• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biên tập: Bảo Bảo.

"Vào vị trí hết chưa?" Hạ Hầu Liễm thấp giọng hỏi.

Hắn khom người ngồi xổm trong con hẻm tối tăm, duệ tát màu đen gần như hòa làm một với màn đêm, chỉ có đao Nhạn Linh bên hông thỉnh thoảng lóe sáng theo mỗi cử động của hắn. Phía sau hắn là hai hàng phiên tử ngồi dựa sát tường, khoảng chừng năm mươi người, không một ai nhúc nhích, hệt như pho tượng đá màu đen.

"Tất cả đã vào vị trí. Tổng cộng ba trăm người, sẵn sàng đợi lệnh." Chưởng ban đáp.

"Tốt." Hạ Hầu Liễm nói.

Tiếng người theo gió đêm truyền đến, âm thanh mua bán ầm ĩ xáo trộn. Nơi đây là phố chợ Tây, đi về phía Bắc ba trăm bước là Hoàng Thành, bên dưới là Hoàng Thành là mã thị phồn hoa nhất kinh thành. Hạ Hầu Liễm rút đao Nhạn Linh ra, áp thân đao vào sát khuỷu tay, lưỡi đao bóng loáng phản chiếu hình ảnh bảng hiệu Chử Lâu. Ngói đen, cột cửa xám trắng, hai bên là bức tường phù điêu điêu khắc trên gạch. Tiểu nhị đón khách đứng trước cửa đưa đón tiễn khách, trời rất rét, cậu chỉ mặc một chiếc áo ngắn, nhưng mặt mũi lại đỏ bừng vì chạy đi chạy lại.

Cậu là giáo úy dưới trướng Hạ Hầu Liễm, đang giấu một con dao găm dưới ống tay áo. Sau khi tiễn khách đi, cậu thoáng liếc nhìn về phía Hạ Hầu Liễm rồi khẽ gật đầu.

Nếu để ý, sẽ phát hiện có rất nhiều người đi qua đi lại trước cửa Chử Lâu. Bọn họ đến cuối phố chợ Tây, rồi quay trở lại. Khách dừng chân uống trà, thợ làm bánh, gã hát rong đầu đường, thậm chí là kẻ bán thân chôn cha, tất cả đều là phiên tử Đông Xưởng cải trang, ai nấy đều căng như dây đàn, khóe mắt thoáng nhìn về phía cửa lớn Chử Lâu.

Tối nay Thẩm Quyết vốn lên kế hoạch dùng bữa tối với Thủ phụ Trương Chiêu ở Chử Lâu, song hôm trước Hạ Hầu Liễm nhận được tình báo mới của Đường Thập Thất rằng tối nay Già Lam sẽ ám sát Thẩm Quyết. Bây giờ người ngồi bên trong là hai kẻ thế thân, khoảnh khắc bọn họ bước ra khỏi cửa lên xe ngựa, thích khách sẽ từ trên trời giáng xuống.

Hạ Hầu Liễm vuốt ve chuôi đao lạnh lẽo, chậm rãi điều chỉnh nhịp thở. Hắn cảm nhận được trái tim trong ngực đập rất nhanh, máu tươi đang sôi sục trong mạch máu. Hắn biết có lẽ mình sẽ đụng độ Già Lâu La, người kế nhiệm hắn, là thích khách mạnh nhất Già Lam hiện tại.

"Đại nhân, Đốc chủ có lệnh, ngài không được đích thân xuất chiến." Chưởng ban thấp giọng nhắc nhở, "Già Lam hung ác tàn bạo, nếu ngài xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta không giải thích được với Đốc chủ đâu."

"Không sao, phe ta đông, không sợ." Hạ Hầu Liễm nói.

"Nhưng mà..." Chưởng ban vẫn tiếp tục khuyên.

Chử Lâu bên kia bỗng nhiên ồn ào hẳn lên, là thế thân của Thẩm Quyết và Trương Chiêu ra tới. Chưởng ban im lặng, mọi người nín thở tập trung, tất cả đều nhìn chằm chằm cửa lớn Chử Lâu.

"Thẩm Quyết" và "Trương Chiêu" đang nhường nhau theo lệ thường, xem ai lên xe ngựa trước. Xưởng vệ đang vây quanh, tay phải nắm chặt chuôi đao vô cùng cảnh giác. Hạ Hầu Liễm khẽ nhíu mày, bọn họ không nên khẩn trương như vậy, thích khách rất nhạy cảm, bọn họ như thế sẽ rất dễ bị phát hiện.

Tiếng xe ngựa lăn bánh từ nơi xa truyền tới, vó ngựa vang lên lộc cộc. Hạ Hầu Liễm sửng sốt, vội ló đầu ra nhìn thử. Một chiếc xe ngựa bốn giá từ cuối phố chợ Tây đang chạy tới, càng xe chạm trổ, tua rua trên nóc xe rủ xuống, trên mép nóc treo một chiếc đèn bão để soi đường cho phu xe, mặt gã bị ám vàng, đầy nếp nhăn, hệt như một tấm giấy cứng nhàu nhĩ.

"Mẹ nó đây là xe của ai?" Hạ Hầu Liễm cau mày.

"Có bốn giá, là phiên vương."

"Có cách nào ngăn lại không? Thích khách sắp đến rồi, xe ngựa ở đây vướng víu lắm."

Chưởng ban nói: "Không ngăn lại được, đại nhân, là phiên vương."

Phu xe vung roi thúc ngựa, xe ngựa càng lúc càng gần, sắp sửa đến trước Chử Lâu.

Hạ Hầu Liễm thầm mắng một tiếng, nói: "Kệ mẹ hắn là ai. Phái một người qua đó, nói rằng Đốc chủ đang ở đây, có là lão Thiên Vương cũng không được đến."

Làm như vậy thật sự không tốt cho thanh danh của Thẩm Quyết, nhưng chẳng còn cách nào khác. Chưởng ban lên tiếng, đang định ra ngoài. Ánh trăng ló dạng khỏi mây đen, bầu trời đen kịt trở nên sáng sủa hơn đôi chút, ánh sáng le lói chiếu xuống, khoảnh khắc phu xe giơ tay vung roi, một tia sáng lạnh lẽo cực mỏng hệt như lưỡi dao xẹt qua mí mắt Hạ Hầu Liễm.

Trong tay gã có giấu đao!

Hạ Hầu Liễm hoảng hồn gào lên: "CHẶN XE!"

Tất cả đồng loạt rút đao ra khỏi vỏ, ánh đao đan xen thành một mảng trắng thắp sáng cả màn đêm trong chớp mắt.

Phu xe đột nhiên giơ roi, bốn con ngựa đồng loạt hí lên một tiếng rồi lôi xe ngựa chạy như điên về phía trước. Hạ Hầu Liễm đẩy chưởng ban sang một bên, lao ra đầu hẻm, chặt đứt dây cương xe ngựa Thẩm Quyết rồi xoay người nhảy lên ngựa. Xưởng vệ chậm một bước cũng rối rít lên ngựa đuổi theo.

Gió lạnh táp vào mặt, tiếng vó ngựa dồn dập như nổi trống, Hạ Hầu Liễm nghe thấy nhịp thở hỗn loạn của mình. Xe ngựa chạy rất nhanh, bánh xe quay điên cuồng, thùng xe liên tục lắc lư phát ra âm thanh lộp cộp, như thể sắp sửa chia năm xẻ bảy. Hạ Hầu Liễm chậm rãi tiếp cận đuôi xe, bánh xe lăn tròn văng những hạt tuyết ra xa, suýt nữa bắn lên mặt hắn.

Phía trước là cuối phố chợ Tây, cũng là ranh giới nơi Xưởng vệ mai phục, tuyệt đối không thể để xe ngựa ra khỏi con phố.

Hạ Hầu Liễm thúc ngựa đuổi sát bên cạnh xe ngựa, Xưởng vệ phía sau bắn một mũi tên ngắn tới, nỏ tiễn kéo theo khóa sắt rít lên một tiếng sắc bén cắm phập vào thùng xe. Ngay khoảnh khắc ghim vào vách xe, mũi tên mở bung, vuốt sắc duỗi ra hệt như mãnh thú vươn bộ móng vuốt bén nhọn của nó và bám chặt vào bên trong vách xe.

"KÉO!" Hạ Hầu Liễm ra lệnh.

Tất cả Xưởng vệ đồng thời ghìm cương ngựa, trong nháy mắt khóa sắt căng cứng, ba vách xe bị kéo sụp, vụn gỗ bay tứ tung, vô số mũi tên từ trong thùng xe bắn ra ngoài hệt như đàn ong vỡ tổ. Hạ Hầu Liễm nhanh chóng cúi người xuống tránh tên, có Xưởng vệ bị bắn ngã ngựa, song càng lúc càng có nhiều Xưởng vệ vượt qua đồng bạn mình đuổi kịp xe ngựa. Từ xa xa nhìn tới trông như một chiếc xe ngựa nát bươm kéo theo một dòng thác đen nghịt cuồn cuộn lao nhanh trên phố chợ Tây.

Binh mã Xưởng vệ bắt kịp xe ngựa, họ bắn vuốt sắt ra một lần nữa. Vô số vuốt sắt móc lấy đám thích khách trên xe ngựa rồi lôi chúng bay ra ngoài, đám thích khách bị kéo lê dưới đất kêu gào thảm thiết, kéo theo vết máu thật dài trên nền tuyết, trong bóng đêm không nhìn rõ màu đỏ, và máu trông như vô số vệt mực đen lạnh lẽo được vẽ trên nền tuyết bằng chiếc bút lông cũ nát.

Rất nhiều đầu người dò ra khỏi dãy nóc nhà hai bên con phố, là Đề kỵ[1] Đông Xưởng mai phục hai bên. Tất cả giương cung cài tên, ánh trăng lạnh lẽo ngưng tụ trên đầu mũi tên lóe sáng. Thủ lĩnh dẫn đội phát lệnh, mưa tên đầy trời rít gió bắn ra ngoài, không khí như bị cắt rạch bởi những tiếng rít gào, hệt như lệ quỷ kêu khóc, âm thanh sắc nhọn đến mức có thể xuyên thủng đầu.

[1] Đề kỵ (缇骑): aka cảnh sát thời hiện đại, từ gọi chung cho lính bắt giữ và trừng phạt tội phạm.

Tuy nhiên, một gã thích khách đang trong thế nghìn cân treo sợi tóc đã bắn nỏ tay vào vài Xưởng vệ bên cạnh xe ngựa, sau đó nhảy lên đoạt lấy ngựa với sức bật kinh người hệt như một con chim kiêu. Ba gã thích khách khác tính cả phu xe đã chặt đứt dây cương, xoay người nhảy lên ngựa.

Tất cả mũi tên nhọn bay lên không trung đều ghim xuống sàn xe. Chiếc xe nát bươm xiêu vẹo cản đường Xưởng vệ, Hạ Hầu Liễm vọt lên ngựa, nhảy qua đống đổ nát của xe ngựa để tiếp tục truy kích.

"Đại nhân, chúng rời khỏi vòng mai phục rồi!"

Ra khỏi phố chợ Tây, nhóm thích khách chạy băng băng về phía trước trong đêm. Hạ Hầu Liễm quay đầu nhìn số Xưởng vệ còn lại, khoảng chừng ba mươi người, còn có cả Xưởng vệ đang đuổi theo phía sau họ. Hạ Hầu Liễm nhanh chóng quyết định: "Tiếp tục đuổi theo! Chạy theo đường của thích khách, cẩn thận Khiên Cơ Ti!"

Xưởng vệ đồng loạt giục ngựa đuổi theo, nỏ tiễn bắn ra không ngừng, thích khách liên tục ngã ngựa, Xưởng vệ lập tức đuổi theo bắt người, song lúc bắt được lại phát hiện thích khách đã tự sát. Những thích khách còn lại càng lúc càng ít, cuối cùng chỉ còn lại ba tên đang chạy như điên trong đêm.

"Chỉ có bọn chúng là thích khách Già Lam thật sự, những kẻ khác đều là Ám Thung." Hạ Hầu Liễm lạnh lùng hạ lệnh, "Đuổi theo!"

Ánh trăng dần dần bị mây đen ngăn trở, đường phố tối om một cách đáng sợ, khắp nơi đều là bóng tối dày đặc, hệt như đang cất giấu nguy hiểm vô bờ. Tiếng vó ngựa của thích khách từ xa xa vọng lại, tiết tấu đều đều, giống như tiếng trống từ dưới lòng đất truyền lên, lộc cộc, lộc cộc, đánh thẳng vào lòng người. Thích khách biến mất tại ngã rẽ, Hạ Hầu Liễm giục ngựa đuổi theo, vừa khéo thấy góc áo của thích khách trốn vào con hẻm nhỏ, tựa như phần cánh còn sót lại của con thiêu thân.

"Châm lửa! Đao đi trước, người theo sau!" Hạ Hầu Liễm lớn tiếng hạ lệnh.

Đuốc lần lượt sáng lên, Hạ Hầu Liễm cầm một cây, xuống ngựa đi vào con hẻm nhỏ. Trong con ngõ có rất nhiều bóng người, dưới ánh lửa, mặt ai nấy đều vàng óng trông như tượng Phật trong miếu. Thích khách chạy trong ngõ nhỏ, bọn họ bám sát theo sau. Đường hẻm nhỏ đến mức chỉ vừa đủ hai người đi song song, sát tường có rất nhiều xô nước tiểu xếp chồng lên nhau, mùi khai nồng nặc, âm thanh xô tiểu bị va đổ vang lên liên tục. Thích khách tách đường chạy, Xưởng vệ cũng chia nhau truy kích. Con ngõ nhỏ hệt như một mạng nhện trải rộng, thích khách chạy trốn và Đề kỵ truy kích hệt như thủy ngân len lỏi vào ngõ nhỏ rồi lan tỏa khắp các chạc cây.

Hạ Hầu Liễm tiên phong xung trận, khoảng cách giữa hắn và thích khách chỉ có vài bước, gần như vươn đuốc ra là có thể chạm tới góc áo bọn chúng, nhưng lần nào cũng bị hụt. Hạ Hầu Liễm đưa tay sờ nỏ tiễn trên người, phát hiện đã dùng hết, chỉ đành cắn răng đuổi theo. Ở ngã rẽ, bóng của thích khách thoắt ẩn thoắt hiện, có lúc mơ hồ, có lúc rất chân thực, tựa như quỷ hồn thật gần nhưng cũng thật xa.

Không đúng! Trong đầu có gì đó chợt lóe lên, Hạ Hầu Liễm đột ngột ngừng bước.

Sai rồi! Hẻm nhỏ là nơi tốt nhất để bày trận Khiên Cơ Ti, vì sao chạy lâu như vậy mà lại không nhìn thấy sợi dây nào. Còn nữa, Già Lam phải có bọc, thích khách chạy lâu như vậy, sao không thấy bọc đến tiếp ứng?

Đám thích khách này không giống như ám sát, mà giống như dẫn dắt bọn họ đi đâu đó! Hạ Hầu Liễm lập tức ngừng đuổi theo, vội vã rút lui. Song bây giờ hắn mới nhận ra rằng sau lưng mình trống không, không có lấy một bóng người. Hắn chạy quá nhanh, không để ý người phía sau không bám theo kịp. Cây đuốc chiếu sáng khoảnh đất dưới chân, bóng tối nặng trĩu trên vai hắn, phía cuối tầm nhìn tối om, mỗi một bước đi hệt như đang tiến vào hang ổ của địch. Hắn cảm thấy hơi thở của mình ngột ngạt, giống như có một chiếc vòng sắt siết chặt lấy cổ họng.

Hắn bỗng cảm thấy thật kỳ lạ, từ trước đến nay chỉ toàn là hắn nấp trong bóng tối rình trộm con mồi, bây giờ hắn lại trở thành con mồi của kẻ khác.

Thình lình, một tiếng rít sắc nhọn từ phía sau vọt tới, hệt như rắn độc thè lưỡi, nhe răng nanh ra!

Hạ Hầu Liễm theo bản năng giơ đuốc lên đỡ lấy, mũi tên ngắn xuyên qua cây đuốc kéo nó khỏi tay Hạ Hầu Liễm rơi xuống nền tuyết. Ánh lửa đỏ lóe lên rồi chợt tắt như phù dung sớm nở tối tàn, chỉ còn lại dư âm xì xèo. Thế giới đột nhiên tối sầm lại, bóng tối nặng nề ập xuống vây lấy hắn. Trong con ngõ nhỏ yên ắng, hắn nghe thấy hơi thở và nhịp tim của chính mình.

Hạ Hầu Liễm rút đao ra, tiến về phía trước vài bước.

Tối tăm. Tĩnh mịch.

Tiếng giày đạp trên nền tuyết phát ra âm thanh lạo xạo, nguy hiểm từ bốn phương tám hướng ập tới, hắn gần như cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của thích khách nấp trong bóng tối kia, hệt như kim châm đâm vào sống lưng hắn.

Đối thủ của hắn là ai? Già Lâu La? Hay là Khẩn Na La?

Lòng hắn bồn chồn bất an, trong bóng tối như có thứ gì đó sắp sửa vồ ra. Không được, phải bình tĩnh, bình tĩnh, hắn tự nhủ. Hắn hít một hơi thật sâu, không đi nữa, hai tay nắm chặt đao và hơi hạ người ngồi xổm xuống. Hắn nhắm mắt lại, không nhìn chằm chằm nữa, tầm nhìn chìm sâu vào bóng tối, gió đêm lạnh lẽo thổi bên tai, phớt qua sợi tóc hắn, lướt qua gương mặt hắn. Hắn vẫn duy trì thức mở đầu khi xuất đao, cả người nghiêm nghị như một pho tượng đá.

Thật lâu trước kia, khi hắn tu luyện đao pháp bách gia có từng luyện qua một loại đao, tên là Manh Đao (đao mù). Người tập luyện phải bịt mắt trong khu rừng mùa hè, lắng nghe tiếng hát của hàng nghìn con ve sầu. Người hướng dẫn sẽ bắn một cây châm trước mặt hắn, hắn phải phân biệt được âm thanh cây châm đó cắt rạch không khí giữa tiếng ve sầu râm ran, sau đó vung đao chém nó. Đôi khi thính giác còn nhạy bén hơn cả thị giác, khi đao khuất khỏi tầm nhìn, chỉ có âm thanh mới chỉ rõ nó đang ở nơi nào.

Bây giờ không có tiếng ve, chỉ có sự yên tĩnh. Gió đêm sẽ chỉ cho hắn biết phương hướng của kẻ địch.

Từ nơi xa truyền đến tiếng bước chân lộn xộn, là Xưởng vệ đang chạy. Gió thổi quét qua mấy cây gậy trúc dựa tường kêu lạch cạch. Chuột bò ra khỏi cống ngầm, kêu chít chít chui vào mấy cái rương hòm dưới đất rồi lại chui ra. Tiếng gõ mõ cầm canh ở ngoài con phố lớn vọng vào ngõ nhỏ, cộc cộc cộc, ba tiếng lặp đi lặp lại.

Gió lay bên tai, vạn vật tĩnh lặng.

Đột nhiên, ở nơi nào đó xuất hiện một kẽ nứt bất thình lình, hệt như tia chớp xé rách màn đêm! Hạ Hầu Liễm mở bừng mắt!

Quỷ ở sau lưng!

Trong bóng đêm, hai thanh đao va chạm nhau, lưỡi đao cọ xát xẹt ra tia lửa, giống hệt pháo hoa cháy bừng trong đêm đen. Ngay khi ánh tia lửa mờ đi, hắn nhìn thấy chiếc mặt nạ trắng sứ tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, cùng với đôi mắt hờ hững phía sau mặt nạ.

Hai thanh đao lập tức tách ra sau khi va chạm, cả hai lặng lẽ đối diện nhau giữa bóng tối lạnh lẽo như sắt.

Tay Hạ Hầu Liễm đã tê dại vì nhát chém vừa rồi. Nhát chém đó nhanh như rồng rắn ra khỏi hang ổ, chỉ có cao thủ cực mạnh mới có được tốc độ như vậy, hắn không cần hỏi cũng biết tên của thích khách này.

—— Già Lâu La.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK