha tỷ đắc tội Chưởng ấn Tư Lễ Giám thời bấy giờ là Ngụy Đức nên cả nhà bị Đông Xưởng bắt, ngay cả mặt mũi cha mẹ thế nào tỷ còn không nhớ rõ, nhưng lại nhớ rất rõ những phiên tử Đông Xưởng hung thần ác sát đó. Nếu A Diên không ngại thì có thể nhận tỷ làm tỷ tỷ nè."
Bách Lý Diên không nhận lời, chỉ nói: "Nhưng muội là người xấu, tỷ sẽ không thích muội đâu."
A Sồ nắm tay lại đập vào lòng bàn tay, nói: "Trùng hợp ghê, tỷ cũng là người xấu!"
Bách Lý Diên sửng sốt.
"Lúc tỷ bằng tuổi muội, ngày nào cũng chui lỗ chó nhà người ta, còn trèo cây táo ăn trộm trái táo nữa." A Sồ cười tủm tỉm nói, "Sao nào, tiểu muội muội xấu xa ơi, có dám nhận đại tỷ tỷ xấu xa này làm tỷ tỷ hay không đây?"
Bách Lý Diên im lặng rất lâu mà vẫn không nói chuyện, A Sồ hơi xấu hổ, trong lòng chợt hối hận bản thân mình chẳng biết lựa lời. A Diên ăn mặc giàu sang như thế, vừa nhìn là biết khuê nữ nhà có tiền, sao lại đi nhận một kỹ nữ không có khả năng chuộc thân như nàng làm tỷ tỷ được chứ? Nhưng tính tình của nàng là vậy đó, nghĩ gì thì nói nấy. Mẹ nàng đã từng dặn nàng rất nhiều lần mà nàng vẫn không thay đổi được. Nàng vân vê ngón tay mình, vội tìm đường lui cho bản thân, "Ui chao chuyện đó... Tỷ chỉ nói chơi..."
"Tỷ tỷ." Bách Lý Diên bỗng cất lời.
A Sồ thoáng ngây người.
"Tỷ tỷ." Bách Lý Diên nằm xuống, ngủ trong lòng nàng, "Chẳng phải tỷ nói muội có thể nhận tỷ là tỷ tỷ sao, giờ muội đồng ý, sau này tỷ sẽ là tỷ tỷ của muội."
Trái tim A Sồ như bị gõ nhẹ một cái, nước mắt lăn dài trên má, nàng gạt đi nước mắt trên mặt, sau đó nặng nề "Ừm" một tiếng. Ngồi một hồi, nàng để chân trần xuống giường, hấp tấp chạy ra ngoài cửa, cả giận nói: "Này Hạ Hầu kia? Nấu nước đường đỏ thôi mà lâu dữ vậy!"
Mở cửa ra, Trì Yếm vừa khéo đang ở ngoài cửa, hai người đều giật cả mình. A Sồ giục y vào, Trì Yếm đặt chén chè đậu đỏ lên bàn đất, lại khiêng bàn đất đến trước mặt Bách Lý Diên. A Sồ chê lửa than không đủ ấm, sai Trì Yếm đến phòng bếp lấy thêm than. Trì Yếm nghe lời, khiêng một cái ky đầy than về, bỏ thêm than vào đốt.
Bách Lý Diên ngồi trên giường dùng châm bạc kiểm tra nước đường đỏ, không có độc. Nàng quay đầu nhìn hai người đang ngồi trước chậu than sưởi ấm, A Sồ ríu rít nói gì đó. Miệng cô ả này kéo đến tận mang tai, nói mãi cũng không ngừng. Khi thì nói mấy hôm nay tú bà đối xử với nàng rất tốt, không ép nàng tiếp khách, khi lại nói đàn ông đều là chó đẻ, Trì Yếm tuy tốt nhưng bị cái đần quá.
Trì Yếm đang hong khô vạt áo ướt, vừa nhìn là biết đang bỏ ngoài tai. Bách Lý Diên uống hết nước đường đỏ, trong bụng ấm áp hẳn. Nàng nằm xuống, lấy chăn bông đỏ thẫm của A Sồ quấn chặt người, mắt còn nhìn về phía gian ngoài, A Sồ đang tháo trang sức, giờ nàng chỉ nhìn thấy mỗi Trì Yếm.
Y dùng son phấn cải trang, không phải diện mạo ban đầu, nhưng mặt mũi vẫn không thay đổi. Kỳ thật y có một đôi mắt rất sắc sảo, nhưng người lại ngờ nghệch, bộ dạng thì thật thà quá thể, giống như bất kỳ ai cũng có thể bắt nạt y. Vì thế lệ khí trên khuôn mặt đều bay đi cả, chỉ còn lại sự điềm đạm bình yên.
Thật ra bọn họ đã gặp nhau từ trước, lúc nàng vẫn còn là một cô nhóc con bình thường, mỗi ngày đều ngóng trông tết đến thật nhanh để được về nhà, nàng gặp y trong tòa nhà lớn kia. Một mình nàng ngủ trong căn phòng không được đốt than sưởi ấm, tỳ nữ và bà ngoại ở phòng kế bên đánh mã điếu, nàng vừa lạnh run vừa nghe bọn họ uống rượu say khướt mắng mỏ. Nàng nhớ khi ấy mình cũng cuộn chăn bông kín lại như thế này, nhưng lúc ấy chăn bông cứng quá, lạnh như một khối sắt, có quấn chặt thế nào cũng không ấm nổi. Nàng đành phải đổi sang ôm đầu gối của mình đếm cừu chờ vào giấc ngủ, chỉ cần thiếp đi thì sẽ không lạnh nữa.
Trong lúc mơ màng nàng nghe thấy tiếng huân, du dương giống như gió thổi trên bầu trời đêm. Nàng tỉnh táo ngay lập tức, tiếng huân vẫn quanh quẩn đâu đây, cuối cùng nàng cũng không ngủ được. Nàng nhìn nóc giường đen như mực thật lâu, sau đó lặng lẽ ngồi dậy, mặc một chiếc áo đơn và đi chân trần xuống đất. Nàng bò dưới đất, áp tai vào vách tường, xác định rằng bà ngoại và tỳ nữ sẽ không đột ngột đến kiểm tra nàng thì mới khoác áo khoác vào, leo lên ghế rồi đẩy cửa sổ trèo ra ngoài.
Tiếng huân nọ vẫn vảng vất trong đêm, cũng lạnh lùng và vắng lặng như bông tuyết Sóc Bắc. Nàng nghe tiếng huân mà thấy lòng trống rỗng, như một túi da cũ nát có thể cất giấu rất nhiều rất nhiều gió. Nàng để chân trần trên hành lang, đi theo tiếng huân, chân lạnh đến mức đông cứng cũng không ngừng lại, hành lang dưới ánh trăng bàng bạc ngoằn ngoèo vươn về phía trước. Nàng dẫm lên mặt đất cứng rắn, cảm thấy tiếng huân mơ hồ kia như muốn đưa nàng đến chốn của quỷ hồn.
Cuối cùng nàng tìm được người thổi huân trong hoa viên kia — đó là một người trẻ tuổi, chừng giữa độ thanh niên và thiếu niên, y khoác áo choàng trắng, không biết là màu sắc ban đầu hay màu đã bị phai. Y ngồi bên hồ nước thổi huân, ánh trăng chiếu xuống vai y, trông y tựa như một quỷ hồn theo ánh trăng buông xuống, dường như khi trời sáng, y sẽ bốc hơi cùng với ánh trăng.
Nàng lén ngồi xổm sau lưng y, vừa chà tay vừa nghe y thổi huân. Nàng cứ ngỡ rằng đây là một giấc mơ, không dám động đậy cũng không dám để bị lộ, sợ vừa lên tiếng thì quỷ hồn thổi huân kia biến mất. Tiếng huân linh hoạt kỳ ảo như ánh trăng lạnh lẽo lan tỏa khắp cả khu vườn màu xanh trắng, bao phủ cả người nàng, chính nàng cũng biến thành một hình bóng xanh lam dưới ánh trăng, be bé như một con thú nhỏ. Nàng lẳng lặng lắng nghe, toàn tâm toàn ý lắng nghe, tiếng huân mang theo suy nghĩ miên man của nàng hóa thành một con phù du nho nhỏ bay đi thật xa thật xa. Đột nhiên nàng khóc, nước mắt chảy dài trên má lăn xuống mu bàn tay.
Nàng nghĩ rằng mình đã gặp được một kẻ cô đơn, giống như mình vậy.
***
Tiểu kịch trường by tác giả:
Hỏi: Hai anh em Hạ Hầu ai nghèo hơn?
Đáp: Trì Yếm.
Hỏi: Tại sao?
Đáp: Vì lão nhị có thể ôm đùi đại za.
Tổng kết: Trì Yếm quá thảm, không những nghèo mà còn là chó độc thân.