Chương 58: Vũ dạ Diêm La.
Biên tập: Hải Miên Bảo Bảo.
"Hiện giờ chưởng ban đã là Đốc chủ Đông Xưởng mà vẫn chưa chịu buông tha Hạ Hầu Liễm sao?" Hạ Hầu Liễm cụp mắt hỏi.
Thẩm Quyết không trả lời hắn, chỉ ép hỏi tới cùng: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
"Tiểu nhân là nô bộc ở Vân Tiên Lâu, tên Thượng Nhị Lang." Hạ Hầu Liễm nói, "Chưởng ban giết Yến Tiểu Bắc, nhưng gã lại chết trên giường hoa khôi A Sồ của bọn ta. A Sồ có ơn với tiểu nhân, tiểu nhân không thể ngoảnh mặt làm ngơ, bèn dịch dung thành Yến Tiểu Bắc."
Thẩm Quyết giơ tay ra hiệu, nói: "Phải hay không thì xé mặt nạ ngươi xuống là biết."
Ngay lập tức có hai phiên tử bước lên, Hạ Hầu Liễm xuống ngựa, hai phiên tử dùng hai tay sờ mó khắp mặt hắn, nhằm tìm khe hở giữa mặt nạ và da. Bọn họ không tìm được, chọt tới chọt lui trên mặt hắn, tìm cả buổi trời vẫn không thấy gì cả.
Hai người nhìn nhau, sau đó một trong hai ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng trên người Hạ Hầu Liễm, cách một màn mưa lan đến, gã bừng tỉnh hiểu ra rồi nói: "Hắn không đeo mặt nạ, mà dùng son phấn!" Nói đoạn, gã dùng tay quệt má Hạ Hầu Liễm một cái rồi đưa lên chóp mũi ngửi, sau đó nói: "Là son phấn của Thiên Hương Các, bà nhà ta dùng loại này nè, son phấn ở đây đặc biệt một chỗ là bôi lên mặt rồi sẽ tẩy không ra, phải dùng khăn ẩm có thấm dầu mới tẩy được."
"Vậy vào khách điếm đi, trong đó có dầu trà." Một phiên tử khác nói.
Hạ Hầu Liễm khoanh tay im lặng đứng đó, Thẩm Quyết nhìn hắn một hồi rồi nói: "Ngươi điềm tĩnh nhỉ."
Hạ Hầu Liễm nói: "Bởi vì ta không phải."
Thẩm Quyết không nói nữa. Trời mưa rất to, tán cây hòe già bị gió mưa thổi xào xạc, ngõ nhỏ tối om, mặt người nào người nấy đều phủ một tầng bóng đen lờ mờ, Hạ Hầu Liễm ngẩng đầu nhìn Thẩm Quyết, hắn không nhìn rõ vẻ mặt của y, chỉ thấy y đang nhìn về phía mình. Không hiểu sao, Hạ Hầu Liễm cảm thấy dường như trong ánh mắt của y chứa đầy bi thương.
Tiếng kêu gào thảm thiết trong khách điếm dần dần lắng xuống, Hạ Hầu Liễm theo bọn Thẩm Quyết vào cửa lớn. Vòng qua bức tường phù điêu ở cổng, dưới nền gạch xanh thấm đẫm màu máu, hòa lẫn với nước mưa chảy xuống cống rãnh, chẳng mấy chốc đã được tẩy rửa sạch sẽ. Nhóm phiên tử xử lý thi thể, xới đất đào những cái hố to rồi vứt thi thể xuống đó. Xác chết chồng chất lên nhau, đầu kê chân, chân đối đầu, trên mặt là biểu cảm kinh hãi đông cứng lại thành khuôn mặt hung dữ.
Phòng ăn đã được dọn dẹp sạch sẽ, bọn họ kéo bàn ghế ra ngoài, chỉ chừa lại một cái ghế dựa ở chính giữa, bên cạnh là bàn trà với nước sơn đen óng. Có hai người đang quỳ dưới đất, mặc phi ngư phục màu vàng, đầu không đội mũ mà chỉ quấn chiếc khăn lưới xộc xệch, các cơ trên mặt liên tục run rẩy, bọn họ rúc vào nhau như hai con chim lạnh cóng giữa trời sương gió. Chủ quán và vợ con của ông ta đang rúc trong góc tiệm phía tây, trên đầu có một cái kệ treo tường đặt pho tượng thần tài, bọn họ coi thần tài là Bồ Tát, liên tục niệm a di đà Phật.
Thẩm Quyết cúi người ngồi xuống ghế dựa, tà Duệ Tát[đã note ở chương trước] xòe ra như mặt quạt, hoa văn phủ vàng bạc lộng lẫy trên đầu gối đan xen vào nhau. Hai người nọ thấy Thẩm Quyết thì đồng loạt run lên, song y lại không để ý đến bọn họ, ngoắc tay với Hạ Hầu Liễm rồi nói: "Bưng chậu dầu đến đây, rửa sạch mặt hắn cho ta."
Nhóm phiên tử bưng dầu trà trong phòng bếp ra, sau đó mang khăn mặt đến. Hạ Hầu Liễm tẩy sạch son phấn trên mặt, sau đó rửa lại với nước.
Chu Thuận Tử nhìn mà há hốc mồm, cậu chưa từng trải sự đời, có nghe qua tuyệt kỹ dịch dung nhưng lại chưa tận mắt chứng kiến bao giờ, hiện tại miệng cậu há to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà.
Hạ Hầu Liễm tẩy trang xong thì nhìn Thẩm Quyết với vẻ mặt thản nhiên.
Thẩm Quyết đứng dậy, dáng người y cao gầy, bóng đổ xuống bao phủ lấy Hạ Hầu Liễm đang quỳ dưới đất. Hạ Hầu Liễm hơi ngả người về phía sau theo bản năng, Thẩm Quyết đưa tay sờ nắn mặt hắn, dường như chưa từ bỏ ý định, nhất quyết phải tìm được khe hở giữa mặt nạ và da để xé xuống, vạch trần khuôn mặt nguyên bản của hắn.
Nhưng mà không có.
Trái tim Thẩm Quyết hoàn toàn lạnh lẽo. Y cảm thấy bản thân mình thật nực cười, rõ ràng đã qua ba lần rằm tháng bảy, rõ ràng đã hạ quyết tâm không nhớ đến nữa, nhưng trong thâm tâm vẫn còn ôm chút hi vọng nhỏ bé như vậy. Gặp được một kẻ biết thuật dịch dung thì khấp khởi(vui mừng trong lòng)chút khả năng ít ỏi, bắt được rồi thì không chịu buông tay, một mực phải dần dần phơi bày chân tướng trước mắt mình, để rồi trái tim cũng từ từ rỉ máu, đến khi đầm đìa máu tươi mới chịu thôi.
Con người ta vốn không sợ cả đời bị chôn vùi dưới vực sâu không thấy được ánh mặt trời, mà lại sợ một khi vất vả bò lên trên, thấy được chút ánh sáng le lói, vươn tay muốn bắt lấy, chưa kịp chạm vào đã ngã xuống rồi tan xương nát thịt.
Y thu tay lại, xoay người, khàn giọng nói: "Cút."
Hạ Hầu Liễm sửng sốt một chút mới nhận ra là Thẩm Quyết đang nói chuyện với mình, bèn bò dậy khỏi mặt đất rồi đi ra ngoài. Phiên tử ngăn hắn lại, để hắn đứng dưới hành lang chung với Chu Thuận Tử.
Chu Thuận Tử tò mò giơ tay lên cọ mặt Hạ Hầu Liễm, sau đó giơ ngón cái nói: "Trâu bò quá đi. Hỏa nhãn kim tinh của ta mà cũng không nhận ra đó, thuật dịch dung của ngươi quả là lợi hại."
Tâm tình của Hạ Hầu Liễm không mấy vui vẻ, hắn hờ hững ừ đôi câu cho có lệ.
Hai người ngồi xổm dưới mái hiên, trước mặt là sân nhà, nhóm phiên tử khoác áo tơi đang đào hố chôn người.
"Ôi, huynh đệ đáng thương kia của ta, tuổi còn trẻ đã mất mạng rồi." Chu Thuận Tử thở dài, "Nom tình hình bây giờ chắc ta cũng không khá khẩm gì hơn đâu. Xuống dưới gặp hắn cũng không biết nói gì. Im lặng nhìn nhau mà nước mắt tuôn rơi!"
Hạ Hầu Liễm nhớ tới Yến Tiểu Bắc, giờ nghĩ lại sắc mặt của tên đó chuyển sang đen xì, hốc mắt chảy máu, rõ ràng là trúng thạch tín, ô đầu hoặc mấy thứ tương tự. Hôm đó vội quá chưa kịp nhìn kỹ, tưởng là A Sồ bất cẩn chơi chết gã ta. Hạ Hầu Liễm vỗ vai Chu Thuận Tử, bảo cậu nén bi thương.
"Ôi, đều là ta tự chuốc lấy." Chu Thuận Tử ủ rũ cụp đuôi, "Thi khoa cử cho đàng hoàng không chịu đâu, bày đặt vào Đông Xưởng làm chi không biết. Đã vậy còn đi tìm lão tặc Ngụy Đức kia chịu chết nữa chứ. Giờ ta sáng mắt ra rồi, với cái đầu này của ta làm ruộng còn được, chứ thăng quan phát tài thì dẹp mẹ đi."
Cậu quay đầu nhìn về phía Thẩm Quyết, "Ngươi xem, như người ta mới gọi là làm người chứ. Mọi người đều cho rằng y diễn trò, không ngờ người ta lại thật sự hô mưa gọi gió. Y ở trong tối, Ngụy Đức ngoài sáng, mẹ nó người cuối cùng cười còn chưa biết là ai đâu."
Hạ Hầu Liễm cũng nhìn sang, đoạn hỏi: "Hai người đang quỳ là ai vậy?"
"Tên ưỡn bụng là Đồng tri Cẩm Y Vệ – Tô Du, gã nằm sấp dưới đất không đám động đậy là Ti trấn phủ phủ Bắc Trấn – Lý Trường Ngôn."
Thẩm Quyết cúi đầu nhìn hai tên đang run lẩy bẩy dưới đất, âm u cười rộ lên, "Nói, các ngươi hội hợp với Phúc Vương ở đâu?"
Tô Du gượng cười lấy lại tinh thần, đáp: "Thẩm Quyết, ngươi to gan thật, dám chặn đường, còn huyết tẩy khách điếm! Ngươi có biết một khi triều đình trách tội, ngươi có mọc cánh cũng không thoát nổi không!" Nói đoạn, giọng điệu của gã nhu hòa hơn, "Thẩm Quyết, bây giờ ngươi quay đầu vẫn còn kịp. Bản quan sẽ thay ngươi cầu xin, niệm tình ngày xưa ngươi trung tâm, Ngụy công công sẽ không gây khó dễ ngươi đâu. Chúng ta giấu chuyện này đi, không để Đô Sát Viện và Hình Bộ biết, ngươi vẫn tiếp tục đến Nam Kinh, thế nào?"
"Đúng, đúng!" Lý Trường Ngôn bên cạnh cũng mở miệng, "Thẩm công công, quay đầu là bờ, quay đầu là bờ đó!"
"Nói nghe êm tai quá nhỉ, e là Gia đi được nửa đường thì cái mạng này cũng đã không còn rồi." Thẩm Quyết phủi phủi vạt áo rồi ngồi xuống ghế, "Hai người bọn ngươi tự cân nhắc đi, những hình phạt trong chiếu ngục chắc các ngươi cũng không lạ gì mấy nhỉ. Ngày xưa đứng bên cạnh nhìn người khác mổ bụng moi tạng thì thấy thú vị, chỉ là không biết hôm nay chính bản thân mình trải qua thì có cảm giác thế nào đây?"
Hai người đồng thời rùng mình một cái, Tô Du nói: "Thẩm Quyết, ngươi dùng hình với mệnh quan triều đình, ngươi không cần cái đầu trên cổ mình nữa à? Cho dù ngươi biết hành tung của điện hạ thì có thể làm gì được? Sao điện hạ có thể nghe lời gièm pha của ngươi mà đồng lõa với tên hết thời như ngươi được? Hay là, ngươi định giết điện hạ? Ngươi... Ngươi... Đúng là to gan lớn mật!"
"Vẫn không chịu nói sao? Đúng là khí phách thật đấy." Thẩm Quyết cười khẩy, "Vốn là định cho ngươi nếm hết các loại hình phạt, nhưng Gia không có thời gian, không rảnh ở đây chơi với ngươi. Người đâu, trực tiếp Gảy Tỳ Bà cho ta. Mang cả canh nhân sâm tới, phải cho bọn chúng sống để nếm đủ mùi vị mới được." Y gõ gõ đầu gối cân nhắc một hồi, sau đó cười với Tô Du, "Ngươi gan lớn hơn, ngươi lên trước!"
Thẩm Quyết vừa dứt lời, lập tức có mấy phiên tử bước lên kéo Lý Trường Ngôn sang một bên trước, đè đầu gã xuống để gã nhìn kỹ, sau đó đè Tô Du xuống đất, giữ chặt tay và chân hắn ta, lột quần áo ra để lộ ngực bụng. Tô Du hoảng sợ kêu to, miệng liên tục mắng chửi.
Có phiên tử cầm đao nhọn bước qua, đều là những tay già đời trong việc dùng hình, quá quen với lao ngục, thậm chí mí mắt không hề chớp lấy một cái. Gảy Tỳ Bà nghe thì xuôi tai, nhưng thực ra cực kỳ tàn ác. Hình phạt này coi khung xương sườn của con người như đàn tỳ bà, mũi đao là miếng gảy đàn lướt lên lướt xuống xương sườn của phạm nhân, chỉ một lát sau máu tươi sẽ chảy ra xối xả. Những người lão luyện sẽ biết chỉnh lực tay để mũi đao lướt qua xương sườn ba đến bốn lần mà phạm nhân vẫn không chết, nếu hôn mê thì tạt nước cho tỉnh, nốc thêm bát canh nhân sâm, khiến họ muốn sống không được mà chết cũng không xong. Có khi máu thịt trên ngực đã bị lóc ra hết, mũi đao trực tiếp gảy lên xương sườn, quả thực có thể phát ra âm thanh êm tai.
Tô Du đã hôn mê hai lần, máu trên ngực tuôn ra như suối, song song với người gảy tì bà là một người khác rót canh vào miệng hắn ta. Thẩm Quyết lẳng lặng nhìn hắn, tay chơi đùa dải tua rua ngọc quyết bên hông, trông y lạnh lùng như một tảng băng. Lý Trường Ngôn thấy mà kinh hồn táng đảm, tay chân run lẩy bẩy, không nhìn nổi nữa nên quay đầu lại, nhưng bị phiên tử bẻ đầu ngược trở về, gã muốn nhắm mắt lại, nhưng phiên tử lại kéo mí mắt gã ra, tóm lại nhất định phải để gã mở to mắt nhìn Tô Du chịu hình như thế nào.
Chu Thuận Tử ủ ê nói với Hạ Hầu Liễm: "Hai ta chẳng qua chỉ là hai con tép riu, chắc là Thẩm Quyết sẽ không dùng đại hình với chúng ta đâu nhỉ."
Hạ Hầu Liễm thấy cũng hơi sợ sợ, nhưng vẫn nói "Sẽ không đâu" để an ủi cậu.
Bọn họ ngồi xổm ở hành lang khách điếm, thu hết tình hình nhà chính vào đáy mắt. Đây là lần đầu Hạ Hầu Liễm thấy chuyện như thế này, tuy thích khách bọn họ chuyên làm chuyện mua bán mạng người, nhưng từ trước đến giờ vẫn chú ý tốc chiến tốc thắng, tốt nhất là một đao đoạt mạng, chưa từng dùng hình với mục tiêu bao giờ, càng không có những thủ đoạn thế này. Nội bộ Già Lam xử lý thích khách phạm lỗi cũng chỉ dùng roi quất, tuy cũng khó qua, nhưng còn tốt chán so với "Gảy Tỳ Bà" kia, Hạ Hầu Liễm được mở mang tầm mắt, hắn cau mày, đánh mắt sang nơi khác.
"Chết rồi." Phiên tử dừng tay, nói với Thẩm Quyết.
Tô Du đã tắt thở, hắn nằm ngửa trên mặt đất, xương sườn trắng ởn phanh lồ lộ ra ngoài, có thể thấy hai lá phổi bên trong.
Lý Trường Ngôn nằm vật ra đất, hai mắt tê dại.
Ánh mắt Thẩm Quyết dừng lại trên người gã, y hờ hững nói: "Đến lượt ngươi."
"Ta khai, ta khai hết!" Lý Trường Ngôn lê gối tới bên cạnh Thẩm Quyết, khóc lóc nói, "Chúng ta đã giao ước Phúc Vương khởi hành ở Gia Định đi về phía bắc, rồi gặp chúng ta ở Hà Gian, gặp ở Hà Gian!"
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó... Sau đó cùng đến kinh thành, Ngụy công công sẽ tiếp ứng ở ngoại ô kinh thành rồi bí mật đưa điện hạ vào cung. Bọn họ muốn ép vạn tuế viết di chiếu, lập Phúc Vương làm Thái Tử!" Lý Trường Ngôn vừa khóc vừa nói, "Thẩm Quyết, ta biết ngươi sẽ không để ta sống, nhưng ta xin ngươi cho ta được chết thống khoái! Xin ngươi đấy!"
"Như ngươi mong muốn." Thẩm Quyết tựa người ra ghế, day day mi tâm. Một phiên tử bước lên, rút đao bên hông ra, sau đó túm tóc Lý Trường Ngôn lên cắt ngang cổ gã một cái, máu tươi phun ra như suối.
Chu Thuận Tử thấy mà trợn tròn mắt, vừa nhìn vừa lẩm bẩm: "Sắp tới bọn mình rồi, sắp tới bọn mình rồi! Người như Thẩm Quyết sẽ không thể đưa hai gánh nặng bọn mình đến Hà Gian, càng không có chuyện để hai ta ở lại đây làm lộ tin tức của y. Chúng ta sắp chết, chúng ta sắp chết rồi!"
Hạ Hầu Liễm cũng hơi thót tim. Đao của hắn bị cướp mất, không có đao thì bọn họ chính là cá nằm trên thớt mặc người chặt chém. Hắn nhìn chung quanh xem có lối nào có thể chạy trốn không, nhưng cửa lớn cửa nhỏ khắp chốn đều bị phiên tử canh phòng nghiêm ngặt, chỉ còn mỗi phòng chính, nhưng không dễ chút nào.
Chết ở đây thì oan uổng quá. Không ngờ sống sót rời khỏi Già Lam, nhưng lại chết trong tay Thẩm Quyết.
Nhưng... cũng không có gì là không tốt cả. Hạ Hầu Liễm ngửa đầu nhìn lên bầu trời, khẽ mỉm cười.
Những gì muốn hỏi đã hỏi xong rồi, nhóm phiên tử kéo thi thể của Tô Du và Lý Trường Ngôn ra giữa sân rồi ném vào hố xác. Mưa ngừng rơi tự bao giờ, lớp rêu ẩm mốc trên gạch đá loang loáng ướt át. Gió không còn dữ dội nữa, chỉ thổi nhẹ qua những chiếc đèn lồng lục giác dưới hiên nhà khiến quầng sáng của đèn bồi hồi trên mặt đất. Thẩm Quyết ngồi trên ghế một lát, sau đó đứng dậy đi lên lầu, trong lúc lơ đãng thoáng thấy Hạ Hầu Liễm đang ngồi xổm trên bậc thang ngoài hành lang nhìn mình, ánh đèn lồng nán lại trong ánh mắt hắn, lập lòe leo lét.
Hắn là một chàng trai có vẻ ngoài phóng khoáng, gương mặt thon gầy, không thu hút cho lắm, lúc không cười nét mặt mang vẻ lạnh lùng cô độc. Hắn hay cúi đầu không nói chuyện, thỉnh thoảng sẽ cười nhạt, song ý cười không sâu, không đọng lại nơi đáy mắt.
Hắn hệt như một cô hồn dã quỷ trốn nhà đi, bỗng nhiên Thẩm Quyết cảm thấy hắn giống như một Hạ Hầu Liễm thu hồi răng nanh, giấu đi sát khí.
Đặc biệt là cặp mắt kia cực kỳ giống. Chỉ là nhiều năm trước đây lúc hắn thấy đôi mắt này, nó vẫn còn ngập tràn sát khí, nhưng bây giờ nó lại yên tĩnh mà sâu thẳm, tựa như cặp giếng cổ cô quạnh.
Thẩm Quyết đi về phía hắn, Chu Thuận Tử lập tức căng thẳng, cậu nấp sau lưng Hạ Hầu Liễm, thấp giọng nói: "Tới rồi, tới rồi! Diêm La tới rồi!"
"Ban nãy thấy cảnh tượng như vậy mà ngươi không sợ sao?" Thẩm Quyết đứng trước mặt hắn cúi đầu nhìn hắn.
Hạ Hầu Liễm lắc đầu.
"Đôi mắt này của ngươi trông rất quen." Thẩm Quyết nói.
Hạ Hầu Liễm sờ hai mắt mình, nói: "Vậy sao, giống ai?"
"Trông nó rất đẹp, giống Hạ Hầu Liễm." Thẩm Quyết bình tĩnh nhìn hắn một hồi, sau đó nói: "Khoét ra, gói nó lại rồi cho vào bình đi."
Y nói xong thì xoay người đi, để Hạ Hầu Liễm đứng sững sờ tại chỗ.
Ý của tên này là gì!?
Có mấy phiên tử tiến lên định kéo hắn đi, Hạ Hầu Liễm quay đầu định chạy, nhưng lối đi hành lang đã bị chặn lại, hắn chống lan can nhảy ra giữa sân, phía sau vang lên âm thanh lưỡi đao xé toạc không khí, Hạ Hầu Liễm thấp người cúi đầu xuống, lưỡi đao sáng như tuyết xẹt qua phía trên đầu hắn, mang theo hàn khí lạnh thấu xương. Nhóm phiên tử áp tới, Hạ Hầu Liễm đành phải ứng chiến. Một thanh đao chém tới, Hạ Hầu Liễm nghiêng người khóa trụ cổ tay người nọ rồi vặn mạnh, 'rắc' một tiếng, cánh tay người nọ lập tức bị bẻ gãy.
Lại có hai phiên tử lao tới, một trái một phải ôm chân hắn, đồng thời có người đứng sau lưng đạp mạnh vào chân hắn, Hạ Hầu Liễm quỳ thụp xuống đất. Nhưng hắn vẫn cố gắng giãy dụa bò trườn về phía trước. Phiên tử ùa vào sân đông như kiến, mấy phiên tử khác dùng đầu gối giữ tay chân lưng eo hắn thật chặt.
||||| Truyện đề cử: Em Thật Tốt |||||
Hạ Hầu Liễm nghiến răng, qua khóe mắt thoáng thấy bóng dáng Thẩm Quyết càng lúc càng xa, mà lưỡi đao khoét mắt mang theo tia sáng lạnh lẽo cũng càng lúc càng gần.
Thà chết chứ không tàn phế!
"Thẩm Quyết! Ngươi đừng đi! Ta biết Hạ Hầu Liễm, ta đưa ngươi đi gặp hắn!" Hạ Hầu Liễm hô to.
Thẩm Quyết khựng lại, khẽ nghiêng người rồi lạnh lùng nói: "Nói dối. Rút lưỡi hắn cho ta! Xong thì vứt!"
Hạ Hầu Liễm sốt ruột, bất chấp tất cả la lên: "Mẹ nó ta chính là Hạ Hầu Liễm, ta là Hạ Hầu Liễm! Không phải ngươi muốn giết ta sao, ngươi giết ta đi Thẩm Quyết!"
Thẩm Quyết không để ý đến hắn, tiếp tục cất bước.
Phiên tử giơ đao lên, ánh đao chiếu vào đôi mắt Hạ Hầu Liễm lành lạnh như sương. Lòng hắn căng như dây đàn, lưỡi đao phản chiếu trong mắt hắn càng lúc càng rõ ràng.
— — —
Tác giả có lời muốn nói:
Những tháng ngày vật vã của Hạ Hầu Liễm.
Hạ Hầu Liễm: Thẩm Quyết đáng sợ quá điii!
Thẩm Quyết:... *Lặng lẽ rút đao chĩa vào tác giả*