• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"...Ta từng hứa sẽ cho nó bình an, bảo vệ nó sống an ổn, nhưng lại để nó một mình đối mặt với thảm hoạ diệt môn. Một bước sai lầm, vạn dặm lạc lối,..."

Chương 81: Lời thề với người.

Biên tập: Bảo Bảo, chị M.

Sửa lỗi: Bảo Bảo.


"Văn võ cả triều không ai vô tội, không ai mà không lầm lỗi..." Đới Thánh Ngôn cười khổ, "Nói rất đúng! Vì sao thế đạo này, triều đình này lại ra nông nỗi như vậy? Nếu Thái tổ Hoàng đế trên trời có linh thiêng, chắc chắn sẽ đau đớn biết bao!"

"Đới đại nhân!" Các vị quan thần ngồi đó đều mang sắc mặt thấp thỏm.

Đới Thánh Ngôn khoát tay mấy cái, ý bảo mọi người đừng lên tiếng, rồi tiếp tục nói: "Nhưng quốc có quốc pháp, triều có triều quy, hội thẩm hôm nay sẽ thẩm một mình Thẩm Quyết. Nếu muốn thẩm người khác thì Đại Lý Tự phải tấu thỉnh Hoàng thượng hạ chỉ lần nữa để thẩm tra xử lý thêm."

"Nếu Đại Lý Tự không đề cập tới việc tấu thỉnh thì không thẩm à!" Hạ Hầu Liễm truy hỏi.

"Không," Đới Thánh Ngôn nói với vẻ mặt trang nghiêm, "Chỉ cần một ngày Đại Lý Tự không đề cập đến việc tấu thỉnh thì ngày đó lão phu vẫn không rời kinh. Năm xưa lão phu buộc tội Ngụy Đức thế nào thì hôm nay sẽ buộc tội chư thần thế ấy. Cho nên Thẩm Xưởng thần, lão phu cũng phải thẩm!"

Đới Thánh Ngôn vừa dứt lời, tất cả những người ngồi đó đều đứng ngồi không yên, sắc mặt người nào người nấy đều trắng bệch cả ra, nhìn nhau, không ai dám nói câu nào. Ngay cả Đại Lý Tự Khanh cũng tái mặt, hỏi Đới Thánh Ngôn: "Tiên sinh định một thân một mình đối chọi với cả triều đình này sao?"

Đới Thánh Ngôn hờ hững cười nói: "Ta già rồi. Người sắp chết thì luyến tiếc gì cái thân tàn này chứ!"

Cả sảnh đường lặng ngắt như tờ.

Không một ai ngờ rằng việc mời Đới Thánh Ngôn đến thẩm vấn Thẩm Quyết lại dây cả bản thân mình vào đó. Các quan thần ngồi trong sảnh ngơ ngác nhìn ông lão tiều tụy kia, ông ngồi nghiêm nghị trên sảnh, giống một cây tùng già cương quyết và bất khuất, đứng ngạo nghễ giữa đất trời, không sợ gì cả.

Hạ Hầu Liễm nhìn chằm chằm hoa văn gạch lát ngay trước mắt mình, nắm đấm siết chặt, răng nghiến kèn kẹt, không còn cách nào sao? Thật sự phải thẩm sao? Làm sao mới được đây? Làm sao mới được đây?

Giữa sự tĩnh lặng, bỗng giọng của Thẩm Quyết từ phía sau truyền tới, nhẹ bẫng như lông hồng, "A Liễm, lui ra đi."

Lui ra? Làm sao hắn lui ra cho được?

Hạ Hầu Liễm bỗng đứng dậy, nhìn Đới Thánh Ngôn ngồi trên sảnh và nói: "Đới đại nhân!"

"Câm miệng!" Thẩm Quyết quát lớn, "Lui ra cho ta!"

Hạ Hầu Liễm cười khổ một tiếng, đoạn nói: "Thiếu gia, có một vài việc sớm muộn gì cũng phải đối mặt, đúng không?"

Thẩm Quyết ngẩn ra, sau đó nhắm nghiền mắt, không nói lời nào nữa.

Hạ Hầu Liễm tiếp tục nói: "Đới đại nhân, lời vừa nãy của người sai rồi. Điều thứ hai mươi bốn có liên quan đến Đốc chủ nhà ta."

Đới Thánh Ngôn khẽ nhíu mày, nói: "Là ý gì?"

Bên dưới có người thấp giọng nói: "Tên này điên rồi à? Thảm án Tạ thị thì liên quan gì đến Thẩm Quyết? Mười hai năm trước Thẩm Quyết mới có mười hai tuổi mà!"

"Đúng vậy, lúc đó y mới vừa vào cung, Ngụy Đức còn không biết y là ai!" Có người trả lời, "Rốt cuộc thằng đó đang giúp người ta hay hại người ta thế?"

Ba chữ "Mười hai tuổi" xuyên qua tiếng xì xầm bàn tán lọt vào tai Đới Thánh Ngôn, ông thầm giật mình, lo lắng hỏi: "Cái gì? Lúc đó Thẩm Quyết mấy tuổi?"

"Đại nhân," giọng nói của Hạ Hầu Liễm vừa thong thả vừa rõ ràng, "Đốc chủ chính là con trai thứ ba của Tạ gia – Tạ Kinh Lan."

Tựa như một tia chớp bổ thẳng xuống đầu, cả người Đới Thánh Ngôn chấn động, ánh mắt ông chậm rãi nhìn về phía Thẩm Quyết đang đứng bên cạnh Hạ Hầu Liễm.

Trong làn gió thu xào xạc, người thanh niên đứng dưới sảnh hông đeo loan đai, vai thêu mãng xà, khoác lên mình bộ y phục cẩm tú xinh đẹp, song lại không che giấu được sương tuyết giữa đôi mày và bi ai lạnh lẽo dưới đáy mắt. Đúng rồi, trên đời này làm gì có chuyện hai người giống hệt nhau chứ? Hình bóng thiếu niên ốm yếu quật cường trong trí nhớ của ông dần chồng lấp lên chàng thanh niên kia, hóa ra tiểu đồ nhi thông minh trời phú kia của ông vẫn còn sống, nó thoát khỏi chỗ chết, trở thành Đề đốc Đông Xưởng kiêm Chưởng ấn Ti Lễ Giám Đại Kỳ quyền thế ngút trời – Thẩm Quyết.

Ông run rẩy đứng dậy, thở hổn hển: "Cậu... Cậu..."

Cả sảnh đường kinh ngạc, một lúc sau, đám đông ồ lên.

"Sao có thể chứ! Sao có thể chứ!" Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, tỏ vẻ không tin nổi.

Thẩm Quyết nhìn ông lão bước từng bước xuống sảnh, đi đến trước mặt y, y thấy những nếp nhăn đan xen ngang dọc tựa như những khe rãnh trên mặt ông, mái đầu bạc trắng như mây bên dưới khăn lưới, cùng với vài sợi tóc bạc rũ xuống gần như là trong suốt dưới ánh mặt trời. Ông lão đứng trước mặt Thẩm Quyết, quan sát thật kỹ mặt mũi y, như thể muốn tìm lại bóng hình năm xưa. Ánh mắt đau thương ấy tựa như một mũi tên vô hình ghim thẳng vào tim y.

Y trốn tránh nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn không thể chạy thoát. Y cảm thấy mình là một quỷ hồn bước vào cõi địa phủ U Minh, vừa sợ ánh sáng vừa sợ con người, nhưng chung quy cũng có một ngày vẫn muốn quay về nhân gian, đứng đối mặt với cố nhân dưới ánh mặt trời, sau đó bốc hơi rồi biến mất không còn thấy bóng dáng.

Bây giờ, thời khắc ấy rốt cuộc cũng đến, tựa như vận mệnh đã an bài sẵn.

Thẩm Quyết cụp mắt, giọng nói khàn khàn như những hạt cát mài vào nhau, "Không còn Tạ Kinh Lan nữa, Đới đại nhân, đệ tử của người đã chết, ta là Thẩm Quyết, là tội thần mà người muốn thẩm."

"Thiếu gia!" Hạ Hầu Liễm hô to.

Đới Thánh Ngôn cúi đầu, nhìn Hạ Hầu Liễm đang quỳ dưới đất, run giọng nói: "Còn cậu, cậu là ai?"

"Hạ Hầu Liễm, tiên sinh, con là Hạ Hầu Liễm!" Hắn xoay người, dập đầu dưới chân Đới Thánh Ngôn, "Mười hai năm trước, Ngụy Đức mua chuộc thích khách Già Lam đồ sát cả nhà Tạ thị. Đốc chủ tìm được đường sống từ trong chỗ chết, một thân một mình từ nam ra bắc, suýt nữa đã chết đói ở đầu đường xó chợ. Năm đó Ngụy Đức cầm quyền, một tay che trời, ngay cả người – một Đại Nho đương thời, môn sinh nhiều vô kể, vạch trần hai mươi bốn tội trạng của lão, dập đầu trước cửa cung, đánh trống cổ mà còn không lấy được mạng lão ta! Nợ máu ngập trời này, ngoại trừ nhận giặc làm cha thì còn có thể làm gì được chứ?"

Cả người Đới Thánh Ngôn run rẩy, nước mắt giàn giụa trên gương mặt ông, hai tay đỡ lấy cánh tay của Thẩm Quyết, ông oán giận nói: "Vì sao không tới tìm ta! Ít nhất ta có thể cho con một chốn an thân mà Kinh Lan!"

"Thích khách Già Lam như hổ rình mồi, nếu Đốc chủ đến tìm người sẽ dẫn đến cho người mối họa sát thân! Tiên sinh, người chẳng qua chỉ là một nho sinh trói gà không chặt, làm sao có thể cản bước thích khách truy sát nghìn dặm chứ!" Hạ Hầu Liễm nói từng câu từng chữ rất rõ ràng, giọng cũng nghẹn ngào hơn, "Tiên sinh, bước tới thì chết, lùi về cũng chết, chỉ có nhảy xuống vực sâu mới tìm được đường sống. Nếu là người, người sẽ chọn lựa thế nào đây! Hạ Hầu Liễm cả gan hỏi tiên sinh một câu, giữa thế gian mênh mang này, có ai đơn thuần thiện lương không, có ai ngay thẳng không hề làm điều ác không!? Chỉ vì không thiện, chỉ vì không chính mà đáng bị quy cho tội chết sao!"

Cả sảnh đường im phăng phắc.

Không ai nghĩ đến việc Đề đốc Đông Xưởng mưu mô giảo quyệt lại xuất thân từ thế gia thanh lưu. Càng không một ai ngờ rằng trên người y lại mang theo mối thâm thù sâu nặng như thế. Có không ít quan thần ngồi đó từng làm quan cùng thời với Tạ Bỉnh Phong, từng ăn chung một bàn tiệc, từng nghe đào kép hát, rượu đủ cơm no, cũng từng xưng nhau thế huynh lão đệ. Nếu luận về bối phận thì Thẩm Quyết phải gọi bọn họ một tiếng thế thúc[1].

[1] Thế thúc (世叔): thúc (chú) là em của cha, thế là anh em kết nghĩa (hay bạn bè) của cha, không phải ruột thịt.

Giữa sự im lặng, Thẩm Quyết vén tà áo chậm rãi quỳ xuống, tháo dây tua rua dưới cằm rồi cởi mũ ô sa thếp vàng ở rìa đặt xuống đất, sau đó cúi đầu lạy thật thấp. Y không nói lời nào, chỉ lẳng lặng quỳ ở đó, khuỷu tay che khuất khuôn mặt y nên không ai thấy được vẻ mặt của y như thế nào. Nhưng không hiểu sao, tất cả mọi người đều cảm nhận được nỗi bi thương nặng nề như sắt đang ghì trên vai y, tựa như sương hoa rơi xuống phủ khắp đầu và người, vừa lạnh lẽo vừa đau xót.

Đới Thánh Ngôn buồn bã vô cùng, ông cụp mắt, rơi lệ nói: "Ta tự hỏi cả đời này mình chưa từng phạm phải sai lầm to lớn gì, nhưng chỉ thẹn với một người. Ta từng hứa sẽ cho nó bình an, bảo vệ nó sống an ổn, nhưng lại để nó một mình đối mặt với thảm họa diệt môn. Một bước sai lầm, vạn dặm lạc lối, nó lưu lạc nơi đầu đường xó chợ, vào cung làm hoạn quan, nhận giặc làm cha... Nó lầm đường lạc lối, lẽ nào không phải do ta sao!? Ta có tư cách gì thẩm nó chứ?"

Đới Thánh Ngôn cúi đầu nhìn sống lưng của hai thanh niên, bọn họ đang quỳ mọp dưới đài, không hề động đậy. Đới Thánh Ngôn cười khổ một tiếng, sau đó xoay người đỡ mép bàn đi vài bước, như thể chỉ trong nháy mắt thôi mà ông đã già đi mấy chục tuổi. Ông vốn đã già rồi, nhưng lúc này mọi người lại cảm thấy ông không chỉ già mà còn sắp chết, sống lưng cong gầy guộc của ông càng lúc càng gù, sau đó trượt dài xuống chân bàn.

"Đới đại nhân!" Mọi người kinh hô.

Cẩm Y Vệ xông lên ôm lấy ông lão, thái y vừa xem bệnh cho Từ Nhã Ngu bên ngoài ban nãy rảo bước tiến lên bắt mạch cho ông. Phía trước Ngọ Môn bỗng chốc hỗn loạn cả lên, Thẩm Quyết muốn đi đến xem Đới Thánh Ngôn thế nào, nhưng giữa y và ông cụ đang hấp hối kia lại bị ngăn cách bởi đám đông, bọn họ hệt như núi sông trùng điệp mà y đã đi trong những năm qua, cuối cùng khiến y và ông lão cách xa vạn dặm, tựa như trời nam – đất bắc.

Cẩm Y Vệ khiêng Đới Thánh Ngôn lên xe ngựa rồi đưa về căn nhà nhỏ mà ông thuê ở kinh thành. Nó nằm biệt lập trong một con ngõ nhỏ lạnh lẽo, trên cánh cửa dán chữ Phúc đã phai màu, cột nhà hai bên còn có hai tấm câu đối xuân rách nát. Rất nhiều quan viên đứng đầy trong và ngoài sân, đang đợi kết quả chẩn trị của thái y.

Thẩm Quyết đứng giữa hành lang lặng lẽ chờ đợi. Không ai bước đến nói chuyện với y, mọi người tự động cách xa Thẩm Quyết, dạt ra một khoảng đất trống xung quanh y, giả vờ như không thấy y. Thật ra bọn họ cũng không có gì khác biệt, chỉ là dường như chỉ cần không đứng cạnh Thẩm Quyết thì bản thân mình vẫn là một quân tử thanh lưu, vẫn có thể ưỡn ngực ngẩng cao đầu đứng thẳng dưới ánh mặt trời vậy.

"Thiếu gia..." Phía sau y, Hạ Hầu Liễm thấp giọng gọi.

Y không đáp lời, y cảm thấy rất mệt mỏi, mệt mỏi đến mức nói không ra hơi. Thật ra y có hơi khát nước, chân cũng hơi đau, nhưng y lười để tâm, cứ đứng ở đó, vờ như thân thể bị ngược đãi thì trong lòng sẽ dễ chịu hơn đôi chút.

Thái y bước ra thông báo kết quả tốt, nói rằng tiên sinh không sao, chỉ là mệt quá nên cần phải tĩnh dưỡng. Đám đông dần tản đi, trong sân nhanh chóng yên tĩnh lại, chỉ còn Thẩm Quyết và Hạ Hầu Liễm đứng khuất bóng trong hành lang, giống như hai cô hồn dã quỹ trầm mặc.

Trong sân có một giàn nho, dây nho đã chết khô, chỉ còn lại mấy chùm héo úa dính với nhau trên nóc nhà. Sát tường đặt rất nhiều chậu hoa, đều là hoa dại không rõ tên, cây cao cây thấp. Có hoa nở, có hoa đã tàn, trông có vẻ tiêu điều dưới ánh mặt trời ảm đạm.

Không biết đã qua bao lâu, có một đồng tử từ trong phòng bước ra, thoạt nhìn mười bốn mười lăm tuổi, thấy Thẩm Quyết và Hạ Hầu Liễm đứng ở hành lang vũ thì ngạc nhiên hỏi: "Sao các huynh còn chưa đi?"

Cậu không biết thân phận của Thẩm Quyết nên cứ nhìn chằm chằm y mấy lần, bỗng nhiên mở to mắt nói: "Vị công tử này trông hơi quen mắt nha."

Thẩm Quyết ngước mắt lên nhìn cậu.

Tiểu đồng tử quay về phòng, lúc trở ra cầm theo một bức tranh. Thẩm Quyết nhận lấy mở ra xem, giấy đã ngả vàng, bên trên là tranh vẽ một cậu bé bằng nét bút mảnh mai, mặt mày tú lệ, cậu khoác chiếc áo bông bằng vải thô, đang ngồi đọc sách dưới đèn.

Là Tạ Kinh Lan.

"Xem đi, có phải giống huynh không?" Đồng tử lấy bức tranh về, "Huynh đừng nói cho tiên sinh biết đệ lén đem tranh cho huynh xem nha. Đây là tranh thờ của Kinh Lan sư huynh, tiên sinh đi đâu cũng mang theo hết, xem như bảo bối vậy."

Cổ họng Thẩm Quyết đắng chát, y hỏi: "Tiên sinh đỡ hơn chưa?"

"Đỡ hơn rồi, nhưng vẫn còn nằm." Đồng tử gãi gãi đầu, đoạn thở dài, "Sức khỏe của tiên sinh không tốt, đây không phải là lần đầu bị ngất đâu. Tất cả là tại những người đó hết, cứ một mực gọi tiên sinh từ dưới quê lên! Tiên sinh lớn tuổi rồi, đi đường vất vả như vậy làm sao mà chịu nổi!"

"Ta có thể vào thăm tiên sinh không?" Thẩm Quyết khẽ hỏi cậu.

"Nhưng tiên sinh vẫn còn ngủ..." Đồng tử nhìn chằm chằm Thẩm Quyết một lúc lâu, bỗng dưng ngộ ra điều gì đó, lắp bắp rồi vội vã xoay người chạy vào trong, một lát sau chạy ra đứng ở trước cửa, từ xa hô to với Thẩm Quyết và Hạ Hầu Liễm, "Tiên sinh gọi hai huynh vào nè!"

Thẩm Quyết hít sâu một hơi, sau đó cất bước đi qua, bước vào ngưỡng cửa. Hạ Hầu Liễm im lặng theo sát sau y, một tấc cũng không rời.

Nơi này là gian nhà chính, hai bên có cửa thông sang phòng bên cạnh. Trong phòng trống không, ngoại trừ bàn ghế thì không có gì cả, nói đây là căn nhà chỉ có bốn bức tường cũng không ngoa chút nào. Trên vách gỗ ở giữa nhà có gắn một cái móc, bên dưới là bàn gỗ màu vàng đặt một chiếc lư hương và một mâm trái cây. Bức họa Tạ Kinh Lan vừa nãy có lẽ là gỡ từ trên đó xuống.

Đới Thánh Ngôn đã mặc áo vào, đang ngồi trên ghế.

Thẩm Quyết và Hạ Hầu Liễm quỳ xuống, dập đầu xuống đất.

"Được rồi, đều đi cả rồi, bây giờ chỉ còn lại ba thầy trò ta." Đới Thánh Ngôn chậm rãi thở hắt ra, nói một cách từ tốn, "Tiểu Liễm, lát nữa con đừng nói gì cả."

Hạ Hầu Liễm siết hai nắm đấm thật chặt, khẽ đáp: "Vâng."

"Tạ Kinh Lan!" Đới Thánh Ngôn bỗng nhiên quát lớn, giọng điệu vô cùng nghiêm khắc, "Con luôn miệng nói Tạ Kinh Lan đã chết, vậy cái người đang quỳ ở đây là ai? Chẳng lẽ thay tên đổi họ rồi thì con không còn là chính mình nữa à!"

Thẩm Quyết chấn kinh, sau đó nhắm nghiền mắt.

"Ta hỏi con," Đới Thánh Ngôn lạnh lùng nói, "Năm Càn Nguyên hai mươi chín, Ngụy Đức mưu hại Khương đại nhân Khương Đạt của Lễ Bộ Thượng thư, lưu đày hai nghìn dặm, trên đường đi bị đạo tặc chặt đứt tay chân, không chữa nên chết. Lúc đó con đã là Đề đốc Đông Xưởng, có phải Ngụy Đức sai con phái Đông Xưởng làm không?"

Thẩm Quyết cắn răng nói: "Phải!"

"Năm Càn Nguyên ba mươi lăm, Chu đại nhân của Cấp Sự Trung – Chu Tồn bị người ta vu khống, chịu hình phạt Gảy Tỳ Bà, lúc ra khỏi ngục đã không còn hình người. Có phải là do con làm không!?"

"Phải!"

"Cũng tháng sáu năm đó, Ngụy Đức vì hận thù cá nhân mà giả mạo thánh chỉ giết sạch các nô vương trung thành với tiên đế ở Nam Uyển, có phải là con làm không?"

"Phải!"

"Những người kể trên, khi Ngụy Đức hạ lệnh giết người, con có từng cầu xin cho họ không? Có từng nói đỡ lấy một lời không?"

Đầu ngón tay bấu chặt mặt đất của Thẩm Quyết đã trở nên trắng bệch, y hít sâu một hơi rồi đáp: "Chưa từng!"

Đới Thánh Ngôn nhìn chằm chằm Thẩm Quyết quỳ dưới đất, chậm rãi hỏi vấn đề cuối cùng, "Ngày ấy ta đang đi qua kênh Môn Đầu, Ngụy Đức tụ tập côn đồ đánh ta, bỗng dưng có một nhóm nghĩa sĩ giang hồ ra tay cứu giúp, ta hỏi tên nhưng không trả lời, cứ vậy rời đi. Bọn họ là do con phái tới, phải không?"

Trong phòng tĩnh lặng, đồng tử đứng ngoài cửa ngơ ngác nhìn ba người trong phòng. Giữa bốn bề yên ắng, cậu nghe thấy thanh niên quỳ dưới đất kia khẽ đáp.

"Phải."

Đới Thánh Ngôn nhắm mắt lại, một giọt nước mắt đục ngầu chảy xuống khỏi mí mắt, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.

Ông thở dài một tiếng, sau đó nói: "Năm xưa lúc ở Vọng Thanh Các, ta nhận con làm đồ đệ đã từng nói với con, rằng thế đạo khó khăn như thế nào, lòng quý ở chữ thiện, vì thấy thân thế con cơ khổ, bị người giẫm đạp, sợ con lầm đường lạc lối, một đi không trở lại. Cha con hồ đồ, mẹ cả ngang ngược, con ở Tạ phủ đi thôi cũng khó, ta thương con ốm yếu, muốn đưa con đi, tiếc rằng rốt cuộc cũng không thành. Tạo hóa trêu ngươi, ngày ấy ta từng nói tâm con kiên định, song tính tình quá bướng, không làm đại thiện tất thành đại gian, nào ngờ một lời thành sấm truyền!" Ông cúi đầu, nhìn Thẩm Quyết quỳ dưới đất, trầm giọng nói, "Tạ Kinh Lan, vừa rồi trước Ngọ Môn đều là Tiểu Liễm nói hộ cho con. Bây giờ ta muốn nghe chính miệng con nói, vì sao con lại làm như thế?"

"Vì muốn nắm giữ vận mệnh của bản thân mình!" Từng câu từng lời của Thẩm Quyết như khắc vào xương tủy, "Tiêu phu nhân cùng lắm cũng chỉ là chủ mẫu một nhà quan lại, nhưng lại có thể tùy ý đánh giết hạ nhân của con, đẩy con vào chỗ chết. Ngụy Đức cùng lắm chỉ là gia nô của Hoàng đế nhưng lại có thể diệt sạch cả Tạ phủ, không ai có thể địch lại lão! Tiên sinh, nhân nghĩa không cứu được con, trung hiếu không bảo vệ được con, chỉ có cầm đao trong tay, chỉ có nắm quyền mới báo được thù, mới nắm giữ được vận mệnh của bản thân mình!"

"Tiểu Liễm, con cũng nghĩ thế sao?" Đới Thánh Ngôn hỏi.

"Vâng," Hạ Hầu Liễm nói, "Con cũng nghĩ như vậy."

"Cho nên con nối giáo cho giặc, hùa theo Kinh Lan, cấu kết với nhau làm việc xấu! Ta biết con trung thành bảo vệ chủ, nhưng con như vậy là ngu trung!" Đới Thánh Ngôn thở dài nặng nề, "Đám nhỏ các con ơi, các con nói các con muốn nắm giữ vận mệnh của bản thân mình, nhưng các con đã thực sự nắm giữ được sao? Cấu kết với kẻ xưa nay mình ghét, cúi đầu trước những điều trước giờ mình tự thấy xấu hổ, như thế mà các con gọi là tự nắm giữ vận mệnh sao? Kinh Lan à, nếu đây là vận mệnh mà con muốn, vậy lão phu thà rằng con cứ bỏ mạng trong thảm họa diệt môn mười hai năm trước cho rồi!"

Trái tim Thẩm Quyết như bị gõ mạnh một cái, đau đớn dữ dội.

Y không nói gì, gió ngoài phòng thổi vào khiến y lạnh toát, trong lòng như có một tảng băng làm cả người y rét lạnh cả trong lẫn ngoài. Y chẳng có lời gì để nói, đây là con đường do y tự chọn, là vận mệnh do y tự bắt lấy, tất cả mọi trách móc nặng nề, tất cả báo ứng y đều phải tự chịu trách nhiệm.

Đới Thánh Ngôn chậm rãi đứng dậy, vất vả lê từng bước tới trước mặt Thẩm Quyết, rồi đột nhiên quỳ thụp xuống. Bóng người mảnh khảnh trơ xương đến gần Thẩm Quyết, y kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt thê lương của ông lão.

Thẩm Quyết hoảng hốt nói: "Tiên sinh!"

Hạ Hầu Liễm cũng ngẩng đầu, đôi mắt lộ vẻ kinh ngạc.

"Vài lời giáo huấn của ta nào phải thiên ngữ huy hoàng, nào phải khuôn vàng thước ngọc, không thay đổi được gì cả. Lúc trước Tiểu Liễm hỏi ta trên đời này có thiện lương đơn thuần hay không, có hoàn toàn chính trực không, ta không trả lời được, không trả lời được! Đứa nhỏ nhà con ơi, mệnh con khổ như thế, con đi trên con đường này làm sao mà ta trách con cho được!" Đới Thánh Ngôn đỡ vai Thẩm Quyết, bờ vai gầy của thanh niên khẽ run nhẹ dưới lòng bàn tay ông, ông rơi lệ nói: "Nhưng nếu con không chết, ta thật sự có lỗi với những người uổng mạng dưới tay con và Ngụy Đức rồi!" Đới Thánh Ngôn hít một hơi, trầm giọng nói, "Hiện giờ chỉ còn một cách! Đới mỗ mặt dày, cầu xin Xưởng công đồng ý với ta một việc!"

Thẩm Quyết khàn giọng nói: "Xin tiên sinh cứ nói."

Đới Thánh Ngôn hít một hơi thật sâu, hai má gầy gộc nghiêm nghị, ông nói từng câu từng chữ: "Chỉ cần một ngày Xưởng công còn tại vị, xin con làm hết sức mình, phò tá ấu chủ, quét sạch triều cương, trả cho Đại Kỳ trời yên biển lặng, thiên hạ thái bình! Dù cho khó khăn cách mấy, dù chết cũng nhất quyết không từ!"

Ông gằn từng câu từng chữ, như khắc sâu vào tận xương tủy, một khắc kia dường như giữa đất trời chỉ còn lại mỗi giọng nói già nua của ông vang vọng khắp. Thẩm Quyết gian nan ngước mắt lên nhìn ông, khuôn mặt y lạnh lẽo như cây tùng xanh mướt trên vách đá.

Thẩm Quyết đỡ lấy tay Đới Thánh Ngôn, y cụp mắt xuống, nở nụ cười sầu thảm, nói: "Vâng."

"Con có biết thân là nội giám trong cung, gia nô của đế vương, nếu không đồng lòng với Thánh thượng mà đồng đạo với chư thần sẽ có hậu quả gì không?"

"Con biết."

"Con có biết nếu một mai sau này, Hoàng thượng chán nghe lời con khuyên can, lại có hoạn gian xen giữa gây khó dễ, con bị chủ tử ghét bỏ rồi đuổi đi thì sẽ thế nào không?"

"Con biết."

"Con có biết dù con có cố gắng thế nào, thì có lẽ cả cuộc đời này con sẽ không thoát khỏi cái danh xưng hoạn gian cầm quyền, bị muôn dân thóa mạ, bị thiên hạ vứt bỏ không?"

"Con biết."

Hạ Hầu Liễm nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Thẩm Quyết, bỗng cảm thấy đau khổ, nhưng hắn chẳng có cách nào, cũng chẳng biết làm sao.

"Được, được." Đới Thánh Ngôn cười bi thương, giơ bàn tay ra nói: "Ba vỗ lập thề."

Thẩm Quyết mím môi, đập bàn tay mình vào lòng bàn tay của Đới Thánh Ngôn. Từng cái vỗ nối tiếp nhau, tiếng vỗ tay giòn giã vang lên trong gian phòng nhỏ hẹp, mỗi một tiếng vừa kiên định vừa quyết đoán, vọng đi xa mãi xa mãi cho đến tận cuối cuộc đời y.

Vỗ xong ba cái, Đới Thánh Ngôn nhìn hai thanh niên trước mắt rồi lộ ra nét cười bi thương. Sự mệt mỏi cùng cực từ nơi sâu nhất trong cơ thể trào dâng, ánh mặt trời đột nhiên trở nên tươi sáng và chói mắt, vào lúc ấy, Đới Thánh Ngôn bỗng nhiên có dự cảm rằng thiên mệnh sắp sửa xảy ra.

Ông vươn tay vuốt ve gương mặt tái nhợt của Thẩm Quyết, đứa nhỏ này gặp quá nhiều khổ cực, ông hiểu rõ, ông vẫn luôn hiểu rõ. Cho nên ông giấu kín tâm tư, ông phạm phải sai lầm lớn nhất của đời mình, ông vốn nên chấp pháp công bằng, thẩm y tội chết, nhưng cuối cùng ông lại bị tình riêng làm ảnh hưởng, nghe theo lòng ích kỷ của mình.

Sao ông có thể giương mắt nhìn nó tìm đường chết? Đứa nhỏ này có đôi mắt kiên cường như thế! Từ nhỏ đến lớn vẫn luôn như vậy. Dù bị chôn vùi trong bùn đất cũng phải liều mạng ngẩng cao đầu. Nó cao ngạo như thế, người khác có thể giẫm đạp thân xác nó nhưng không giẫm đạp được sự kiêu ngạo của nó. Nước mắt Đới Thánh Ngôn chảy xuống, ông chống cánh tay Thẩm Quyết đứng lên, đẩy y ra ngoài cửa: "Đi thôi, đi thôi con, đi làm việc con cần làm đi."

Thẩm Quyết và Hạ Hầu Liễm lại dập đầu lần nữa, sau đó rời khỏi tiểu viên. Quay đầu nhìn lại, ông lão đứng thật lâu bên trong đình viện, dần dần biến thành một cái bóng đen nhỏ.

Thẩm Quyết quay đầu lại, đỡ vách tường bước từng bước về phía xe ngựa. Hạ Hầu Liễm lặng lẽ dõi theo bóng y, bỗng cảm thấy con ngõ nhỏ hẹp này không có điểm cuối, nó trải dài vô tận, mà Thẩm Quyết ở nơi đó một mình cô đơn lẻ bóng. Hạ Hầu Liễm rất muốn đuổi theo, nói với y rằng thiếu gia đừng đi một mình nữa, ta đi cùng ngươi.

"Hạ Hầu, " Tư Đồ Cẩn vốn đang ở ngoài cửa bỗng nhiên đi tới, thấp giọng nói, "Bên Tông Nhân Phủ nói Thái hậu có hành vi dâm loạn, theo lệ thường ban rượu độc, đến báo cáo với Đốc chủ một tiếng. Đốc chủ thế này... Giờ có tiện nói không?"

Hạ Hầu Liễm ngừng bước, vẫn luôn nhìn Thẩm Quyết.

Hắn nhíu mày, ánh mắt chợt trở nên lạnh lẽo, "Không cần phải nói, trực tiếp ban luôn đi."

Tư Đồ Cẩn im lặng trong một lúc, lại hỏi: "Còn cung nữ Chu Hạ bên cạnh Thái hậu phải xử lý thế nào?"

Hạ Hầu Liễm nhớ tới nữ nhân kia, khi ở chùa Quảng Linh, nàng ngồi một mình trước điện Quan Âm rơi nước mắt, có lẽ là thương xót cho Thẩm Quyết.

"Nàng ta đang ở đâu?" Hạ Hầu Liễm hỏi.

"Tông Nhân Phủ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK