Chương 83: Mưa tuyết tầm tã.
Biên tập: Bảo Bảo.
Mùa đông ở kinh sư đến sớm, khi mưa phùn phía nam vẫn còn đang kéo dài, trong kinh đã có tuyết bay. Hôm nay là ngày đông chí, tuyết rơi nhiều như lông ngỗng bao phủ cả tòa thành, đất trời một màu trắng xóa, không khí lạnh buốt tận ruột gan, chỉ hít vào một hơi mà cả lồng ngực suýt nữa đã bị đóng băng.
Hạ Hầu Liễm mở cửa nha môn, cùng với một nhóm huynh đệ khoác vai nhau đi ra cửa. Họ lên ngựa, chớp mắt cả bọn đã hoàn toàn khuất bóng trong gió tuyết, Hạ Hầu Liễm đi bộ về nhà. Thật ra hắn cũng có ngựa, là của Thẩm Quyết đưa cho, một con ngựa Mông Cổ hàng thượng phẩm. Nhưng lương của hắn đến cuối tháng một xu cũng chẳng dư nổi, làm gì mà có tiền mua cỏ cho ngựa ăn, vốn không mua nổi yên ngựa, nhưng ngại nói nên đành để con ngựa ở nhà cho mập ú.
Vụn tuyết đập vào mặt, gió rét như lưỡi đao xuyên vào cổ áo. Hạ Hầu Liễm vừa đi vừa xoa tay, nghĩ về Thẩm Quyết.
Cuối năm rồi, Thẩm Quyết bận đến mức chân không chạm đất. Lại Bộ lập kế hoạch làm lễ tế trời ở ngoại thành, tháng giêng mở yến tiệc ở tiền điện, mọi chuyện đều phải thông qua y. Gần nửa tháng nay Thẩm Quyết đều túc trực trong cung, Hạ Hầu Liễm hiếm có dịp gặp y. Hai mươi bốn năm cuộc đời, ngày mười hai tháng chạp năm nay là tròn hai mươi lăm tuổi, vậy mà đây là lần đầu Hạ Hầu Liễm nếm trải mùi vị tương tư một người, giống như đem tim gan mình bỏ vào chảo dầu sôi, đau đớn khó nhịn. Ngày nào hắn cũng đến chỗ Liên Hương ăn chực, thật ra là muốn thử xem có may mắn gặp Thẩm Quyết không, rốt cuộc chỉ gặp được Thẩm Quyết có một lần, thời gian tên kia nán lại không được một tách trà nhỏ, còn dặn hắn, "Đợi ở đây đàng hoàng, đừng có gây rối đó." rồi hồi cung.
Đi được nửa đường, nhác thấy một quán rượu, Hạ Hầu Liễm định đi vào xúc hai bầu rượu thì một chiếc xe ngựa lộc cộc chạy tới, dừng bên cạnh hắn. Xe ngựa đơn sơ, con ngựa màu trắng, cùng với một chiếc đèn trên càng xe, giữa màn đêm đen kịt tỏa ra một quầng sáng nho nhỏ. Thẩm Vấn Hành ngồi bên cạnh người hầu đánh xe vẫy tay với hắn, Thẩm Quyết vén rèm lên, hé nửa mặt ra hô: "Lên đây."
Hạ Hầu Liễm vừa ngạc nhiên vừa thầm vui vẻ trong lòng, song lại không thể hiện ra mặt, nghe lời trèo lên xe ngựa, ngồi dối diện với Thẩm Quyết.
"Sao hôm nay rảnh rỗi xuất cung vậy? Trong cung không thết đãi yến tiệc sao?"
Trong xe ngựa tối om, Hạ Hầu Liễm không nhìn rõ mặt y, chỉ nghe thấy giọng điệu bực bội của người nào đó, "Kệ đi, ra ngoài hít thở thông thoáng. Trong cung thiếu gì người, đâu phải chuyện gì cũng đích thân ta làm mới được."
"Cũng tốt," Hạ Hầu Liễm nói, "Ngươi nên nghỉ ngơi một chút, đừng hành xác mình quá."
Xe ngựa lăn bánh chậm rãi, mặt đất gồ ghề, có hơi xóc nảy. Đầu Thẩm Quyết tựa vào thành xe nhắm mắt nghỉ ngơi, Hạ Hầu Liễm lẳng lặng nhìn y, tuy chỉ loáng thoáng nhìn thấy hình dáng trong ánh sáng lờ mờ, song vẫn rất đẹp đẽ. Vầng trăng ló dạng, xe ngựa rẽ vào con phố đầu đường nhà hắn, chợ đêm ngày đông chí khá ồn ào tấp nập. Hạ Hầu Liễm vén rèm vải lên nhìn ra ngoài, ánh trăng hòa lẫn với ánh đèn ở càng xe chiếu vào, Hạ Hầu Liễm quay đầu nhìn thấy trên trán Thẩm Quyết có một vết bầm tím, giấu dưới mũ cánh chuồn, không dễ thấy lắm.
"Trán ngươi bị sao vậy?" Hạ Hầu Liễm hỏi.
Thẩm Quyết mở mắt ra, hờ hững đáp: "Sơ ý bị té thôi."
Đi đứng sao mà để té được vậy? Hạ Hầu Liễm cảm thấy kỳ lạ, nhưng không hỏi nhiều, suốt dọc đường không ai nói chuyện, khi về đến nhà, Hạ Hầu Liễm định xuống xe. Nghĩ lại nửa tháng mới gặp được một lần, trong lòng hắn thực sự không nỡ. Hạ Hầu Liễm chào tạm biệt với Thẩm Quyết rồi nhảy xuống xe ngựa. Ánh trăng rơi đầy dưới nền tuyết, trắng xóa một mảng, hắn bước vài bước, để lại mấy dấu chân nông sâu. Có muốn giữ y lại không? Trước đây hắn vốn có thể thuận miệng nói ra một cách trôi chảy, mặt không đỏ tim không đập, nhưng bây giờ đã động lòng rồi, không còn giống ngày xưa nữa, nên ngay cả một chữ hắn cũng không thốt nên lời.
Cuối năm rồi, Thẩm Quyết càng ngày càng bận, chẳng lẽ lại cách biệt nửa tháng không gặp nhau nữa sao? Cuối cùng Hạ Hầu Liễm hạ quyết tâm, xoay người gọi một tiếng "Thiếu gia", đúng lúc này, hắn cũng nghe thấy Thẩm Quyết ngồi trên xe ngựa gọi hắn. Hai tiếng gọi hòa vào nhau, không nghe rõ là ai gọi trước.
"Ngươi nói trước đi, có gì không?" Thẩm Quyết hỏi hắn cách cửa sổ.
"Không có gì," Hạ Hầu Liễm nói, "Hôm nay đông chí, hay là chúng ta đi uống rượu đi? Đằng trước có một quán rượu ngon lắm, ngồi trên lầu có thể ngắm phố phường nữa, được không?"
"Được."
Thẩm Quyết cũng xuống xe ngựa, khoác một lớp áo thật dày, trong tay còn ôm cái lò sưởi nhỏ. Thẩm Vấn Hành soi đèn cho bọn họ, bước vào quán rượu, chọn một nhã gian[1] sát đường, Thẩm Quyết bước vào thay đồ trước, Hạ Hầu Liễm và Thẩm Vấn Hành chờ ngoài cửa.
[1] Nhã gian: Không gian tao nhã, thanh lịch.
Hạ Hầu Liễm nghiêng đầu hỏi Thẩm Vấn Hành: "Tâm tình của Đốc chủ không tốt hả?"
Thẩm Vấn Hành "yyyyyyy" một tiếng thật dài, dí dỏm đáp: "Ta không dám đoán tâm tư của cha nuôi đâu. Ngài Hạ Hầu, ngài tự hỏi cha nuôi thì tốt hơn."
Lời cậu vừa nói lấp liếm lung tung, Hạ Hầu Liễm thấy có điềm, bèn hỏi: "Vết bầm tím trên trán Đốc chủ là bị sao vậy?"
Thẩm Vấn Hành gãi gãi đầu, nói: "Còn sao nữa, cha nuôi đi đường bất cẩn nên ngã thôi."
Đám thái giám này xưa giờ nói dối không cần kịch bản, mở mồm ra là có thể bịa mượt như nhung. Dưới đất toàn là tuyết, té kiểu gì mà bầm một mảng lớn như vậy? Hạ Hầu Liễm gõ trán cậu, bảo: "Nói thật."
Thẩm Vấn Hành nói với vẻ mặt đau khổ: "Cha nuôi không cho ta nói."
Hạ Hầu Liễm xách cổ áo cậu đi tới cạnh một lu nước, dí đầu cậu xuống và uy hiếp: "Có nói không, không nói ta quăng ngươi vào đó."
Thẩm Vấn Hành ôm eo Hạ Hầu Liễm cứng ngắt, đau khổ nói: "Là bệ hạ ném. Hôm nay vốn là có buổi giảng bài, nhưng bệ hạ lại nằm vạ ở báo phòng không chịu đi. Cha nuôi quỳ thỉnh bệ hạ đi học, ngài cũng biết đó, bệ hạ vẫn còn là một đứa trẻ, tính tình cáu gắt, không vừa ý là quậy ầm lên, ném đồ lung tung. Cha nuôi cũng xui xẻo, vừa vặn bị một cây quạt bay ra đập vào trán, bầm tím luôn á?"
Hóa ra là thế. Hạ Hầu Liễm thả tay ra, chau màu thở dài, bảo sao y lại xuất cung, thì ra là bị tiểu hoàng đế ném đồ trúng trán, tức giận trong lòng, bỏ mặc mấy chuyện trong cung. Cũng đúng, với thân phận của y, tự nhiên giữa trán bầm tím một mảng thì còn ra thể thống gì? Khiến người ta chê cười mất.
Thẩm Vấn Hành ôm tay, bắt chước mấy ông cụ thở dài: "Nay đã khác xưa, cha nuôi quyết tâm làm một trung thần. Mấy ngày trước Đô Sát Viện buộc tội Cẩm Y Vệ thông đồng với Liễu đại nhân nhận hối lộ, thật ra có vài trăm lượng bạc à, nếu là hồi trước thì chỉ cần giáo huấn vài câu là được, nhưng bây giờ cha nuôi lại triệt để tước chức quan của gã. Cách chức thì dễ, nhưng cấp dưới mà không có "miếng ăn" thì lấy ai chịu làm việc? Huống chi ngày trước sưu cao thuế nặng, đột ngột chặt đứt đường kiếm tiền của người ta thì có khác nào lấy mạng người đâu!"
"Bọn họ sẽ trở mặt với Đốc chủ sao?" Hạ Hầu Liễm hỏi.
"Khó nói." Thẩm Vấn Hành cụp mi lắc đầu, "Vốn là định cải cách, thanh trừ đám quan lại vô dụng, bao gồm cả Đông Xưởng, cha nuôi chỉ cần phê một câu, thế mà lại đồng ý. Trở mặt với bệ hạ và thuộc hạ của mình, còn tự tay bẻ gãy đôi cánh, làm sao mà tốt cho nổi? Gần đây bên cạnh bệ hạ có một tân sủng tên Cao Đắc Tài, ngày nào cũng xúi giục bệ hạ lập Tây Xưởng. May mà mấy ngày nay đại thần tiền triều quậy ầm lên đòi xóa tên nương nương khỏi thiếp ngọc, thậm chí không được hưởng cung phụng thái miếu, bệ hạ còn phải nhờ cậy cha nuôi hòa giải với quần thần, nên mới chưa buông được. Bằng không thì cuộc sống của chúng ta còn khổ sở hơn bây giờ nhiều."
"Thẩm Vấn Hành, ngươi không cần miệng mình nữa à?"
Giọng của Thẩm Quyết đột ngột vang lên sau lưng, Thẩm Vấn Hành giật bắn người, vội khom eo vả miệng, "Nhi tử lắm miệng! Nhi tử đáng đánh!"
Hạ Hầu Liễm giữ cậu lại, nói: "Là ta bảo cậu ấy nói."
Thẩm Quyết liếc Thẩm Vấn Hành một cái, đoạn phất tay áo đi vào phòng. Hạ Hầu Liễm cho Thẩm Vấn Hành một thỏi bạc, bảo cậu rằng không sao đâu, kêu cậu đi mua rượu uống đi, sau đó đi theo Thẩm Quyết vào cửa rồi đóng cửa lại.
Thẩm Quyết đã thay quan phục ra, mặc bộ thường phục màu xanh ngọc thêu chìm hoa văn tường vân, đang tựa người bên cửa sổ lăng hoa nhìn xuống phố phường nhộn nhịp bên dưới. Âm thanh la ó trên đường liên tục không ngừng, nối liền thành một dải âm, những chiếc đèn lồng treo nối tiếp nhau khiến cả con đường sáng như ban ngày, trông rất đẹp mắt. Thẩm Quyết không nhìn Hạ Hầu Liễm, chỉ nói: "Ngươi không cần quan tâm mấy chuyện đó, ta tự có tính toán trong lòng."
"Ta biết. Ngươi cảm thấy cái gì nên làm thì cứ làm, ta sẽ không khuyên ngươi." Hạ Hầu Liễm mở hai bầu rượu, đưa cho Thẩm Quyết một bầu, hai người cụng bầu rượu với nhau, sau đó uống một ngụm.
"Trán còn đau không?" Hạ Hầu Liễm hỏi y.
Thẩm Quyết lắc đầu bảo không, sau đó nói: "Thật ra hôm nay ta đến đây là để nói với ngươi một chuyện. Ta nghĩ rất lâu rồi, vẫn là cảm thấy như vậy sẽ tốt hơn. Đồn binh Đài Châu còn thiếu một Thiên hộ, ngày mai ngươi thu dọn hành lý qua đó nhậm chức đi."
Hạ Hầu Liễm thoáng sửng sốt, vội hỏi: "Ý ngươi là sao?"
Thẩm Quyết nhíu mày nói: "Còn ý gì nữa, cho ngươi đến đồn binh Đài Châu làm việc chứ gì. Ngươi không nên ở Đông Xưởng, suốt ngày làm một phiên tử lưu linh, thân là nam tử hán đại trượng phu thì phải nên làm việc gì đó nghiêm túc một chút. Ngươi từng đánh giặc ở Đài Châu nên quen thuộc nơi đó. Giặc Oa đã được bình ổn, ngươi chỉ cần đến diệt trừ mấy tên thổ phỉ, lập vài công lao, có công lao thì sẽ được thăng quan. Thăng quan dựa trên công huân thì kẻ khác sẽ không dám bàn tán gì về ngươi nữa, sau đó ngươi hồi kinh nhậm chức, trở thành một quan võ chân chính."
Hạ Hầu Liễm định nói chuyện, Thẩm Quyết giơ tay giữ hắn lại, tiếp tục nói: "Chuyện cuối cùng, từ từ vạch rõ ranh giới với ta đi, kết giao vài người bạn bên phía thanh lưu, lâu dần sẽ không còn ai nhớ ngươi từng là thuộc hạ của ta nữa."
Hạ Hầu Liễm tức cười, nói: "Sau đó thì sao? Làm quan cùng triều với ngươi, chạm mặt nhau nhưng phải giả vờ như chưa từng quen, cung kính gọi ngươi một tiếng Xưởng công, hỏi ngươi đã ăn sáng chưa chứ gì?"
"A Liễm," Thẩm Quyết thấy hắn không vui, bèn dịu giọng hơn, "Đây là vì muốn tốt cho ngươi. Đội cái mũ chó săn đảng Yêm nào có hay ho gì, ngươi phải có một chức quan đứng đắn, có thể tự bảo vệ mình, như thế thì dù là ngoài sáng hay trong tối cũng có thể giúp đỡ ta, đúng không?"
Giúp đỡ gì mà giúp đỡ? Toàn là gạt người. Hạ Hầu Liễm cũng cau mày, lúc hắn nhíu mày, nơi mi tâm đằng đằng sát khí, khiến người khác không dám đến gần. Thẩm Quyết thở dài, gương mặt lộ rõ sự mệt mỏi, đoạn gọi một tiếng: "A Liễm."
"Không phải ngươi muốn ta giúp đỡ ngươi, là ngươi sợ một mai ngươi ngã đài, sẽ liên lụy ta." Hạ Hầu Liễm nói.
Thẩm Quyết im lặng, y lắc lắc bầu rượu, khói hương Tô Hợp lượn lờ bốc lên bao trùm gương mặt y, lờ mờ đến mức không nhìn rõ biểu cảm y thế nào.
"Đây là vì muốn tốt cho ngươi." Thẩm Quyết đặt bầu rượu lên bệ cửa sổ, day day mi tâm, "Ngươi có biết kết cục của Xưởng đốc Đông Xưởng các đời trước là như thế nào không? Gần nhất là Ngụy Đức, bị ta giết. Người trước đó bởi vì mua một tòa nhà của một vương thất bị thất sủng, nên bị Mục Tông Hoàng đế biếm về Nam Kinh, trên đường đi không hiểu vì sao lại bỏ mạng. Ngoài ra năm Cảnh Hòa còn có Lưu Yêu tiếng tăm lừng lẫy, cầm chức Xưởng đốc tám năm ròng, cuối cùng ngã đài, bị lăng trì xử tử." Y ngừng một chút, chậm rãi ngước mắt lên nhìn Hạ Hầu Liễm giữa làn khói mơ màng, khuôn mặt không chút buồn vui, "Ta cũng không thoát được đâu, A Liễm à."
"Vậy à?" Hạ Hầu Liễm vươn tay qua, nhẹ nhàng nắm lấy tay Thẩm Quyết, tay y rất lạnh, cũng không sưởi ấm nổi. Y luôn là như thế, đây là di chứng do khi còn bé quỳ gối trên nền tuyết để lại, nhiệt độ cơ thể y thấp hơn người bình thường một chút, nên sợ lạnh nhất. Hạ Hầu Liễm đặt tay y vào giữa hai bàn tay mình để sưởi ấm, chậm rãi nói: "Hình như ta chưa nói với ngươi rằng, trước khi ta rời khỏi Già Lam đã được thăng chức lên làm Già Lâu La," hắn cười một tiếng, "Tuy rằng người đầu tiên ta giết sau khi nhậm chức là Thí Tâm. Ngươi có biết kết cục Già Lâu La qua các đời là thế nào không? Mẹ ta là Già Lâu La đời thứ hai mươi tám, đầu mình hai nơi, phơi thây phố phường. Thí Tâm là Già Lâu La đời thứ hai mươi bảy, chết trong tay ta, bị Khiên Cơ Ti cắt xác thành nhiều mảnh. Già Lâu La đời thứ hai mươi sáu, Tô Ma, chết trong trận bạo loạn Già Lam, có lẽ là bị đao kiếm chém loạn xạ rồi bỏ mạng. Trước nữa thì ta không nhớ rõ, tóm lại là không phải kết cục gì tốt lành."
"Ngươi không giống họ, A Liễm, ngươi không còn là Già Lâu La nữa."
"Nhưng ta là Hạ Hầu Liễm," Hạ Hầu Liễm nắm tay y, "Thiếu gia, ngươi kì lạ quá, vất vả lắm mới tìm ta về được, nhưng cứ đẩy ta đi mãi, lần trước cũng vậy, lần này cũng thế. Đừng đẩy ta ra nữa, thiếu gia à, ngươi muốn ta phải nói bao nhiêu lần nữa ngươi mới hiểu đây, mạng của Hạ Hầu Liễm thuộc về ngươi, cho dù con đường này dẫn đến sự diệt vong, ta vẫn sẽ đồng hành cùng ngươi."
***
Tác giả có lời muốn nói:
Bình luận nhiều vô nha mọi người!!!
Đừng có gấp iu đương! Đang bàn luận mà *khóc*
Dịch lời của Hạ Hầu: tui đang thổ lộ đó.