Chương 82: Đêm dài không tỏ.
Biên tập: Chị M.
Sửa lỗi: Bảo Bảo.
Tông Nhân Phủ.
Hoàng hôn khẽ nhuộm sắc lên rồng vàng, trải dần lên mái cong kiều giác rồi cuối cùng loang sang tượng con thú trên nóc nhà, ửng một màu đỏ rực như máu. Tư Đồ Cẩn giúp Hạ Hầu Liễm đẩy cửa lớn Tông Nhân Phủ ra, bên trong là một căn phòng tối om.
"Ta chờ ngươi ở đây, phủ nha sắp đòi lại chìa khóa, ngươi nhanh lên." Tư Đồ Cẩn nói.
Hạ Hầu Liễm gật đầu, sau đó cất bước đi qua ngưỡng cửa. Tư Đồ Cẩn đứng dưới ánh hoàng hôn dõi mắt theo từng bước đi dần chìm vào bóng tối của hắn.
Chu Hạ ngồi úp mặt vào vách tường trong phòng giam, cô mặc áo tù trắng, tóc dài xõa vai, nhìn xa xa trông như một nữ quỷ bị bỏ rơi. Hạ Hầu Liễm đi qua, ngồi quỳ ngoài song cửa, đặt đao Nhạn Linh dưới đất.
"Ngươi đã đến rồi." Chu Hạ khẽ thở dài, như thể đã sớm biết được kết cục ngày hôm nay.
"Phải, ta tới rồi." Hạ Hầu Liễm thấp giọng nói.
"Xưởng thần sai ngươi đến giết ta à?"
"Không, là ta tự đến." Hạ Hầu Liễm cụp mắt nói, "Ta không tin cô. Khi Lý Thái hậu còn chưa xuất các (lấy chồng), cô còn là nha hoàn thân cận của bà ta, hai người làm bạn nhiều năm, tình sâu nghĩa nặng. Thái hậu biết bí mật của Đốc chủ, cô cũng biết, xin lỗi, ta phải giết cô."
Chu Hạ giật mình, một lúc lâu sau, cô cười rộ lên, "Tình sâu nghĩa nặng... Phải rồi, ta ở bên cạnh nương nương từ khi người còn là tiểu thư khuê các đến lúc được phong làm Tài nhân ở Càn Tây Tứ Sở, ta nhìn nương nương từng bước lên đỉnh cao danh vọng, trở thành nữ nhân tôn quý nhất Tử Cấm Thành này. Cuối cùng người vẫn lừa ta, người nói người sẽ cho Xưởng thần một con đường sống, người không muốn thấy ta trở thành quả phụ. Nhưng cuối cùng thì sao, dâng hương chùa Quảng Linh là một cái bẫy, Xưởng thần là cá trong chậu! Người muốn giết Xưởng thần, không hề lưu tình!
Hạ Hầu Liễm lẳng lặng nhìn cô ta.
Chu Hạ từ từ đứng dậy, bước đến cạnh song sắt một cách cứng đờ như con rối gỗ, rồi nhìn vào khoảng không tăm tối, "Nhưng Xưởng thần có từng thật lòng không? Tất cả tình cảm gì đó đều là dối trá. Huynh ấy tặng ta phấn son, quan tâm chăm sóc ta, đều là gạt ta, huynh ấy chỉ muốn dò la mọi việc của nương nương từ ta mà thôi. Bọn họ đều hiểu rõ, chỉ có ta ngu đần, không phân biệt được thật giả, còn tưởng nương nương xem ta như tỉ muội, Xưởng thần thật lòng yêu thương ta." Cô cúi đầu nhìn Hạ Hầu Liễm, buồn bã cười nói, "Ngươi nói xem, ta nói có đúng không?"
Hạ Hầu Liễm nhìn Chu Hạ, trong ánh nến ảm đạm, tia sáng bập bùng trong đôi mắt cô, trông vừa khổ sở vừa đau thương. Hắn không biết phải trả lời thế nào, Thẩm Quyết nợ cô, đây là sự thật.
Hạ Hầu Liễm im lặng một lúc lâu, sau đó nói: "Không phải ta cố ý biện hộ thay cho Đốc chủ, ta chỉ hi vọng cô nhớ cho kỹ, người giết cô là Hạ Hầu Liễm ta. Cô có đi cáo trạng với Diêm Vương thì đừng tố sai người, Đốc chủ chưa từng hạ lệnh giết cô, là Hạ Hầu Liễm ta tự ý hành động."
Chu Hạ cười mỉa mai, "Ồ? Ngươi không sợ gặp báo ứng à? Ngươi muốn gánh nghiệt nợ thay cho huynh ấy, ngươi không sợ tiểu quỷ của Diêm Vương tới bắt ngươi đi à!"
"Chu Hạ cô nương," Hạ Hầu Liễm cúi đầu nhìn vết sẹo chằng chịt cùng với vết chai trong lòng bàn tay mình, đó là do cầm đao nhiều năm mà ra, "Loại người đi đêm như bọn ta sớm muộn gì cũng sẽ gặp quỷ thôi. Ta đã chuẩn bị sẵn rồi, tội của Đốc chủ ta đền, báo ứng của Đốc chủ ta gánh, người đi trong đêm chỉ có thích hay không thích, chẳng màng đúng sai."
"Vì sao ngươi lại đối xử với huynh ấy tốt như vậy? Là vì giao tình của các ngươi khi còn nhỏ à?" Chu Hạ tì trán lên song sắt, nhìn Hạ Hầu Liễm, "Ngươi cũng ngốc giống ta... Hạ Hầu huynh đệ, chẳng qua huynh ấy cũng chỉ lợi dụng ngươi thôi, huynh ấy tốt với ngươi là vì ngươi có thân thủ xuất chúng, tương lai có thể chắn đao giúp huynh ấy."
"Chu Hạ cô nương, cô không biết đâu, y là địa ngục của kẻ khác, nhưng lại là cực lạc của ta." Hạ Hầu Liễm không muốn nhiều lời, bèn cầm đao Nhạn Linh đứng dậy, đẩy cửa ngục ra, "Cô nương, đã đến giờ rồi, lên đường thôi."
Chu Hạ nhìn chằm chằm Hạ Hầu Liễm, chợt nhận ra điều gì đó, khẽ nói: "Ngươi cũng yêu huynh ấy như ta, đúng không?"
Hạ Hầu Liễm không trả lời.
Chu Hạ cười rộ lên, "Ta đoán đúng rồi. Đúng thế, người như huynh ấy ai mà không yêu cho được? Lần đầu ta nhìn thấy huynh ấy là khi huynh ấy đang dạo bước trên đường, giữa đám người đông đúc, chỉ mỗi huynh ấy là nổi bật nhất, áo đen cũng không làm lu mờ được sự sáng chói của huynh ấy, trông huynh ấy như bước từ chân trời xuống. Ta cảm thấy những phi tử hậu phi tự xưng là thiên tiên trong Tử Cấm Thành này chẳng ai mà bì nổi với huynh ấy cả."
Cô đúng là rất thích Thẩm Quyết! Trong chốn thâm cung rộng mênh mang này, chỉ mỗi mình y đối xử tốt với cô. Người trong nhà cô chỉ xem cô như cây hái ra tiền, thư gửi đến thì tám chín phần mười là đòi tiền. Các chủ tử chỉ xem cô là nô tì, ngay cả Thái hậu nương nương đối với cô cũng chỉ là chủ tử cao cao tại thượng, không mảy may vượt giới hạn. Chỉ có y, y cũng như cô, hai người đều cô đơn lẻ bóng giữa chốn cung cấm thâm sâu. Cô cho rằng bọn họ có thể sưởi ấm cho nhau, nhưng đâu ai ngờ, hóa ra cô chưa từng chiếm một vị trí nào trong trái tim y.
Mắt cô ngấn lệ nhìn Hạ Hầu Liễm, "Xem đi, ngươi là đàn ông, nhưng ngươi cũng yêu huynh ấy."
"Thích một người có cảm giác thế nào?" Hạ Hầu Liễm hỏi cô.
Chu Hạ nghiêng đầu cười nói: "Chắc là cảm giác vui vẻ. Tóm lại cảm thấy đời này chịu nhiều khổ đau là thế, bị tổn thương nhiều là thế, đều là vì gặp được huynh ấy. Ngày huynh ấy xuất hiện, khổ đau không còn, vết thương cũng được chữa lành, cả đời này đều vui vẻ."
Lúc này Hạ Hầu Liễm im lặng thật lâu. Hắn vẫn luôn không phân biệt được sự khác nhau giữa người thân và người thương, Tư Đồ Cẩn nói thích là ấm áp, còn Chu Hạ nói là vui vẻ, nhưng chẳng lẽ khi ở bên người thân thì không có những cảm giác đó hay sao? Cuối cùng thì tình cảm giữa hắn và Thẩm Quyết là như thế nào. Hắn những tưởng mình đã nếm được mùi vị của niềm vui rồi, nhưng hắn thấy không giống, hắn thấy cả đời này của mình chịu quá nhiều khổ đau, nhất định là hắn đã chịu khổ cả đời mới gặp được người tốt như Thẩm Quyết.
Hắn đè tay lên ngực mình, trái tim trong lồng ngực đang đập thình thịch, nơi đó cất giấu dáng hình gầy gò cô đơn của một thiếu niên, là bảo vật vô giá bí mật của hắn.
Hắn chợt nhận ra rằng Thẩm Quyết đối với hắn vừa là người thân vừa là người thương. Hắn yêu Thẩm Quyết nên hắn muốn trở thành người thân của y, cả đời này vĩnh viễn không chia lìa. Trong một thoáng ấy, hắn chợt nếm được mùi vị của tình ái, là lần đầu tiên trong hai mươi bốn năm cuộc đời của hắn, lồng ngực râm ran, nói không rõ là ngọt hay tê, nhưng cảm giác này làm người ta cam nguyện chìm đắm, mãi không quay đầu.
Chu Hạ cười khổ, "Tiếc là ta nhìn sai người rồi, niềm vui của ta có chứa lưỡi dao, ta nuốt vào là tự tìm đường chết."
Hạ Hầu Liễm thu hồi cảm xúc lại, khẽ nói: "Cô là một cô nương tốt, hi vọng kiếp sau cô đừng nhìn lầm người nữa."
Cô cúi đầu lau nước mắt, "Giết ta đi, Hạ Hầu huynh đệ. Ngươi nói đúng, ngươi không thể tin ta được. Nói đến cùng thì nương nương cũng là chủ tử của ta, nếu ta còn sống tất nhiên sẽ phải đòi lại công bằng cho nương nương. Giết ta rồi, mọi thứ đều kết thúc."
Hạ Hầu Liễm không nói lời nào nữa, hàng mi cụp xuống, hắn chậm rãi rút đao ra, thân đao phản xạ ánh nến lập lòe giữa ngục giam tăm tối. Hắn nói: "Cô nương, lên đường thuận lợi."
Chu Hạ thê thảm cười rộ lên, "Nương nương đã đi trước rồi à?"
"Ừm, đi hồi nửa canh giờ trước."
"Được, nếu chân ta nhanh chút có khi còn đuổi kịp được nương nương đi cùng." Chu Hạ chỉnh trang lại dung nhan, vén những sợi tóc bù xù ra sau tai, đoạn hít sâu một hơi rồi ngẩng mặt lên nhìn Hạ Hầu Liễm, cô quỳ thẳng người, nghểnh cổ nhắm mắt lại. Ánh nến phác họa đường nét khuôn mặt của cô, một khắc nọ, dường như vẻ đẹp của cô thoáng động lòng người.
Hai tay Hạ Hầu Liễm giơ đao lên, trên tường phản chiếu bóng của hai người, một người giơ đao một người quỳ thẳng, sau đó ánh đao chợt lóe lên, máu tươi đỏ thắm bắn lên tường đá, đầu người con gái lăn xuống đất, búi tóc vẫn chỉnh tề không rối, trâm cài lấp lánh ánh vàng dưới ánh nến, như một con rối tinh xảo.
Hắn ngây người nhìn đầu Chu Hạ một lúc lâu, sau đó thu đao rời khỏi ngục giam, cả người đẫm máu bước ra khỏi Tông Nhân Phủ, Tư Đồ Cẩn đứng dưới nắng chiều chờ hắn, hắn trầm mặc đi tới, Tư Đồ Cẩn cho hắn mượn áo choàng của mình.
"Ngươi định nói với Đốc chủ thế nào?" Tư Đồ Cẩn nói, "Vì Đới tiên sinh, có lẽ Đốc chủ sẽ không đồng ý giết nàng ta."
"Nhưng ta phải giết." Hạ Hầu Liễm ấn đao Nhạn Linh bên hông, ngước mắt nhìn về phía chân trời, mặt trời hướng tây đỏ sẫm, nắng chiều đỏ rực như máu, nhuộm đỏ cả chân trời, như thể mới vừa trải qua một hồi chém giết, "Ngươi còn nhớ lời tố cáo Đốc chủ của Từ Nhã Ngu khi ấy không?"
Tư Đồ Cẩn nhớ lại, nói: "Luận tội này, đáng bị ngũ mã phanh thây, vứt xác phố phường, phơi thây trăm ngày, làm mồi cho chó."
"Vứt xác phố phường, làm mồi cho chó." Hạ Hầu Liễm nói, "Là tình trạng chết của mẫu thân ta."
Tư Đồ Cẩn ngẩn người, hắn nhớ tới vị thích khách kia, rất nhiều năm về trước, hắn đã từng giao thủ với nàng ở trong hoàng cung. Khi ấy hắn mới mười bảy tuổi, tuy còn nhỏ nhưng cũng xem như là cao thủ của Phong Tuyết Đao. Nhưng lúc hắn đối mặt với thích khách yêu ma kia lại chẳng khác gì một người xé xác một con gà, chẳng tốn bao nhiêu công sức.
Tư Đồ Cẩn hiểu, chứng kiến mẫu thân mình phơi thây nơi đầu đường xó chợ, cả đời này cũng không bao giờ quên nổi cảnh tượng như vậy. Trong lòng chàng trai tên Hạ Hầu Liễm này cất giấu một vết sẹo rất sâu, hắn quyết tâm không để tình thân chân thành cuối cùng của mình dẫm lên vết xe đổ của Già Lâu La.
Vậy nên, dù cho có hủy hoại chính bản thân mình, hắn cũng chẳng tiếc.
Hạ Hầu Liễm đến Thẩm phủ hỏi Thẩm Quyết có đó không, Liên Hương nói Thẩm Quyết đã tiến cung. Cũng đúng, bên phía tiểu Hoàng đế vẫn chưa giải thích rõ ràng, Thẩm Quyết phải đến đó trấn an một chút. Sắc trời đã tối, ánh trăng lờ mờ như một cái bóng, cành cây khô đâm thẳng lên trời như những vết rạn loang lổ trên sứ men xanh. Nhà nhà đều đã nghỉ ngơi, cửa hàng trên đường đã đóng cửa, cả chó hoang cũng đã về tổ. Hạ Hầu Liễm đi trên con phố rộng thênh thang, bỗng dưng thấy nhớ Thẩm Quyết.
Thẩm Quyết quanh năm suốt tháng đều bận đến nỗi chân không chạm đất, người khác nghỉ y thì không, Hoàng đế có thể đến báo phòng chơi đùa, y còn phải ngồi ở Ti Lễ Giám phê sổ con. Hạ Hầu Liễm nhớ tới bộ dạng thất hồn lạc phách của Thẩm Quyết khi rời khỏi Đới gia, người khác khổ sở đau lòng còn có thể nghỉ ngơi thở dốc một hồi, nhưng Thẩm Quyết không thể, y còn phải giả vờ tươi cười như không có chuyện gì xảy ra, đi đối phó với đủ loại hạng người ở trong cung.
Hạ Hầu Liễm xót cho y, nhưng chẳng có cách nào, hắn chỉ có đao, chỉ biết giết người, ngoài ra hắn chẳng giúp được gì cho y cả.
Hạ Hầu Liễm đến Đông Xưởng hỏi thăm tin tức của Già Lam, Ti phòng nói không tìm thấy người khả nghi nào, Trì Yếm và Đường Thập Thất cũng bặt vô âm tín. Có người quả thật đã nhìn thấy người giống Trì Yếm ở phủ Bình Lương, nhưng đó là tin tức trước khi Trì Yếm bị mất tích. Còn Đường Thập Thất thì càng không thấy bóng dáng đâu, thám tử Đường Môn truyền tin tới nói Đường Thập Thất không hề về Đường Môn.
"Nói thật là địa giới ở Sóc Bắc thật sự rất hoang vắng, cánh đồng tuyết phủ khắp nơi. Nếu y ở trên núi gặp bão tuyết mà còn có thể sống sót thì đúng là Bồ Tát hiển linh." Ti phòng nói với vẻ khó xử.
Hạ Hầu Liễm gật đầu, nói đã biết. Hắn hiểu ý của Ti phòng, thật ra thì hắn cũng chẳng ôm hi vọng quá nhiều, chỉ là không cam lòng mà thôi. Mấy hôm nay đầu óc căng thẳng, hắn cảm thấy rất mệt mỏi, bèn xoay người rời đi, sau đó về thẳng nhà.
Hắn không mua tôi tớ, chỉ ở một mình. Tiểu viện ba cửa vào ba cửa ra chỉ có nhà chính tiếp khách và phòng ngủ phía sau mở cửa, các phòng còn lại đều khóa. Tiết trời lạnh lẽo, cả sân nhà rộng lớn toát nên vẻ hoang vắng tiêu điều, không có chút sức sống nào. Hắn lười nấu cơm, bèn đứng tắm nước lạnh bên giếng, sau đó vắt quần áo lên vai rồi để trần nửa người về phòng ngủ.
Mở cửa ra, thắp từng ngọn đèn lồng trên bàn, từng ánh đèn sáng lên, soi sáng bóng người đang nằm dài trên bàn bát tiên.
Là Thẩm Quyết.
Y ngủ rồi, đang gối đầu lên tay mình, áo choàng cũng không cởi ra, cứ khoác sau người, Tên này đến hồi nào vậy? Không phải hồi cung rồi à? Hạ Hầu Liễm còn tưởng y sẽ nghỉ tạm ở trong cung, không ngờ lại chạy về đây. Hạ Hầu Liễm ngồi xuống cạnh Thẩm Quyết, cúi đầu nhìn y.
Hẳn là y mệt mỏi lắm, dưới mắt thâm quầng, khuôn mặt có vẻ tiều tụy. Sắc mặt tái nhợt ngày thường giờ càng thêm phần trắng bệch như băng tuyết, chẳng có chút huyết sắc nào.
Hạ Hầu Liễm thở dài, đoạn tháo búi tóc y ra, bế y lên giường, cởi bỏ nút áo vàng lạnh lẽo, tháo áo choàng ra, tiếp đó là đai lưng, trung y rồi quần lụa. Thẩm Quyết mơ màng mở mắt ra, rồi lại nhắm mắt. Hạ Hầu Liễm cởi giày giúp y, đẩy y vào bên trong, đắp chăn cẩn thận kín cả cổ không để lọt gió rồi mới thổi tắt nến, sau đó cũng leo lên giường.
Màn giường buông xuống, bên trong khung giường hơi tối, chẳng có tí ánh sáng nào, như thể vây quanh bốn phía tạo thành một thế giới rất nhỏ, trong thế giới này chỉ có hắn và Thẩm Quyết. Hạ Hầu Liễm căng mắt thích nghi với bóng tối một lúc mới nhìn được loáng thoáng bóng dáng phập phồng của Thẩm Quyết. Y ngủ say, đầu hướng vào bên trong, cánh tay dựa vào Hạ Hầu Liễm, cách một tầng lụa mỏng, Hạ Hầu Liễm có thể cảm nhận được làn da mỏng manh của y.
Vậy cũng khá tốt, Hạ Hầu Liễm nghĩ, không vượt quá giới hạn, hắn ở bên y, chớp mắt đã qua một đời. Hai đứa con trai to xác, mặc dù ở với nhau không sinh được em bé, song cả ngày cứ ôm ấp thì cũng có hơi kỳ lạ. Thân phận của Thẩm Quyết còn rất dễ bị tai tiếng nữa. Không bằng cứ vậy đi, hắn lấy danh phận người hầu lâu năm ở bên y, cũng là ở bên cạnh nhau vậy thôi.
Hắn nhắm mắt lại, cảm thấy thỏa mãn. Hơi thở của màn đêm lặng lẽ lan tỏa, thoang thoảng mùi thơm mát ngọt ngào, hắn cũng buồn ngủ, hô hấp dần dần đều hơn, sắp chìm vào mộng đẹp. Bỗng nhiên người nằm kế bên chợt dịch người lại gần, bàn tay lạnh lẽo vòng qua eo hắn rồi ôm lấy hắn.
Hạ Hầu Liễm kinh ngạc mở mắt ra.
"Cho ta mượn ôm chút nhé, một chút thôi." Giọng của Thẩm Quyết khàn khàn, lộ ra sự mệt mỏi cùng cực.
Hạ Hầu Liễm cũng ôm y, vỗ về bờ lưng của y. Trong bóng tối, hắn lẳng lặng nhìn y, hắn thầm nghĩ không sao đâu thiếu gia à, ngươi là người thân cuối cùng của ta, dù thế nào ta cũng sẽ che chở cho ngươi.
Mặt Thẩm Quyết ghé vào bên tai hắn, hắn nghe thấy giọng Thẩm Quyết khe khẽ: "A Liễm, ta khổ quá."
Hạ Hầu Liễm cúi đầu chạm vào trán y, "Thiếu gia, yên tâm, có ta đây. Hai ta mỗi người một nửa, vậy sẽ không còn khổ như thế nữa rồi."
***
Tác giả có lời muốn nói:
Viết đến mức hói cả đầu.