Chương 63: Gan góc và giá lạnh.
Biên tập: Hải Miên Bảo Bảo.
Trong đêm tối, một mũi hỏa tiễn sáng rực xuyên qua bóng đêm và lao nhanh về phía trung tâm hoàng cung. Tiếng vó ngựa dồn dập như nổi trống, từ xa nhìn tới, Ngụy Đức, hoàng hậu và Phúc Vương mặt ai nấy đều xám như màu đất. Rất nhanh, bên ngoài cung Càn Thanh vang lên tiếng chém giết, binh lính đánh nhau, ánh lửa đan xen nhau nhảy múa trên khuôn mặt của mỗi người trong điện, lộ rõ vẻ sợ hãi của bọn họ.
"Mau! Giết nhị điện hạ đi!" Ngụy Đức gào lên.
Lý quý phi ôm con mình sợ hãi kêu to: "Đừng mà!"
Phúc Vương hét lớn một tiếng: "Để ta!" Gã vươn tay túm lấy cổ áo nhị điện hạ, kéo cậu bé ra khỏi vòng tay của Lý quý phi. Lý quý phi ôm chặt con mình, đứa trẻ đang òa khóc trong lòng nàng. Ngụy Đức chạy tới lôi Lý quý phi ra. Phúc Vương túm đứa trẻ đến chỗ giữa điện, đoạn rút đao giắt trên thắt lưng ra.
Ánh đao sáng loáng hắt lên khuôn mặt kinh hoàng của bé trai, nhị điện hạ gầy yếu hệt như một con chim trĩ đứng run lẩy bẩy dưới màn mưa liên miên. Thái giám cung nữ bốn phía hét lên một tiếng, họ nhào tới ôm tay chân của Phúc Vương.
"Ai dám động vào nó! Lui ra hết cho bổn cung!" Hoàng hậu rống to, "Sâm Nhi, giết bọn họ! Giết hết đi!"
Song Phúc Vương chỉ đang cố sức giãy dụa, cũng không xuống đao. Ngụy Đức hô: "Điện hạ. mau lên!"
Đột nhiên, một mũi tên sắc bén gào thét phóng tới, xuyên qua tấm màn mỏng trên cửa bay vào rồi ghim thẳng lên mũ cánh chuồn của gã. Bỗng nhiên gã khựng lại, trước tiếng kinh hô của Trương hoàng hậu, một dòng máu từ trên trán gã chảy xuống, tựa như một con rắn đỏ chót đang ung dung bò trườn trên gương mặt béo ị của gã, mang đến một cảm giác ghê người.
Thái giám cung nữ giật Nhị điện hạ về, Phúc Vương nặng nề ngã phịch xuống đất.
"Không!" Trương hoàng hậu đau đớn thét lên.
Cửa lớn sơn đỏ bỗng nhiên mở toang, trước ngọn đèn dầu, một chàng trai cao gầy tiến vào. Y vừa bước tới, dường như tất cả ánh sáng trong điện đều tập trung trên người y, chúng rải rác trên những hoa văn hình mãng xà diễm lệ cùng với những đường nét mạ vàng, từng đường nét đều mang theo ánh sáng chảy xuôi tĩnh lặng. Hướng mắt lên, quầng sáng vàng nhạt hắt lên đôi gò má y, phác họa nên khuôn mặt sắc nét.
"Thần cứu giá chậm trễ, bệ hạ thứ tội!" Thẩm Quyết cúi đầu chắp tay thi lễ, nụ cười trên mặt hoàn toàn không chê vào đâu được.
Tư Đồ Cẩn lưng đeo cũng tiễn đi theo phía sau y, cũng cúi đầu chắp tay thi lễ.
Đôi môi Ngụy Đức run rẩy, lão chỉ vào Thẩm Quyết, nhưng không nói nổi câu nào.
Lão hoàng đế nhìn thi thể Phúc Vương dưới đất, một giọt nước mắt trong suốt chảy xuôi trên khuôn mặt tựa cành cây khô héo, như thể phát sáng dưới ánh nến. Sự đau buồn của vị hoàng đế giống như một luồng thủy triều lặng lẽ dâng trào trong lòng ông lão đang hấp hối này.
"Không muộn, Thẩm Xưởng thần, ngươi đến vừa đúng lúc." Ông xoay người qua, nói: "Năm xưa, Trẫm có ba người huynh đệ, chỉ vì cái ngai vàng này mà tranh nhau vỡ đầu chảy máu, giết hại lẫn nhau đến mức chết thảm. Trẫm chỉ có hai đứa con, không ngờ rằng vẫn không tránh khỏi kết cục ngươi chết ta sống." Ông nhìn Ngụy Đức, bình tĩnh nói: "Ông bạn à, Trẫm sớm biết ngươi cấu kết với Hoàng hậu làm việc xấu, nên đã giao hổ phù cho Thẩm Quyết. Biếm y về Nam Kinh chẳng qua là để né tránh tai mắt của ngươi, chờ cơ hội hồi kinh cứu giá. Nhưng chưa đến thời khắc cuối cùng, Trẫm vẫn chưa từ bỏ ý định, mong ngươi hối cải. Bây giờ xem ra quả là phí công."
Ngụy Đức tháo mũ ô sa mạ vàng trên đầu xuống rồi dập đầu xuống đất. Lão biết mình đã thua triệt để, đi đến nước này cũng chẳng còn gì để biện minh nữa. Lão đánh cược được, thì cũng thua được.
Ngụy Đức ụp trán xuống mu bàn tay, nói: "Là bạn đồng hành với đế vương hơn sáu mươi năm, lão nô vốn cho rằng mình là thân tín và hầu cận của bệ hạ, bệ hạ gạt ai cũng sẽ không gạt lão nô. Thật không ngờ rằng hóa ra bệ hạ sớm đã có cảnh giác với lão nô rồi. Lão nô đã quên, bệ hạ là bệ hạ! Tứ hoàng tử ngày nào lão nô còn liều mạng bảo hộ nay đã trưởng thành rồi. Bệ hạ, nô tài hồ đồ, ỷ vào sự nuông chiều và tin tưởng của ngài để làm xằng làm bậy, phạm phải tội nặng không thể tha thứ. Nô tài thẹn với sự phó thác của ngài, bệ hạ xử trí lão nô đi."
Lão hoàng đế im lặng thật lâu, Ngụy Đức dập dầu dưới đất không động đậy, thân thể tiều tụy dưới lớp mãng bào đỏ thẫm càng thêm vẻ gầy gò.
Hoàng đế nói: "Trẫm làm bạn với ngươi hơn sáu mươi năm, lúc trẫm còn ở hậu cung người chê chó ghét là ngươi bên cạnh, trẫm trở thành cửu ngũ chí tôn bốn bề lạy chầu cũng là ngươi bên cạnh, trẫm đã không thể tách khỏi ngươi từ lâu rồi. Sau khi trẫm băng hà, ngươi tới thủ lăng cho trẫm đi."
Ngụy Đức chấn kinh, "Bệ hạ, ngài không giết nô tài sao?"
"Giết hay không, người đã chết thì có tác dụng gì đâu? Chết thêm mấy mạng cũng chỉ tăng thêm nỗi đau mà thôi. Ngươi giúp Trẫm thủ lăng, coi như hết lòng hết dạ chuộc tội đi."
Ngụy Đức dập dầu xuống đất, giống như phải chịu một sức nặng ngàn cân không đứng dậy nổi. Ngay sau đó, lão nặng nề dập đầu một cái, khàn giọng nói: "Tạ chủ long ân!"
"Về di chiếu, Trẫm đã lập từ lâu rồi." Hoàng đế chỉ chỉ vào cái gối dưới đất, nói với Thẩm Quyết: "Ngươi xé cái gối ra đi."
Thẩm Quyết làm theo, quả nhiên di chiếu màu vàng hơi đỏ nhét trong cái gối, Thẩm Quyết cầm chiếu thư trong tay, rảo bước về phía trước.
Hoàng đế lại xua tay nói: "Ngươi cứ giữ đi, không cần đưa cho Trẫm. Tất cả lui xuống đi, Trẫm mệt rồi."
Ngọn nến trên giá cắm long phượng đang cháy lách tách, lão hoàng đế ngồi trên giường, chiếc màn bằng lụa mỏng đổ bóng lên khuôn mặt ông, tựa như đống tro tàn đã bị dập tắt, chỉ còn lại lớp tro bạc màu nom rất tĩnh mịch.
Mọi người "Vâng" một tiếng, đang định lui ra. Hoàng hậu đang ôm Phúc Vương bỗng dưng sợ hãi kêu lên một tiếng, tay túm một cục bông lôi ra từ ngực gã rồi hô lớn: "Gã không phải con ta! Gã là giả! Gã không phải Sâm Nhi!"
Dưới lớp quần áo của Phúc Vương, bông gòn trắng lòi ra, cả người cậu ta gầy hẳn đi như bong bóng xì hơi. Mọi người mở to mắt nhìn trân trối, Thẩm Quyết không có biểu cảm gì, chỉ cúi đầu cất chiếu thư vào tay áo tỳ bà, hờ hững nói: "Lòi ra cả rồi, còn nằm đó làm gì? Đứng lên."
Thẩm Quyết vừa dứt lời, người nằm dưới đất lập tức trở mình bò dậy cười hê hê nói: "Đốc chủ, cái này không trách ti chức được. Tại hoàng hậu nương nương ôm ti chức mãi không buông, bông bị cấn lòi ra ngoài cả." Nói đoạn, cậu ta tháo mũ cánh chuồn, gỡ bịt máu gà trên đầu xuống rồi lột tấm da mặt ra, một khuôn mặt nọng thịt bị xé xuống, để lộ gương mặt thật bên dưới — là kiểu mẫu hay cười, nom rất vui vẻ.
Ngón tay Trương hoàng hậu run rẩy, bà hỏi: "Ngươi... Ngươi là kẻ nào! Điện hạ đâu! Nó vẫn chưa chết, đúng không? Đúng không?"
Phiên tử không trả lời, đứng dậy đi ra phía sau Tư Đồ Cẩn, hoàn toàn coi mình như một người vô hình.
Hoàng đế ngồi dậy, sắc mặt của ông đỏ hơn một chút, tựa như đống tro tàn tắt lụi bỗng phực lên mấy đốm lửa nhỏ. Ông hỏi: "Thẩm Quyết, đây là chuyện gì!? Người này là ai? Phúc Vương đang ở đâu? À, Trẫm hiểu rồi, Trẫm lệnh cho ngươi không được làm Phúc Vương bị thương, ngươi nghĩ ra cách này, tìm người giả dạng Phúc Vương, sau đó giấu người thật đi. Cứ như vậy, vừa có thể bảo vệ nó, vừa có thể tố giác bọn họ." Nói đoạn, ông khẽ cười, "Xưa nay ngươi đa mưu túc trí, quả thực Trẫm không nhìn lầm người rồi."
Ngụy Đức biến sắc, nói: "Chỉ e không phải như thế..."
Thẩm Quyết không đáp, chỉ chắp tay thi lễ với Lý quý phi, "Việc ở đây đã xong, quý phi nương nương, Nhị điện hạ bị hoảng sợ, mong người đưa Điện hạ lui xuống nghỉ ngơi."
Hoàng đế vẫn chưa nói lời nào mà Thẩm Quyết làm như vậy thật sự có hơi quá phận. Nhưng dù gì cũng đã thành ra thế này, lão hoàng đế cũng không còn lòng dạ nào quản mấy chuyện này, chỉ nhìn chằm chằm chàng trai đang đứng dưới nền gạch kia.
Quý phi vẫn còn hành lễ, nắm tay dắt Nhị điện hạ ra cửa, còn cẩn thận giúp bọn họ đóng cửa lại. Trong điện chỉ còn lại ánh nến xen lẫn bóng tối, Thẩm Quyết dẫm lên mấy đốm sáng rải rác dưới đất, bước về trước rồi thong thả ngồi xuống ngai vàng bên cạnh bức bình phong bị ngã sõng soài, tay phải vuốt ve hạt châu tròn trĩnh trên cổ tay, khẽ cười nói: "Để bệ hạ và nương nương thất vọng rồi. Lúc chúng ta trên đường hồi kinh gặp phải lũ lụt, Điện hạ đã chết, ít ngày nữa quan tài sẽ được đưa vào kinh."
Lão hoàng đế ngồi thụp xuống, hai tay bưng mặt. Một lúc lâu sau, âm thanh rầu rĩ của ông từ khe hở ngón tay truyền ra, "Thôi thôi thôi, đều là mệnh cả rồi! Chuyện này cũng không phải là lỗi của Thẩm Quyết, Trẫm không truy cứu, lui ra ngoài cả đi!"
"Bệ hạ!" Ngụy Đức nói, "Ngài nhìn cho kĩ tên súc sinh này đi! Cho dù Điện hạ có bình an về kinh thì y cũng chẳng để Điện hạ yên đâu! Nếu đã sớm biết lão nô muốn bức vua thoái vị, vì sao y không ngăn cản! Rõ ràng là có dã tâm khác!" Lão nhìn Thẩm Quyết, "Điện hạ vốn đã thương lượng xong với ta rồi, sẽ bí mật hồi kinh tiến cung. Ngươi đã dùng biện pháp gì để ngài ấy tin ngươi rồi đi theo ngươi chứ?... Hổ phù! Ngươi dùng hổ phù lừa sự tín nhiệm của Điện hạ. Chờ Điện hạ vào kinh, ngươi lập tức lan tin rồi bắt ngài ấy. Điện hạ không có chiếu nhập kinh, chắc chắn sẽ bị giải đến Tông Nhân Phủ chờ thẩm vấn, như vậy, ngươi có thể giúp Nhị điện hạ đăng cơ."
Thẩm Quyết cúi đầu cười.
"Không đúng, không đúng. Điện hạ vào Tông Nhân Phủ còn chưa đủ, ngươi muốn Nhị điện hạ ngồi yên ổn trên ngai vàng thì không thể giữ lại mệnh của Đại điện hạ được!" Khuôn mặt của Ngụy Đức run rẩy, lão nhìn chằm chằm Thẩm Quyết, "Thẩm Quyết, rốt cuộc ngươi mưu toan điều gì!"
Thẩm Quyết nói: "Chuyện này đơn giản, ta đưa cho gã một thánh chỉ giả."
"Đúng rồi. Không chiếu nhập kinh không thể đưa ngài ấy vào chỗ chết, còn thánh chỉ giả thì có thể! Giả truyền thánh chỉ, soán vị mưu phản, đây là tội lớn tày trời!" Ngụy Đức thở dài, "Đáng tiếc Phúc Vương nửa đường bỏ mạng, ngươi không còn cách nào khác, đành phải cho người giả mạo Phúc Vương. Không đúng, Đại điện hạ đã chết, người ngồi trên ngai vàng chỉ có thể là Nhị điện hạ, ngươi cần gì phải cho người giả Phúc Vương làm chuyện thừa thãi?" Ngụy Đức đang lầm bầm, bỗng dưng chấn kinh, "Ngươi là vì giết bọn ta! Chỉ cần gán cho bọn ta tội danh bức vua thoái vị, chắc chắn bọn ta sẽ chết! Đúng là mưu sâu kế hiểm nha Thẩm Quyết. Phúc Vương đã chết, người được truyền ngôi chỉ còn lại Nhị điện hạ. Bọn ta cũng chết, ngươi là người có công lớn nhất, cái ghế chưởng ấn Ti Lễ Giám sẽ thuộc về ngươi. Nhị điện hạ còn nhỏ, Quý phi thân là phụ nữ, không hiểu cái gì, đương nhiên phải cậy nhờ ngươi. Đến lúc đó nắm quyền lục cung, vị trí trên cả trăm quan, ngươi mới là kẻ thắng lớn nhất!"
Thẩm Quyết nhếch khóe môi, gật đầu nói: "Cha nuôi nói không sai chút nào. Biện pháp này nhi tử phải nghĩ rất lâu mới ra được, còn cha nuôi chỉ trong nháy mắt đã hiểu được ngay. Đáng tiếc, có một điều chúng ta đều nghĩ sai rồi, mặc dù Phúc Vương giả truyền thánh chỉ, ngươi bức vua thoái vị mưu phản, Bệ hạ cũng sẽ không hạ quyết tâm lấy mạng các ngươi." Y cười trào phúng, "Bệ hạ nhân từ độ lượng, ngay cả tội phản nghịch của cha nuôi còn có thể miễn chết, đúng là khiến người ta... kinh ngạc."
Lão hoàng đế nghe cả buổi trời, cuối cùng cũng hiểu được. Đám người bọn họ đấu đá tới lui đến bể đầu, nhưng cuối cùng đều là quân cờ trong tay Thẩm Quyết. Ông giao hổ phù cho Thẩm Quyết, để Thẩm Quyết có lợi thế. Ngụy Đức và Phúc Vương bức vua thoái vị, Thẩm Quyết đứng giữa có thể quang minh chính đại giết Phúc Vương. Mục Hoành lên ngôi, song chẳng qua cũng chỉ là con rối của y. Con rồng cháu phượng hết thảy đều như tượng đất mặc cho Thẩm Quyết đùa bỡn trong lòng bàn tay. Nếu Hoàng hậu không phát hiện Phúc Vương là giả thì bọn họ còn chẳng hay biết sự thật!
Cơn tức giận trào lên trong ngực hoàng đế, bỗng dưng ông phun ra một búng máu, văng tung tóe lên mặt Ngụy Đức. Ngụy Đức giật mình hoảng sợ, vội vã vỗ lưng cho hoàng đế. Ông thở phì phò, chợt nhớ tới dáng vẻ nghe lời Thẩm Quyết của Quý phi ban nãy, bèn nói: "Quý phi... Quý phi cũng cùng phe với ngươi ư?"
Thẩm Quyết nói: "Đương nhiên."
"Ha ha ha!" Trương hoàng hậu hóa điên, đầu tóc rối bù, trâm phượng cũng cắm lệch, "Vạn tuế à, ngài nhìn xem có buồn cười không? Ông, ngôi cửu ngũ, ta, mẫu nghi Đại Kỳ, thế mà lại bị một tên thái giám qua mặt! Ông nói Sâm Nhi làm mất thể diện của ông, đây mới là sỉ nhục, sỉ nhục!"
Ngụy Đức cắn răng nói: "Thẩm Quyết, ngươi cấu kết với quý phi từ lúc nào?"
Thẩm Quyết cúi đầu nghĩ ngợi, sau đó cười đáp: "Có lẽ là mười năm trước đi. Cha nuôi, chuyện này còn phải đa tạ ngài dâng canh sâm độc cho Lý nương nương đấy. Nếu ngài không ra tay hãm hại, ta cũng không thể cứu nàng ta một mạng. Nàng vì bảo vệ bản thân, chỉ đành bắt tay hợp tác với ta thôi."
Hoàng đế chấn kinh, trừng mắt nhìn Ngụy Đức nói: "Canh sâm độc, canh sâm độc gì!"
"Bệ hạ, ngài quên rồi sao? Quý phi mới vừa sinh con, thân thể ốm yếu, ngài muốn bày tỏ thánh sủng nên ngày ngày đưa canh sâm cho nàng ta. Đáng tiếc, canh sâm lại bị ông bạn già của ngài hạ độc. Đầu tiên là Phiên Mộc Miết, sau đó là Tuyết Thượng Nhất Chi Hao, mỗi lần hạ một chút, nên ngâm châm không nghiệm ra."
Lão hoàng đế cực kỳ tức giận, không biết lấy sức lực đâu ra đẩy Ngụy Đức một cái, cả người ông run lẩy bẩy.
"Đám người các ngươi! Không một ai tốt lành gì cả! Hay cho Thẩm Quyết nhà ngươi, đúng là to gan lớn mật! Vinh hoa phú quý của ngươi là Trẫm ban cho! Chức cao hậu lộc của ngươi cũng là Trẫm phong cho! Ngươi không những không báo đáp, ngược lại còn lộng quyền khi quân, Trẫm phải lấy mạng chó của ngươi!"
Ngụy Đức bi thương buông tiếng thở dài, "Ta cho rằng ta đã nuôi dưỡng một con chó, nhưng thật ra y lại là một con sói! Chó lớn lên sẽ bảo vệ chủ, nhưng sói trưởng thành sẽ ăn thịt người! Bệ hạ, là lão nô có lỗi với ngài. Lão nô phụ ân đức của ngài, còn nuôi con sói con độc ác tàn nhẫn này. Đại ân đại đức của ngài, kiếp sau lão nô sẽ báo đáp!"
Dứt lời, đột nhiên Ngụy Đức bật dậy, trong tay lão cầm một lưỡi dao lá liễu sắc bén, lão hung hăng lao về phía Thẩm Quyết.
Ánh dao lạnh lẽo xẹt qua khuôn mặt Thẩm Quyết, ánh lên khuôn mặt lạnh như sương tuyết của y. Thẩm Quyết không hề hấn gì, ngay cả lông mi cũng chưa từng run rẩy. Một âm thanh sắc nhọn vang lên, tựa như vải vóc bị xé toạc, một mũi tên xé gió vút tới, xuyên qua huyệt Thái Dương của Ngụy Đức, rồi xuyên qua huyệt Thái Dương bên còn lại, ghim đầu lão lên vách tường.
Dao lá liễu 'leng keng' rơi xuống đất, phía sau Ngụy Đức, khóe mắt hoàng đế muốn nứt ra: "Ông bạn!"
Thẩm Quyết hờ hững nhìn thi thể Ngụy Đức, thần sắc lạnh lẽo hệt như tượng Phật vô bi vô hỉ trong miếu.
Mái đầu bạc trắng của hoàng đế rối bù, ông chảy nước mắt nói: "Thẩm Quyết, ngươi vừa lòng chưa! Từng bước đi của ngươi đều thành công rồi, Sâm Nhi đã chết, ông bạn cũng không còn, tất cả chướng ngại vật của ngươi đều được dọn sạch cả rồi!"
"Không," Thẩm Quyết thấp giọng nói, "Vẫn còn bước cuối chưa hoàn thành đâu."
Lão hoàng đế ngước mắt lên, đôi mắt vẩn đục chậm rãi nhìn theo Thẩm Quyết đứng dậy, bỗng nhiên ông cảm thấy lạnh thấu xương, tựa như băng tuyết từ trên trời giáng xuống.
Thẩm Quyết thu lại ý cười trên mặt, sau đó cúi đầu thật thấp, lạy một cái thật dài.
"Thần Thẩm Quyết cả gan thỉnh bệ hạ về trời!"
— — —
Tác giả có lời muốn nói:
Quyền mưu khó viết quá đi, não tui sắp nhũn luôn rồi.
Thui mọi người chỉ cần biết Thẩm Quyết max cấp là được...