Sau ba hồi trống, tiếng chuông vang lên, tựa như vọng lại từ vòm trời bao la, từng hồi từng hồi vang vọng khắp chân trời. Sắc trời hãy còn sớm, là màu xanh da trời nhàn nhạt, vầng trăng đang dần tắt ở phía Đông, mỏng và trong suốt, là màu trắng duy nhất giữa nền trời. Ngọ Môn mở ra giữa tiếng chuông, hai hàng quan lại dọc theo thiên giai[1] tiến vào điện Thái Hòa.
[1] Thiên giai: Dãy bậc thang màu trắng ở chính giữa, quan lại sẽ đi hai bên.
Cẩm Y vệ nghiêm trang đứng trong điện, hoa văn phi ngư dữ tợn thêu trên áo, đao Tú Xuân nạm vàng khảm ngọc, trước mắt bọn họ, trăm quan chia thành hai nhóm. Ấu đế vẫn chưa tới, đây là chuyện bình thường. Hoàng đế còn quá nhỏ, thường xuyên không rời giường nổi, nhớ có một lần ấu đế ngủ nướng không chịu dậy, trăm quan đợi trong điện nửa canh giờ mới có một nội thị vội vã chạy tới thông báo hôm nay nghỉ triều, còn có lần bọn họ cũng chờ được ấu đế tới, nhưng cậu lại nằm trên lưng Chưởng ấn Ti Lễ Giám Thẩm Quyết lên điện, hơn nữa lúc ngồi trên ngai vàng hình như vẫn chưa tỉnh ngủ mấy.
Trời dần dần sáng hẳn, ánh ban mai lờ mờ chiếu vào trong điện, cánh cửa sơn đỏ bên hông rốt cuộc cũng mở ra, bên trong là nội thị đang vây quanh một người đàn ông khom lưng nắm tay dắt một đứa trẻ bước lên ngai vàng. Đứa bé đội mũ ô sa thêu hai con rồng cùng vờn một viên minh châu, mặc long bào màu vàng, đai ngọc quá rộng, vòng hờ qua eo, dưới ống quần vàng hơi đỏ là đôi ủng màu đen.
Ấu đế được đỡ lên ngai vàng, chân ngắn quá không chạm đất được, chỉ có thể đong đưa giữa không trung. Người đàn ông bên cạnh cậu giúp cậu sửa sang lại quần áo, sau đó khoan thai đứng thẳng lên, trong nắng sớm không nhìn rõ khuôn mặt của người đó, chỉ nghe thấy y chậm rãi mở miệng, âm thanh trong trẻo nghe như mấy chiếc khuyên vòng va vào nhau leng keng.
"QUỲ —"
Trăm quan sôi nổi cúi đầu quỳ xuống đất, miệng hô to: "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Tiếng hô như nước thủy triều, từ điện Thái Hòa lan ra rồi vang vọng khắp Tử Cấm Thành. Khi trăm quan đứng dậy, rốt cuộc bọn họ cũng nhìn thấy người đàn ông đứng bên cạnh ấu đế, khuôn mặt lạnh lùng vô cảm dưới mũ cánh chuồn, áo mãng bào thêu chỉ vàng làm nổi bật dung mạo đẹp đẽ như ngọc của y, y là hoạn quan hiển hách nhất Đại Kỳ, phụ trách trong cung, quyền thế ngút trời.
Chư thần hoàn thành lễ nghi, Thẩm Quyết cao giọng nói: "Có việc bẩm tấu, không việc bãi triều."
Một giọng nói vang lên phía cuối điện: "Bệ hạ, thần có việc bẩm tấu!"
Ấu đế mở miệng nói: "Chuẩn tấu."
Trung Thư Xá nhân từ cuối điện bước đến ngự tiền, gằn từng câu từng chữ: "Chưởng ấn Ti Lễ Giám Thẩm Quyết giết người giữa đường lớn, mẹ con Diêu thị ở hiệu thuốc cạnh kênh nước phơi thây trước cửa Thẩm phủ, đứa bé cùng lắm chỉ mới tám tuổi, Thẩm Quyết mất trí, dân chúng kinh hãi kêu than, thỉnh bệ hạ định đoạt!"
Trăm quan kinh ngạc, bàn tán xôn xao. Thẩm Quyết nắm quyền Xưởng Vệ, quyền thế ngút trời, không ai dám đối đầu với y, chẳng qua chỉ là hai mạng dân đen, không quyền không thế, nhét chút tiền bịt miệng cho người nhà, rồi đến Đại Lý Tự và Hình Bộ đút lót thì coi như cho qua chuyện này. Ai ngờ lại có tên có mắt không tròng, mang chuyện này ra bẩm tấu giữa đại điện.
Ấu đế bất giác đảo mắt sang nhìn Thẩm Quyết, Thẩm Quyết không có phản ứng gì, vẫn là dáng vẻ cụp mi, dường như người bị buộc tội không phải là y vậy. Ấu đế đưa nắm tay che miệng ho nhẹ một tiếng, nói: "Trẫm đã biết việc này rồi, hôm trước Thẩm Xưởng thần có trình tấu sớ giải thích với Trẫm. Việc này là do mẹ con Diêu thị gây sự trước, phiên tử cản người lại, hai mẹ con trong lúc xô xát không may mất mạng, không có liên quan gì đến Xưởng thần cả."
Trung Thư Xá nhân vẫn kiên quyết: "Đây chỉ là lời nói từ một phía bên Thẩm Quyết, bệ hạ độc đoán như vậy, e là có hơi thiên vị!"
Thẩm Quyết cũng không phải là không có bè cánh, người đảng Yêm nhác thấy sắc mặt Thẩm Quyết, bèn dùng ánh mắt ra hiệu cho nhau, sau đó Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ bước ra khỏi hàng, nói: "Lời này của Lục đại nhân sai rồi. Cẩm Y Vệ đã điều tra rõ vụ án này. Khi ngỗ tác[2] khám nghiệm tử thi, phát hiện trên cơ thể của hai người đều không có vết tích bị đánh đập, đầu của người đàn bà Diêu thị chỉ có một vết thương trí mạng, mà nguyên nhân chết của đứa con trai kia còn kì lạ hơn, đó là do trúng độc Tuyết Thượng Nhất Chi Tung. Chẳng lẽ Xưởng thần đoán trước được hai người này sẽ đến Thẩm phủ gây sự, nên cho thằng bé uống thuốc độc trước à?"
[2] Ngỗ tác: Từ chỉ pháp y thời xưa.
Ấu đế gật đầu đồng ý. Đại Lý Tự khanh cũng cắn răng bước ra khỏi hàng, nói: "Bệ hạ, dựa theo luật của Đại Kỳ, vụ án này giao cho Hình Bộ điều tra, sau đó Đại Lý Tự sẽ duyệt lại. Tuy Cẩm Y Vệ cũng có trách nhiệm điều tra, song dù gì cũng là chỗ thân cận với Xưởng thần. Mấy hôm nay thần thường xuyên nghe phong thanh rằng Cẩm Y Vệ thiên vị lẫn nhau, khiến cho dân chúng không phục. Theo thần thấy, chi bằng giao vụ án này cho Hình Bộ thẩm tra xử lý một lần nữa, cũng coi như trả lại sự trong sạch cho Xưởng thần."
Người của đảng Yêm biến sắc. Ngoài miệng Đại Lý Tự khanh nói là vì nghĩ cho Thẩm Quyết, nhưng một khi vụ án này thoát khỏi sự kiểm soát của Xưởng Vệ thì ai biết sẽ xảy ra chuyện gì? Xem ra Trung Thư Xá nhân chẳng qua chỉ là một tên quan tiên phong nã pháo, người lợi hại vẫn còn ở phía sau. Đây là chiêu trò trong giới quan lại, quan cấp thấp bắn phát súng đi đầu, kẻ xúi giục thật sự đứng phía sau, chỉ là không biết đến tột cùng người phía sau bức màn là ai.
Tất cả người đảng Yêm đồng loạt nhìn về phía Thủ Phụ[3], đó là một ông lão đang cầm thẻ tre[4], mí mắt rũ xuống, nom bộ dạng cúi mặt cúi mũi. Đảng Yêm liếc mắt nhìn nhau, hình như không phải lão ta?
[3] Thủ Phụ: Phụ (辅) là tên một chức quan, thủ (首)là đứng đầu, trưởng.
[4] Thẻ của quan lại khi vào chầu, có thể bằng ngà, ngọc hoặc tre.
Ấu đế lưỡng lự, liên tục nhìn về phía Thẩm Quyết, Thẩm Quyết như bị trúng độc câm, không có dấu hiệu gì là định lên tiếng. Ấu đế trầm ngâm, sau đó nói: "Vậy..."
"Bệ hạ," Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ lại nói, "Hồ sơ tra hỏi đều ở nha môn Cẩm Y Vệ, cần gì phải tái thẩm chi cho phiền phức? Chi bằng thỉnh Đại Lý Tự phái người đến kiểm tra đối chiếu hồ sơ công văn. Nếu cần kíp thì mời chiếu ngục đến đối chất với Đại Lý Tự trước mặt chư thần một lần nữa. Chẳng phải tiện hơn sao?" Vừa nói, hắn vừa nghiêng đầu nhìn về phía Đại Lý Tự Khanh, "Chẳng lẽ Đại Lý Tự nghi ngờ năng lực làm việc của Cẩm Y Vệ?"
"Đại nhân nghĩ nhiều rồi," Đại Lý Tự khanh khẽ mỉm cười, "Thần cũng là vì suy nghĩ cho Thẩm Xưởng thần thôi. Nếu Xưởng thần trong sạch vô tội, sao lại sợ Hình Bộ tái thẩm chứ?"
Hai người lời qua tiếng lại, không ai chịu nhường ai. Ấu đế ngồi trên ngai vàng cả buổi trời sớm đã mất kiên nhẫn, nhích mông tới lui. Phía dưới hai bên đã cãi nhau rồi, quan văn Đại Kỳ rất máu, tuy vai không thể vác tay không xách nặng, nhưng mồm mép có thể đè bẹp người khác. Ấu đế nghe mà nhức lỗ tai, bèn vỗ bình phong sơn thếp vàng lớn tiếng nói: "Đủ rồi! Câm mồm hết cho Trẫm!"
Tướng quân vạm vỡ hét lớn một tiếng, quan lại đều hậm hực im miệng, ấu đế nhìn Thẩm Quyết, nói: "Xưởng thần, dù sao đây cũng là chuyện của ngươi, ngươi nói xem nên xử trí thế nào?"
Đại Lý Tự khanh lại muốn mở miệng, song Thẩm Quyết chậm rãi ngước mắt lên, trong ánh mắt là phong ba bão tố, ép cho gã ta ngậm miệng lại. Thẩm Quyết xách áo choàng bước từng bước trên bậc thang cẩm thạch trắng đi xuống phía dưới, tháo mũ cánh chuồn xuống rồi dập đầu với ấu đế, nói: "Nhận lộc vua tất phải hết lòng với vua, thần thân là Chưởng ấn Ti Lễ Giám, thay bệ hạ phân ưu vốn mới là bổn phận của thần, ai ngờ lại gây ra phiền phức cho bệ hạ, để mấy chuyện như thế này ầm ĩ trên điện, còn khiến bệ hạ lo lắng, thần đúng là đáng chết vạn lần. Hai xác chết không rõ nguyên nhân này thật sự không có liên quan đến thần, nhưng thần chỉ là nói suông, quả thực không thuyết phục, nếu Hình Bộ có thể trả lại trong sạch cho thần, vậy xin bệ hạ giao vụ án này cho Tam Ti, thần tháo mũ cánh chuồn xuống đóng cửa sám hối, chờ đợi quyết định."
Ấu đế luống cuống nói: "Sao lại làm thế được? Xưởng thần mà bị cách chức thì việc trong cung phải làm sao đây? Mấy hôm nữa Trẫm còn phải đến chùa Quảng Linh dâng hương, mấy chuyện này toàn nhờ Xưởng thần sắp xếp, sao nói nghỉ là nghỉ vậy?"
Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ tiến lên nói: "Chi bằng cứ để Xưởng thần tạm giải quyết mọi việc, nếu Hình Bộ muốn điều tra thì cứ phái người gọi đến bất cứ lúc nào, cũng như nhau cả, còn đỡ nhọc bệ hạ lo lắng."
"Có lý có lý, cứ làm vậy đi!" Ấu đế vui vẻ nói.
Bãi triều, Thẩm Quyết đỡ ấu đế về tẩm cung. Đảng Yêm tụ tập trước cửa cung, cho tay vào ống tay áo vừa chờ Thẩm Quyết vừa thương lượng đối sách. Lai giả bất thiện[5], lại còn khí thế ầm ầm, khiến mọi người không kịp trở tay. Đang lúc than thở, từ xa mọi người đã nhìn thấy chàng trai kia từ thiên giai đi tới, tia nắng ban mai rực rỡ phủ lên người y, tựa như trời cao cũng đem lòng thiên vị người này.
[5] Lai giả bất thiện: Người tới không có ý tốt, ý chỉ sự việc xảy ra trên triều hôm nay (vừa có thể chỉ người vừa có thể chỉ việc)
Thẩm Quyết đến gần, nhẹ nhàng khoát tay mấy cái, mọi người đều im lặng chắp tay cúi đầu lui sang hai bên. Y lên xe ngựa, mọi người dõi theo y rời cung, sau đó nhìn nhau không biết bước tiếp theo nên làm thế nào.
Ngày dâng hương chớp mắt đã đến. Đường vua đi qua, hai bên có rào chắn, dân chúng trên lầu ló đầu ra xem, bên dưới là một đoàn người dài dằng dặc. Bởi vì tiên đế băng hà vào một ngày hạ, nên năm nay dâng hương vô cùng đơn giản, nhưng trong mắt dân chúng vẫn còn hào hoa xa xỉ. Xe rồng giá phượng, Lỗ Bộ mở đường, Xưởng Vệ theo sau, cẩm tú xếp thành đôi, quả nhiên là phong thái của thiên gia.
Ấu đế trong đội ngũ đi đầu tiên, khó khăn lắm mới có dịp ra khỏi cung nên rất vui vẻ, cậu vịn cửa sổ nhìn cảnh vật bên ngoài. Theo sau xe rồng là xe phượng của Thái Hậu, nàng ngồi ngay ngắn bên trong, tay chậm rãi lần Phật châu. Vẫn là gương mặt diễm lệ đó, búi tóc cài trâm châu ngọc càng làm nổi bật mái tóc đen tuyền và làn da trắng tuyết. Môi tô chút son, bóng loáng đẹp đẽ hệt như một viên đá quý được điêu khắc tỉ mỉ. Chu Hạ hầu bên cạnh, lúc xe đi ngang qua Thẩm Quyết, ánh mắt cô sáng lên, cách một cửa sổ hành lễ với y.
"Gần đây Xưởng thần có khỏe không?" Thái hậu thoáng nhìn Thẩm Quyết, hờ hững mở miệng.
"Nhọc nương nương quan tâm, thần vẫn khỏe."
"Nhưng ta nghe nói gần đây Xưởng thần dính vào vụ kiện tụng, liên quan đến hai mạng người, nghe đâu là người nhà của bọn họ rất ngang ngược, ngày nào cũng đến ăn vạ khóc lóc đòi giải oan trước cửa Đông Xưởng. Có việc này à?"
Thẩm Quyết cười nhạt đáp: "Đúng vậy. Bệ hạ đã giao cho Hình Bộ điều tra, thần tin rằng mấy hôm nữa sẽ có kết quả."
Thái hậu thấy sắc mặt của y rất tự nhiên, đoạn khẽ nhíu mày, nhưng giọng điệu vẫn lạnh nhạt, như thể không hề để tâm, "Xưởng thần đã có tính toán, chắc sẽ không bị hạng vô lại này liên lụy."
"Nhờ cát ngôn của nương nương." Thẩm Quyết híp mắt nhìn ánh nắng trên đường, "Có phải vô lại hay không, cứ chờ mà xem."
"Ồ? Lời của Xưởng thần là có ý tứ gì khác sao?"
"Nương nương nghĩ nhiều rồi, thần không có ý gì cả. Dù sao đi nữa cũng là chức trách của Tam Ti, cứ mặc họ sắp xếp, các vị đại nhân tài cao đức tuấn, chắc chắn sẽ không để thần chịu oan." Thẩm Quyết cong người vái chào, sau đó giục ngựa tiến lên phía trước.
Thái hậu nhìn theo bóng y, hừ một tiếng. Nếu mặc cho người sắp xếp thì y còn là Thẩm Quyết sao? Thái hậu bình tĩnh lại, đoạn thấp giọng hỏi Chu Hạ: "Đã truyền tin đến bên phía Vạn Bá Hải chưa?"
Chu Hạ gật đầu, "Rồi ạ."
"Tốt," Thái hậu chậm rãi nhếch môi, "Kẻ này rất lợi hại, ta đã đoán trước được mẹ con Diêu thị không thể hất y ngã đài. Nhưng y chắc chắn không ngờ rằng ta vẫn còn có hậu chiêu, chùa Quảng Linh, cứ chờ mà xem!"
Chu Hạ vô cùng lo lắng, khẽ cắn môi hỏi: "Nương nương, người sẽ lấy mạng huynh ấy sao?"
Thái hậu nắm tay Chu Hạ, cười nói: "Đứa nhỏ ngốc này, sao ta lại giết y chứ? Cùng lắm là giáo huấn y một phen, nếm mùi đau khổ. Yên tâm, dù thế nào đi nữa ta cũng sẽ giữ mạng lại cho y, không để em làm quả phụ đâu."
Chu Hạ chần chừ gật đầu.
Thẩm Quyết chậm rãi đi tới, Tư Đồ Cẩn giục ngựa đến, thấp giọng nói: "Đốc chủ."
Thẩm Quyết day day huyệt Thái Dương, tiết trời chuyển lạnh, y cảm thấy không khỏe cho lắm. Y xoay mặt sang hỏi: "Hạ Hầu Liễm không tới đúng không."
"Không có, ta đã báo sai thời gian cho hắn, hắn nghĩ là hôm nay nghỉ ngơi tắm gội[6], ngày mốt mới là ngày dâng hương."
[6] Gốc là hưu mộc (休沐): Lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội.
Thẩm Quyết gật đầu, "Thế thì tốt." Y không muốn Hạ Hầu Liễm bị dây vào mấy chuyện dơ bẩn trên triều đình. Vất vả lắm Hạ Hầu Liễm mới có những tháng ngày bình yên, y không thể để hắn bị liên lụy.
"Đốc chủ..." Tư Đồ Cẩn nhìn sắc mặt tái nhợt của Thẩm Quyết, trầm giọng nói: "Mọi chuyện cẩn thận."
— — —
Hạ Hầu Liễm ở nhà lột củ tỏi.
Đông Xưởng mấy hôm nay rất bất ổn, Cẩm Y Vệ còn đang tra án, đám người nhà họ Diêu tụ tập hàng xóm láng giềng khiêng thi thể đến nha môn Đông Xưởng gào khóc, cả nhà Diêu gia từ già đến trẻ đều ngủ ngay trước cửa, ngày đêm la hét ầm ĩ không ngừng. Cũng không biết bọn họ lấy đâu ra lá gan mà dám chống đối Đông Xưởng. Khó nhằn nhất là việc này đã đến tai thiên tử, Đông Xưởng không thể tùy ý xử trí, đành mặc cho bọn họ quậy.
Trực giác của Hạ Hầu Liễm mách bảo rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy, nhưng chức vị hắn thấp, không giúp được Thẩm Quyết gì cả. Người của Diêu gia ồn ào khiến nha môn không thể làm việc, Hạ Hầu Liễm dẫn một nhóm huynh đệ khiêng giường đinh trong đại lao ra đặt trước cửa. Người Diêu gia không có chỗ đứng hay nằm, bèn đứng cách tường chửi thề vài tiếng rồi hậm hực bỏ đi.
Dù gì thì cũng đuổi người đi rồi, tất cả mọi người đều thở phào một hơi.
Bóc được một giỏ tỏi nhỏ, Hạ Hầu Liễm đứng dậy đi xuống phòng bếp, bỗng dưng cửa lớn bị gõ ầm ầm. Hạ Hầu Liễm chùi tay qua loa rồi mở cửa, thấy Chu Thuận Tử đang thở hổn hển đỡ tường đứng trước cửa.
"Sao thế..."
Hạ Hầu Liễm còn chưa kịp hỏi, Chu Thuận Tử đã lôi cánh tay hắn đi ra ngoài, "Cái tên nhà ngươi! Hôm nay vạn tuế đến chùa Quảng Linh dâng hương, ngươi dám trốn việc hả! Trốn thì trốn cho xong đi, còn bị trưởng khỏa các ngươi phát hiện là sao! May mà trưởng khỏa tốt bụng, không báo cấp trên, bảo ta đến tìm ngươi làm việc! Mau mau mau, chúng ta mau đến chùa Quảng Linh, có lẽ bây giờ còn đuổi kịp đấy."
"Cái gì cơ?" Hạ Hầu Liễm nhíu mày, song vẫn quay về thay duệ tát, đeo đao Nhạn Linh lên, "Không phải ngày kia mới dâng hương sao?"
"Lúc thượng quan nói chuyện ngươi ngủ gật hả! Là hôm nay nè!" Chu Thuận Tử kêu lên.
Chu Thuận Tử không rảnh lải nhải với hắn, hai người giục ngựa phi nước đại đến chùa Quảng Linh, dọc theo đường mòn chạy tới, đến chân núi thì trực tiếp leo bậc đá lên. Gió núi hiu hiu lạnh thấu xương, tán cây hòe già xào xạc vang lên, thềm đá dẫn đến chùa Quảng Linh quá dài, hai người bọn họ vất vả bò lên trên hệt như hai chú kiến.
Bò càng lâu, Hạ Hầu Liễm càng thấy có gì đó không đúng, hoàng thượng dâng hương, dọc đường nên có Cẩm Y Vệ và cấm quân gác mới phải, sao lại không có người nào thế này.
Hắn xoay đầu hỏi Chu Thuận Tử, Chu Thuận Tử cũng đực mặt ra.
Bỗng có tiếng người từ trong rừng truyền đến, Chu Thuận Tử định đi tiếp, nhưng Hạ Hầu Liễm giữ cậu lại, ra dấu im lặng. Hạ Hầu Liễm khom người bò qua, cỏ bồng rất cao, có thể cao tới đùi, Hạ Hầu Liễm chậm rãi di chuyển tới, hệt như một con rắn lặng lẽ bám vào một cây hòe, thăm dò tình hình bên kia.
Là năm tên binh sĩ cấm quân, một trong số đó đi ra xa một chút, cách Hạ Hầu Liễm chỉ có năm bước, tháo khăn ngăn mồ hôi xuống tiểu vào bãi cỏ.
Bốn tên còn lại ngồi dưới đất nghỉ chân, có một tên mắt tam giác móc chuỗi vòng hạt châu bích tỉ trong áo giáp ra, trên chiếc vòng có một đôi sừng rũ xuống cùng với hình Phật làm bằng đá kim thạch lấp lánh dưới ánh mặt trời. Chuỗi hạt dính máu lấm tấm, mắt tam giác vừa dùng ống tay áo lau một cách tỉ mỉ vừa hỏi: "Này lão đại, huynh nói xem thứ này bán được nhiêu tiền?"
"Sao tao biết được? Chú mày mang đến xưởng lưu ly đi, chắn bán được bộn tiền đó." Cái tên được gọi là lão đại kia xỉa răng nói, "Đáng tiếc chỉ chém được mỗi tay y, không bắt được người, nếu không thì tiền thưởng đủ cho bọn mình dùng cả đời đấy!"
Có người cười khà khà nói: "Mẹ ơi, chúng mày có có thấy dáng vẻ của y không, xinh đẹp quá trời luôn! Nghe nói người trong cung toàn là giai nhân tuyệt sắc, không ngờ một tên thái giám cũng có dung mạo như tiên trên trời vậy."
Người đang đi tiểu bên kia cũng lớn tiếng nói: "Dù sao cũng thiếu hai lạng thịt, coi như là phụ nữ đi! Nếu có thể làm ông đây thoải mái thì đúng là không uổng phí cuộc đời mà!"
Đương lúc nói chuyện, bỗng dưng một luồng sáng lạnh lẽo xuất hiện trước tầm mắt, tựa như thanh đao cắt xẹt qua mí mắt, khiến cả bọn giật mình.
Phía trước cách đó mười bước, lá hòe bay tán loạn, tên đồng bạn đang đi tiểu của bọn chúng vừa gào thảm thiết vừa lùi ra sau, một tay túm quần vẫn chưa kịp mặc vào, tay kia bụm sườn mặt. Gã đạp lên lá hòe, tiếng vang xào xạc, tất cả mọi người đều thấy mỗi lần gã dẫm lên lá cây, lập tức có máu tươi trào ra khỏi miệng gã chảy xuống mảnh lá đó, một màu đỏ rực chói mắt.
Mà thứ ép gã lui về sau là một thanh đao Nhạn Linh. Thanh đao kia vẫn cắm trong miệng gã từ nãy đến giờ, máu tươi dọc theo khóe miệng gã chảy xuống rãnh đao màu bạc. Gã lui từng bước một về phía sau, người nấp sau cây hòe già cũng từ từ xuất hiện, đó là một người đàn ông mặc duệ tát màu đen, một tay cầm đao, đôi mắt đen tuyền của hắn dưới ánh mặt trời loang lổ trông cực kì đáng sợ.
Cả đám đứng phắt dậy rút đao ra chỉa vào người đàn ông kia.
"Nếu không muốn chết thì nói cho tao biết Đốc chủ đang ở đâu? Bằng không," Người đàn ông lách mạnh lưỡi đao, đao Nhạn Linh thọc nát khoang miệng của đồng bạn bọn chúng, xương hàm vỡ nát, cằm dưới rơi xuống đất, "kết cục giống gã."