Sửa lỗi: Hải Miên Bảo Bảo.
Thi thể nằm ngổn ngang trên mặt đất, mảnh sứ Thanh Hoa văng khắp nơi, ruồi bọ vo ve bay tới bay lui, Thẩm Vấn Hành chịu đựng một hồi lâu, cuối cùng không chịu nổi nữa, chạy ra phía giếng trời nôn một trận. Bên cạnh quầy tính tiền có đặt vài chậu hoa đỗ quyên đỏ rực, nở bung như những đốm lửa, dưới đất cũng một mảng đỏ au, là máu của lão chưởng quầy lúc bị chém ngã đã bắn ra.
Tổng cộng có bảy người chết. Mục tiêu của thích khách là Vương thái giám chết ngay giữa đại sảnh, hai mắt trừng lớn nhìn xà nhà, có thể nhận ra được là còn chưa kịp chạy thì đã bị một đao cắt ngang yết hầu. Dưới bàn có hai người, là người hầu thân cận của Vương thái giám, một trái một phải, mắt to trừng mắt nhỏ như gà chọi đang nhìn nhau. Thích khách dùng Già Lam Song Thủ Đao, cùng lúc cắt yết hầu cả hai người. Ba người còn lại đều là tiểu nhị, người sau nối gót người trước chết ngay bên cạnh cửa, toàn bộ đều bị chém ngay giữa lưng, chỉ một đao đã đoạt mạng, dường như chém bọn họ lìa thành hai nửa. Chắc hẳn thích khách sợ bọn họ đi báo quan nên mới tiện tay giết người bịt miệng.
Tư Đồ Cẩn nhíu chặt mày, vừa lật thi thể lên xem vừa nói: "Thủ đoạn của thích khách này cực kì tàn nhẫn, toàn bộ đều là một đao trí mạng, không chút dây dưa dài dòng. Bên dưới tra được tháng trước Vương công công có tìm cớ bắt vài người giang hồ, nhốt lại trong lao rồi đánh chết, chỉ sợ đây là do mấy người giang hồ muốn trả thù, góp tiền mời thích khách Già Lam ra tay."
Thẩm Vấn Hành nôn hết nước chua trong bụng mới quay lại tiếp lời: "Vậy cũng đáng đời. Vương thái giám này năm trước vừa nhận một đứa con trong đám thân thích làm con thừa tự, chẳng bớt lo được tí nào, tên này có tiếng là tiểu bá vương chốn câu lan mái ngói, kỹ nữ trên sông Tần Hoài mà hắn tiếp xúc có thể sắp thành mười tám vị La Hán, thiếu nợ khắp nơi. Của cải dành dụm hơn mười năm của Vương thái giám đều bị hắn moi đi hết, không còn cách nào khác mới nghĩ đến đám người giang hồ kia. Không ngờ lại mất cả mạng, thật là không đáng."
Thẩm Quyết liếc mắt nhìn cậu, thấy hoa văn trên đầu gối Thẩm Vấn Hành dính mấy vệt nước, bèn ghét bỏ lấy quạt che mũi nói: "Đi ra chỗ khác, tránh xa ta một chút."
Thẩm Vấn Hành biết đốc chủ nhà mình ưa sạch sẽ, không nhìn nổi mấy thứ bẩn thỉu nên biết điều nhích sang phía bên cạnh.
Phòng bếp phía bên kia truyền đến một trận mắng chửi, sau đó là tiếng bát bị đập vỡ loảng xoảng. Thẩm Quyết liếc mắt nhìn sang, thấy mấy phiên tử đang lôi một người đàn ông đầu tóc rối bù tới trước mặt Thẩm Quyết.
"Đốc chủ, phát hiện có một người còn sống."
Người đàn ông kia nhìn có vẻ hơi điên, nước miếng chảy tràn ra khóe miệng, không ngừng lặp đi lặp lại "Quỷ đến! Quỷ đến!", vừa trợn to mắt nhìn lên thì bắt gặp hoa văn mãng xà đang giương nanh múa vuốt trên áo Thẩm Quyết, gã lập tức phát điên, hai chân đạp loạn cố lùi về phía sau, ôm chặt lấy cột hô lên: "Đừng giết ta! Đừng giết ta!"
"Gã trốn trên xà nhà phòng bếp, lúc thích khách ám sát là vào ban đêm, trên xà nhà tối om nên mới thoát được một kiếp." Có phiên tử nói, "Tiếc là phát điên mất rồi."
Thẩm Quyết dùng mắt ra hiệu, lập tức có phiên tử đi lên lấy ra một lọ thuốc hít khắc hoa mã não đưa đến gần mũi người đàn ông, đó là thứ đồ chơi của La Sát Quỷ truyền vào, có thể giúp tỉnh táo. Quả nhiên, người kia ngửi xong tinh thần bắt đầu trấn tĩnh lại, ngây ngốc nhìn chằm chằm Thẩm Quyết.
"Gia hỏi ngươi, ngươi đã nhìn thấy gì?" Thẩm Quyết hỏi.
Người đàn ông vẫn còn ngơ ngác.
Thẩm Vấn Hành cho gã một tát, "Đốc chủ hỏi ngươi đấy, ngươi đã nhìn thấy cái gì? Thích khách kia dáng vẻ như thế nào, có nhìn thấy không?"
Người đàn ông bị đánh nghiêng mặt sang một bên, nhìn về phía giếng trời trong viện, tiểu viện Giang Nam không quá lớn, chính giữa đặt một cái bồn hoa huệ lớn bằng gốm sứ màu xanh ngọc, trên cánh hoa trắng thuần điểm xuyết vài giọt máu tươi, nhìn qua có vài phần yêu dị. Người đàn ông nhìn thấy hoa huệ kia, bỗng chốc giật mình, lắp bắp nói: "Hắn từ chỗ đó tới... Từ chỗ đó..."
"Chỗ đó? Chỗ nào?" Thẩm Vấn Hành nhìn theo hướng ánh mắt người kia.
Người đàn ông run rẩy đứng lên, bỗng nhiên rút thanh đao Nhạn Linh bên hông phiên tử ra, tất cả mọi người đều hoảng sợ, lập tức rút đao ra khỏi vỏ bao vây lấy gã.
"Hắn đứng ở nơi đó, giống như vậy, các ngươi xem, tựa như thế này!" Người đàn ông lấy cây côn gỗ trên mặt đất lên, hơi khom người xuống, hai tay giao nhau, vẽ ra một đường cung quỷ dị rồi bỗng nhiên ngẩng mặt lên, dưới mái tóc rối bù hiện ra một nụ cười dữ tợn, "Thất Diệp Già Lam Vô Danh Quỷ, cung tiễn Vương công công đến chốn vãng sinh cực lạc."
Khoảnh khắc đó, Thẩm Quyết tựa như nhìn thấy thích khách kia đang đạp lên lớp sương bạc tựa như ánh trăng trên đất, hai tay nắm lấy trường đao lập lòe ánh sáng, chậm rãi đi về phía y.
Yên tĩnh trong chốc lát, y mở miệng, giọng nói hòa cùng giọng của người đàn ông kia vừa trầm thấp vừa khàn khàn.
"Ngươi thấy hắn dùng đao?" Thẩm Quyết khoát tay, ý bảo phiên tử không cần căng thẳng.
"Thấy rõ... Thấy rất rõ. Hoành Ba, là Hoành Ba!" Người đàn ông thả lỏng tay, đao với côn rơi lạch cạch trên mặt đất, bản thân gã cũng quỳ xuống, "Quỷ, hắn là quỷ đó!"
Khuôn mặt chẳng mấy khi gợn sóng của Thẩm Quyết cuối cùng cũng có vết nứt, dưới tay áo, nơi người khác không nhìn thấy, bàn tay y chậm rãi nắm chặt.
Dường như y thấy dưới ánh trăng, gương mặt thích khách dần hiện lên rõ ràng, đó là Hạ Hầu Liễm hai mươi mốt tuổi, dáng vẻ thành thục đã bớt đi nét ngây ngô, cũng thêm phần xa lạ với y, nụ cười vừa nguy hiểm vừa dữ tợn.
Bảy năm, bọn họ đã chia xa bảy năm rồi.
Thẩm Quyết nhíu mày, trầm mặc một lúc, cuối cùng cũng không nói gì.
"Hoành Ba?" Thẩm Vấn Hành ngạc nhiên, "Hoành Ba không phải là đao của Già Lâu La gì đó sao, thế nào mà lại rơi vào tay Vô Danh Quỷ rồi?"
"Đông Xưởng có ghi lại tài liệu về Vô Danh Quỷ không?" Thẩm Quyết hỏi Tư Đồ Cẩn.
Tư Đồ Cẩn đáp: "Có. Vài năm gần đây tiếng tăm của hắn bắt đầu nổi lên trong giới thích khách, tài liệu của người này là dày nhất. Trước kia ở Tô Châu có vụ một hộ giàu có bị chặt đầu cũng là do hắn làm. Người này độc ác vô cùng, so với Già Lâu La chỉ có hơn chứ không kém, hình như còn biết thuật dịch dung, phía Cẩm Y Vệ điều tra đã lâu nhưng đến nay vẫn chưa có kết quả rõ ràng."
"Chờ khi nào quay về kinh thì đem đến chỗ ta, ta muốn xem." Thẩm Quyết phân phó, đi xuống bậc thang. Tư Đồ Cẩn và Thẩm Vấn Hành cùng với đoàn người chậm rãi theo sát phía sau y. Là người có quyền ở Đông Xưởng, tất nhiên hộ vệ cũng được sắp xếp đông như muốn dời non lấp bể, dân chúng bên ngoài vây một vòng quanh khách điếm xem náo nhiệt, Thẩm Quyết đến mí mắt cũng không thèm nâng, giẫm lên vai Thẩm Vấn Hành ngồi vào xe ngựa, còn chưa ngồi vững, từ bên ngoài rèm cửa có người dâng vào một phong thư kèm theo lạc tử[1] bằng tơ vàng.
[1] Lạc tử: Đồ trang trí được bện bằng chỉ màu.
Phiên tử bên ngoài nói: "Quý phi nương nương truyền lời, mong Đốc chủ bớt chút thời gian xem thử. Lạc tử kia là do Chu Hạ, thị nữ bên cạnh nương nương làm, nàng nói lần trước Đốc chủ đến thỉnh an, thấy trên quạt của người không treo lạc tử, nghĩ rằng có lẽ do người hầu không để ý, nên tự mình làm một cái, mong Đốc chủ không chê."
Thẩm Quyết xùy một tiếng, ném lạc tử ra ngoài khung cửa, lạc tử nhẹ bẫng bay dưới ánh mặt trời tựa như cánh bướm dập dờn rơi xuống bên cạnh bánh xe, xe ngựa chuyển động, lăn qua lạc tử, để lại vết bánh xe thật sâu.
Thay một bộ quần áo nhẹ nhàng, Thẩm Quyết đi dạo bên sông Tần Hoài rồi ngồi lên thuyền lâu.
Đang lúc hoàng hôn, rặng mây đỏ chiếu xuống dòng nước, sóng nước dập dờn, tựa như cây kéo cắt ngang tơ lụa, lại tựa như lớp son phấn còn sót lại trên gương mặt phụ nữ. Màn đêm còn chưa xuống hẳn, các cô nương đã xuất hiện, đứng ở mạn thuyền vẫy vẫy vạt tay áo, hương thơm ngọt ngào quyến rũ như có như không tản ra xung quanh, chảy xuôi theo sóng nước, khiến lòng người nhộn nhạo. Có cô nương ôm hồ cầm hát khúc dân gian nước Ngô, thanh âm mềm mại ấm áp, khiến người nghe say mê đến mất phương hướng.
Trên bờ sông Tần Hoài, nhà cửa xếp san sát nhau, tất cả đều hướng mặt ra sông, có nhà còn xây bậc thanh nối thẳng xuống nước, mấy nàng dâu ngồi xổm trên bậc thang giặt áo, trên quần áo đều như được phủ một lớp ráng đỏ. Người bán hàng rong chèo thuyền nhỏ qua lại, tựa như chiếc lá nhỏ để mặc mình trôi theo dòng nước, mấy thứ đồ lặt vặt chất đầy thuyền, thỉnh thoảng lại hét to vài tiếng, âm thanh theo dòng nước truyền đi thật xa.
Tính ra, đây là lần đầu tiên Thẩm Quyết tới sông Tần Hoài. Thời điểm vẫn còn đọc sách, Đới Thánh Ngôn đã từng dẫn y đến Miếu Phu Tử, đến Truy Nguyệt Lâu giảng bài về <Thi>, Truy Nguyệt Lâu rất cao, lúc dõi mắt nhìn về phía xa có thể thấy dòng sông đang từ từ chảy. Trên sông là nơi hào hoa phồn thịnh, nhưng từ trước đến nay Đới Thánh Ngôn chưa từng cho y đến gần. Y còn nhớ rõ vị bánh bao gạch cua trên Truy Nguyệt Lâu, chỉ mới cắn một ngụm nước thịt bên trong đã tràn đầy miệng, lộ ra nhân bánh màu vàng óng bên trong.
"Đúng là một nơi trù phú, so với tám con phố lớn trong Kinh của chúng ta không biết phong nhã hơn bao nhiêu lần. Nghe nói xuất thân của kỹ nữ ở nơi này phần lớn là sấu mã[2] Dương Châu, từ khi tóc còn để chỏm đã bắt đầu học thổi sáo đàn hát, thi từ ca phú, mỗi người đều biết làm thơ điền từ đấy, so với Trạng Nguyên cũng không kém là bao." Thẩm Vấn Hành cười nói, ngoảnh mặt lại nhìn khuôn mặt không chút biểu cảm của Tư Đồ Cẩn, "Tư Đồ Đại nhân suốt đường hộ vệ vất vả, hay là đêm nay nghỉ lại một đêm ở nơi này đi, không nếm chút tươi mới chẳng phải là uổng phí sao?"
[2] Sấu mã (瘦马) (ngựa gầy): Xuất hiện từ thời nhà Minh và nhà Thanh, là một nghề thịnh hành thời bấy giờ, chủ yếu ở Dương Châu. Người ta mua những bé gái nhà nghèo vẻ ngoài xinh đẹp với giá rẻ về sau đó dạy bọn họ cách múa hát, cầm kì thi họa, đợi đến khi bọn họ lớn lên sẽ đem bán cho những nhà giàu mua về làm vợ lẽ hoặc bán vào thanh lâu với giá cao để kiếm lời. Vì phụ nữ nghèo thường gầy nên cái tên "sấu mã" cũng xuất hiện từ đây.
Tư Đồ Cẩn rũ mắt nhìn cậu một cái, sau đó dời mắt nhìn mặt nước như cũ, không thèm để ý đến cậu.
Tên vương bát đầu nhìn thấy Thẩm Quyết, híp mắt đi đến gần, đưa lên một quyển sổ con viền vàng, mặt trên dùng chữ Khải nhỏ viết tay tên mấy bài hát, "Công tử gia, ngài thích nghe khúc nào? Cô nương của bọn ta đều có thể hát được, ngài muốn nghe <Mười tám điệu sờ>* cũng có thể nốt."
*Thập Bát Mô (Mười tám điệu sờ) là một bài thơ trong bộ truyện Lộc Đỉnh Ký của tác giả Kim Dung, được đặc tả qua cảnh Vi Tiểu Bảo vừa đại chiến với mỹ nhân vừa hát Thập Bát Mô.
Thẩm Quyết không thèm để ý đến gã, Thẩm Vấn Hành nhận lấy sổ con, nhưng không xem, chỉ nói: "Bọn ta đến từ phương Bắc, khẩu vị kén chọn, chỉ thích nghe Côn khúc, không biết cô nương ở đây có hát được không?"
Vương bát đầu càng cười tươi hơn, đang định trả lời chợt nhận ra cách nói chuyện của người này vòng vo giống như người trong cung. Cẩn thận quan sát dò xét một lượt, gã giật mình vội vàng cúi người, "Các vị đại nhân, mời đi theo tiểu nhân."
Bóng đêm rũ xuống khắp nơi, những căn nhà dọc hai bên bờ sông đều đã treo đèn, những ngọn đèn dầu nối liền nhau chiếu sáng thành chuỗi dài, tựa như hai đường vàng rực dọc trên sông Tần Hoài. Đám người hầu cầm gậy trúc treo đèn lồng đỏ bằng vải lụa lên mái hiên của thuyền lâu, dưới ánh hồng mờ nhạt, nam nữ cùng nhau uống rượu, hương rượu hòa cùng tiếng cười ngọt ngào, tựa như một giấc mộng vô thực.
Vương bát đầu đưa bọn họ đến dãy ghế lô cạnh cửa sổ trên lầu hai, cũng không lau dọn gì mà im lặng rời đi luôn. Dãy ghế lô này được đặt ở phòng cao nhất trên thuyền lâu, ba mặt đều là cửa sổ, nhìn ra là có thể thấy được mặt sông đầy sao, ở giữa gian phòng bày một bộ bàn ghế bằng gỗ lê vàng, sát tường để mấy cái ghế vuông thếp vàng khảm xà cừ, là ghế để mấy ca nữ ngồi xướng khúc cho quan nhân nghe. Trên tường còn treo một bức tranh giả cho có vẻ lịch sự tao nhã. Thẩm Vấn Hành lấy khăn ra tự mình lau sạch mặt ghế, Thẩm Quyết lúc này mới ngồi xuống.
Sau khi đã ngồi vững, Thẩm Quyết gật đầu một cái với Thẩm Vấn Hành. Thẩm Vấn Hành đến gần vách gỗ, gỡ bức tranh kia xuống, lộ ra một ô vuông nhỏ rộng cỡ bàn tay, cậu kéo mở ô vuông, hàng ghế lô cách vách lập tức lộ ra ánh đèn dầu. Thẩm Vấn Hành gõ lên vách gỗ theo tiết tấu cứ sau ba tiếng liên tiếp lại ngừng một chút. Phía đối diện đáp lại bằng bốn tiếng gõ liên tiếp, Thẩm Vấn Hành gật đầu với Thẩm Quyết rồi lui sang một bên.
"Tiểu nhân Cao Niên ra mắt Đốc chủ." Phía bên kia truyền đến tiếng một người đàn ông trung niên, "Tiểu nhân đã giành được sự tín nhiệm của Già Lam, tiếp quản ám quật ở miếu Phu Tử."
Thẩm Quyết nhấp ngụm trà, nói: "Tốt lắm. Không uổng công gia hao hết tâm tư bồi dưỡng ngươi, chỉ cần chú tâm làm việc mà gia giao thật tốt, người nhà của ngươi tất nhiên sẽ không bị đối xử tệ."
"Tạ ơn Đốc chủ!" Cao Niên quỳ trên mặt đất dập đầu hai cái mới đứng lên, "Không biết hôm nay Đốc chủ cho gọi tiểu nhân tới là có gì muốn hỏi?"
Thẩm Quyết vuốt ve chén ngọc bạch trong tay, hỏi: "ngươi biết những gì về Vô Danh Quỷ?"
Cao Niên trầm ngâm một lát mới nói: "Tiểu nhân gia nhập Già Lam vừa được một năm, Già Lam có quy định, "Chư sự mạc vấn, sát nhân vô cấm", Ám Thung bình thường đều giữ kín như bưng, chỉ ngẫu nhiên mới để lộ ra một ít chuyện. Tiểu nhân chỉ được nghe một vài tin đồn, chỉ sợ không đúng được tuyệt đối."
"Cứ nói đi."
"Người này tên thật là Hạ Hầu Liễm, con trai của Già Lâu La tiền nhiệm, Hạ Hầu Bái. Vài năm gần đây mới bắt đầu có tiếng tăm, được xem là nhân tài mới xuất hiện, nhưng ở Già Lam danh tiếng không được tốt lắm. Hắn cũng giống với mẹ mình, chưa bao giờ tiếp xúc với Ám Thung, hành sự một mình, tiểu nhân nghe nói hắn còn tự đào vài cái ám quật nữa."
"Ồ? Ám quật của hắn ở đâu ngươi cũng biết?"
"Không biết." Cao Niên nói, "Vị trí ám quật của hắn, chỉ có mình Đường Thập Thất và Thư Tình mới biết."
"Đó là người nào?"
"Đốc chủ sống tại kinh thành đã lâu, lại ở thâm cung, chưa từng nghe qua tin đồn trên phố. Hiện tại tần lâu sở quán, phường trà quán rượu đều lưu hành một câu thơ – "Kinh hồng Chiếu Ảnh một tên đến, Xuân Thành tiếng sáo trăm quỷ gào. Khói nước Hoành Ba sầu chẳng độ, Vong Xuyên oan hồn chất đầy sông" – nói đến binh khí của ba người bọn họ. Chiếu Ảnh là nỏ cơ của Đường Thập Thất, Đường Thập Thất là đệ tử Đường Môn, ba năm trước ra ngoài đi chơi bị Liễu Quy Tàng bắt được.
Hạ Hầu Liễm đã cứu cậu ta, từ đó về sau cậu ta liền đi theo Hạ Hầu Liễm làm việc. Hai năm trước Hạ Hầu Liễm giả trang thành Đường Thập Thất lẻn vào Đường Môn đốt Kinh Thư Lâu, sau đó dùng cơ quan dạng cánh để chạy thoát, hiện tại hai người bọn họ đều là đối tượng truy sát của Đường Môn."
"Việc này ty chức đã từng bẩm báo với Đốc chủ," Tư Đồ Cẩn nói, "Ty chức từng phái người đến Đường Môn điều tra, Đường chủ nói Vô Danh Quỷ học trộm bảy mươi hai thuật cơ quan của Đường Môn, trộm được cách chế tạo cơ quan cánh, bay thẳng lên trời chạy thoát. Ngày Vô Danh Quỷ chạy trốn, hắn đã bày trước thiên la địa võng giăng kín hai bên vách núi chật hẹp, đệ tử Đường Môn dùng cơ quan cánh truy đuổi phía sau bị vây lại không thể làm gì, trơ mắt nhìn Quỷ Vô Danh hạ xuống sông Gia Lăng, ngồi thuyền chạy trốn."
"Sau đó hắn lại lẻn vào các đại môn phái học trộm đao pháp của họ, hiện tại ngay cả Thất Tinh Liên Hoàn Đao của Thiên Sơn cũng không thoát khỏi." Cao Niên nói.
Hắn là vì báo thù. Học trộm thuật cơ quan là vì đao thuật không tốt, khó có thể đánh bại Liễu Quy Tàng. Học tập đao pháp bách gia vì muốn tìm ra tuyệt chiêu khắc chế Thích Gia Đao. Thẩm Quyết bấu chặt đầu gối, kim tuyến thô ráp thêu trên áo cà mạnh vào tay có hơi đau.
"Vậy vũ khí thứ hai là gì?" Thẩm Quyết hỏi.
"Địch trung đao Nhất Chi Xuân, là binh khí của Thư Tình. Y chỉ vừa xuất đạo không lâu, nghe nói là sư đệ của Hạ Hầu Liễm. Mấy vụ mua mạng gần một năm nay Hạ Hầu Liễm đều dẫn Thư Tình đi cùng. Nghe đồn đứa nhỏ này nhát gan yếu đuối, không phải là người có khiếu làm thích khách. Còn về vũ khí thứ ba, tất nhiên là Hoành Ba rồi."
*Địch Trung Đao: kiểu đao mix với sáo.
"Hạ Hầu Liễm cũng đâu có khiếu làm thích khách, thế nhưng hắn vẫn trở thành thích khách khiến người ta nghe là sợ mất mật đấy thôi." Thẩm Quyết lạnh lùng nói, "Bảo ngươi để ý xem sơn tự Già Lam ở chỗ nào, đã có manh mối gì chưa?"
Cao Niên thở dài: "Tiểu nhân đã phụ lòng Đốc chủ phó thác, đến nay vẫn chưa có manh mối gì. Già Lam quy củ nghiêm ngặt, kẻ vi phạm sẽ không được phát Thất Nguyệt Bán, tất cả mọi người đều tuân thủ bổn phận, không dám vượt quá giới hạn. Chẳng qua, Đốc chủ có biết đến thành ngầm của Già Lam?"
Thẩm Quyết ngẩng đầu, "Thành ngầm?"
"Thành ngầm không phải là một tòa thành trì mà là tòa thành ẩn không công khai với người bên ngoài. Có trắng thì sẽ có đen, có ánh sáng thì cũng có bóng tối. Triều đình có trạm dịch, Già Lam có hành dịch, phường phố có quán trà, Già Lam cũng vậy, thậm chí là kỹ quán, cửa hiệu đổi tiền, quán rượu, không gì không có. Kẻ cướp, kẻ trộm, phạm nhân vượt ngục, kỹ nữ, thích khách đều có thể đến dừng chân ở đây, nghỉ trọ, ăn cơm, uống rượu. Những chuyện người dân bình thường làm được, bọn họ cũng có thể làm."
"Giống như Vương triều ẩn trong tối ư." Tư Đồ Cẩn nhỏ giọng nói.
Thẩm Quyết cười khẩy: "Nói như vậy, trụ trì Già Lam là quân vương trong tối rồi?"
"Cũng không hoàn toàn là vậy." Cao Niên nói, "Thành ngầm cũng không phải do Già Lam tổ chức, Già Lam chỉ phái một người ở lại mỗi trú điểm, phụ trách tiếp đãi khi thích khách lui tới. Thành ngầm là nơi người trong hắc đạo cùng sử dụng, cường đạo cung cấp thức ăn cho kẻ trộm, kỹ nữ vì thích khách làm ấm giường. Những người không thể đứng dưới ánh sáng đều sống ở đó."
"Chúng ta đi dưới ánh mặt trời, cứ tưởng rằng mấy thứ dơ dáy chỉ có thể lởn vởn trong cống ngầm, không ngờ tới chỗ ngóc ngách đó lại có thể xây dựng được cả một nơi giống như thành trì đấy." Thẩm Vấn Hành tặc lưỡi.
Thẩm Quyết nheo mắt: "Ngươi nói ai là thứ dơ dáy?"
Thẩm Vấn Hành thấy sắc mặt Thẩm Quyết không được tốt, nhận ra mình vừa động vào vảy ngược của Thẩm Quyết, vội vàng quỳ xuống vả miệng, "Là do con nhiều lời, nên đánh! Nên đánh!"
Ánh trăng trắng muốt như ngực chim đã dâng lên, cuộn tròn trên mái hiên. Con thuyền nhỏ nhàn nhã trôi theo dòng nước, bên trên có một ca cơ đang ngồi gảy đàn tỳ bà, cất giọng hát du dương mượt mà hát một ca khúc nước Ngô. Thuyền hoa với thuyền bé song song trôi qua tầng tầng lớp lớp nhành cây xanh, xuyên qua liên tiếp ba cổng vòm cao vút, giọng hát hòa cùng tiếng nước chảy rì rì, vừa ngọt ngào vừa chuếnh choáng, tựa như rượu pha mật.
Thẩm Quyết có cảm giác không chân thật. Nơi mà y nhìn thấy, đều là ca múa mừng cảnh thái bình, nhưng đằng sau những cảnh đẹp ý vui đó, ở mặt trái của Đại Kỳ, lại ẩn dấu một tòa thành thật lớn. Hạ Hầu Liễm đang ở nơi đó, xuất hiện trên đường trong đêm tối, truy hồn lấy mạng.
"Cao Niên, ngươi làm tốt lắm. Vợ con và mẹ già của ngươi đều được chăm sóc rồi, con của ngươi hiện tại đã đến tuổi đi học, bài thơ viết lúc kiểm tra cũng rất khá. Vấn Hành, đưa cho hắn nhìn thử đi."
Thẩm Vấn Hành đáp lời, lấy từ trong ngực ra một xấp giấy Tuyên Thành, đưa cho Cao Niên thông qua ô vuông nhỏ trên vách.
Cao Niên vừa xem vừa gạt lệ, nói: "May mà đứa trẻ này có tiền đồ, không như cha nó, chẳng được tích sự gì. Đốc chủ, cảm tạ ngài đã bồi dưỡng, có ngài chăm sóc, tiểu nhân yên tâm hơn rồi."
Thẩm Quyết vừa định gật đầu, tiếng đàn nơi thuyền bé bỗng nhiên trì trệ, sau đó phát ra những tiếng sắc nhọn chói tai.
Cùng lúc đó, từ phía ô vuông bỗng nhiên bắn ra một mũi tên ngắn đen nhánh, tiếng rít phát ra như tiếng chim kiêu, tiếng rít kia the thé sắc nhọn, cảm giác như âm thanh chui vào tận óc. Thẩm Quyết nhanh chóng né tránh, mũi tên sượt qua tóc y, bắn tắt ánh nến trên chân đèn phía sau y.
Thoáng chốc, trong gian phòng một mảng tối đen.
"Cẩn thận!" Tư Đồ Cẩn khàn giọng hét to.
Trên vách đồng thời bị ba cây trường đao đâm xuyên, vách ngăn giữa hai gian ghế lô làm một tấm ván gỗ dày bằng nửa lòng bàn tay, sau khi chém, tên thích khách dùng bả vai hất bay tấm ván, giẫm lên vụn gỗ đang bay tứ tung bước vào gian ghế lô của Thẩm Quyết. Trong đêm tối nặng nề, chỉ có ánh trăng trắng thuần xuyên thấu qua lớp vải rèm cửa, chiếu vào một chút ít ánh sáng. Dưới ánh trăng, bóng dáng thích khách khom người dần tiến đến tựa như yêu ma quỷ quái.
Tiếng tỳ bà trên sông bỗng nhiên chuyển sang dồn dập, Thẩm Quyết không cử động, nắm chén sứ trong tay lẳng lặng nghe, y có thể tưởng tượng ra đầu ngón tay xanh nhạt của người kỹ nữ đang không ngừng gảy lên dây đàn, tựa như khuấy lên từng đợt sóng trên sông, tiếng đàn như tiếng châu ngọc rơi xuống đất, giòn vang lách tách.
Tiếng Tư Đồ Cẩn rống to vang vọng khắp thuyền, đám khách làng chơi vốn đang say khướt bỗng nhiên bật dậy, đẩy người đẹp trong ngực đi, rút ra đao Nhạn Linh sắc bén giấu trong vạt áo dài. Bọn họ cùng lúc tung móc câu ra, móc chặt vào lầu hai rồi phi người bay lên, áo ngoài tung bay, lộ ra duệ tát màu đen bên trong.
*Duệ tát:
Cửa sổ hai bên bị phiên tử Đông Xưởng phá ra, cả song cửa và cánh cửa đều chia năm xẻ bảy, nhóm thích khách nhanh chóng xoay người, trường đao lạnh thấu xương dài ba thước va chạm với đao Nhạn Linh mạ vàng, ánh lửa bắn ra tựa như bọt nước lành lạnh.
Tiếng bước chân hỗn loạn, tiếng binh khí va chạm với nhau, tiếng da thịt bị xé rách, tiếng phụ nữ rơi xuống nước, tất cả cùng hòa vào nhau. Trong bóng tối, dưới ánh trăng sáng lạnh, mọi người đều di chuyển, chỉ trừ Thẩm Quyết. Y nhìn sóng nước dập dờn chứa vô vàn ánh sao lấp lánh, bỗng nhiên nhớ đến đôi mắt của Hạ Hầu Liễm. Y bỗng dưng cảm thấy lòng mình trống rỗng, trống rỗng đến mức khó chịu.
Đột nhiên y hiểu ra vì sao lúc trước Hạ Hầu Liễm khó có thể chấp nhận chuyện y nhận giặc làm cha, cố chấp muốn y tham gia khoa cửa lần nữa. Chỉ là tạo hóa trêu ngươi, ai cũng không thoát nổi, đúng là vận mệnh.
Tiếng đàn lại chuyển!
Tốc độ ngón tay lướt trên dây đàn càng lúc càng nhanh, khiến Thẩm Quyết tựa như có thể nghe thấy thiên quân vạn mã đang lao qua sông dài.
Bỗng nhiên có rất nhiều thích khách trồi từ dưới nước lên, mỗi người đều đeo mặt nạ sứ trắng, trên mặt nạ trắng bệch chỉ có hai con mắt đen nhánh đang chuyển động, không có mũi cũng không có miệng, giống như khuôn mặt của quỷ hồn. Thế nhưng, đúng lúc bọn chúng lên thuyền, một loạt phiên tử bỗng nhiên xuất hiện! Thì ra bọn họ đã sớm ẩn mình dưới mép thuyền, chỉ chờ thích khách lên thuyền mà thôi. Nhóm phiên tử đồng loạt vung ra lưỡi đao sắc bén, máu tươi bắn tung tóe, thích khách áo đen chưa kịp lên thuyền đã bị một đao đâm vào bụng, người này tiếp nối người kia rơi xuống lòng sông Tần Hoài. Màu máu đỏ sẫm xen lẫn với màu đen của nước, theo dòng chảy kéo dài thành từng đường, tựa như dải lụa đỏ sẫm của ca kỹ, nhẹ nhàng uốn lượn.
"Đốt đèn!" Tư Đồ Cẩn hô to.
Ánh nến lần nữa được đốt lên, ánh sáng lại lần nữa trở lại căn phòng.
Rốt cục Thẩm Quyết cũng nhìn thấy rõ tình hình trong phòng. Khung cửa đã bị phá hỏng, nhóm phiên tử nâng đao đứng yên. Ba thích khách bị bắt, một người bị chặt đứt một cánh tay. Cao Niên nằm trên mặt đất ở sương phòng cách vách, trên ngực cắm dao găm của thích khách, máu tươi dọc theo rãnh dao chảy ồ ạt ra ngoài.
Thẩm Quyết lạnh lùng hạ lệnh: "Bắt người vừa đàn tỳ bà kia lại, nàng ta là sao đây!"
Nhóm phiên tử như thủy triều đen nhanh chóng tuôn ra khỏi sương phòng, nhảy vào trong nước, nữ nhân trên thuyền bé thấy thế cũng bỏ lại tỳ bà rồi gieo mình xuống nước chạy trốn. Nhưng nàng không thể đấu lại nổi phiên tử, rất nhanh trên mặt nước dâng lên đường máu đỏ sậm.
Cao Niên nằm trên đất rên rỉ, sắc mặt như tro tàn, hai tay cào loạn trên mặt đất.
Thật ra Cao Niên đã sớm bị lộ thân phận, Già Lam hứa sẽ trả cho hắn một món tiền lớn để hắn dụ Thẩm Quyết ra. Thế nhưng những kẻ lang bạt không nhà không cửa đó nào biết trên đời này có những thứ so với mạng mình còn quan trọng hơn rất nhiều. Mà những thứ đó, đều nằm trong tay Thẩm Quyết.
Tư Đồ Cẩn nắm lấy tay hắn, nhỏ giọng nói: "Ngươi có điều gì muốn dặn dò không?"
"Ta... Ta đã làm tròn bổn phận... Vợ con của ta... Còn có mẹ..."
"Đã biết, Đốc chủ sẽ chăm sóc tốt cho bọn họ." Tư Đồ Cẩn kiên định nhìn hắn.
Cao Niên gật đầu, "Hạ Hầu Liễm... Hạ Hầu Liễm còn có một nữ hầu, tên là Chiếu Dạ... Rất... Rất mạnh, cùng với Hạ Hầu Liễm như hình với bóng... Mong Đốc chủ... Cẩn thận."
Thẩm Quyết bỗng nhiên cả kinh, Không khỏi lớn giọng hỏi: "Nữ hầu gì?"
Cao Niên đã tận sức, mấp máy miệng mấy cái, ánh mắt tan rã, giống như miệng giếng khô cạn, đầu nghiêng sang một bên, đã chết.
Thẩm Quyết nắm cổ áo một thích khách, lạnh lùng hỏi: "Nữ hầu nào? Mau nói rõ ràng cho gia, nếu không, gia sẽ giết ngươi."
Thích khách đó là một người đàn ông có khuôn mặt nhọn, hốc mắt sâu, ánh mắt lạnh buốt, tựa như ánh mắt âm ngoan của rắn độc. Gã không trả lời Thẩm Quyết, còn nhỏ giọng nói: "Đốc chủ Đông Xưởng, tên của ngươi đã được viết trên sổ sinh mệnh của Già Lam, Già Lam sẽ nhớ kỹ ngươi."
Ý cười lạnh như băng vương trên khóe môi Thẩm Quyết, Thẩm Vấn Hành đến gần, nhìn thấy Thẩm Quyết cười rộ lên đầy lạnh lẽo, không tự giác được cảm thấy rùng mình.
Thực ra Thẩm Quyết không thích cười, khi y cười với người nào đó, hoặc là trong lòng y có phòng bị, hoặc là người kia sắp gặp đại họa ngập đầu.
"Không nói?" Thẩm Quyết đứng lên, khuôn mặt dưới ánh đèn một nửa ngoài sáng một nửa trong tối, tự nhiên sinh ra cảm giác lạnh giá, "Bên phía Phương Tồn Chân không phải vẫn đang thiếu người sao? Đã đưa hoa Trịch Trục cho hắn dùng rồi lại còn suốt ngày đòi Gia đưa dược nhân cho hắn thử Thất Nguyệt Bán, mấy Ám Thung bắt được trước đó nghe nói đều bị giày vò đến chết rồi?"
"Cũng không hẳn vậy, thật ra cũng không tính là chết rồi, chỉ là thất khiếu đổ máu, năm giác quan đều mất hết mà thôi." Thẩm Vấn Hành nói.
"Tốt, vậy đem đám người này tặng đến đó đi."
"Còn mấy thích khách bên ngoài thì sao ạ?"
"Chỉ có ba kẻ này mới là thích khách Già Lam, còn lại đều là Ám Thung. Dùng đến tận ba người để giết ta, cũng thật biết nể mặt gia quá." Thẩm Quyết lạnh lùng cười nói.
Thích khách đều bị đem đi rồi, trong phòng lập tức yên tĩnh hẳn. Thẩm Quyết vẫn bất động, mọi người cũng không dám đi.
Một mình y đứng dưới ánh đèn, không biết đang suy nghĩ điều gì, ánh mắt Thẩm Vấn Hành đảo quanh mấy vòng, nháy mắt ra hiệu với Tư Đồ Cẩn thế nhưng Tư Đồ Cẩn không thèm để ý đến cậu.
"Tư Đồ." Thẩm Quyết bỗng nhiên lên tiếng, "Nếu Chu Minh Nguyệt thay đổi, biến thành một người mà ngươi hoàn toàn không thể nhận ra nữa, ngươi sẽ làm thế nào?"
"Sẽ không đâu." Tư Đồ Cẩn nói.
"Ta chỉ đang ví dụ thôi." Thẩm Quyết bực mình nói, "Lỡ như nàng ta thay đổi thì sao?"
"Ý ta là," Ánh mắt Tư Đồ Cẩn bình tĩnh, "Minh Nguyệt là vợ ta, dù cho nàng ấy có biến thành như thế nào, ta đều sẽ nhận ra nàng."
—– —– —–
Tác giả có lời muốn nói:
Tư Đồ Cẩn = Tiểu đệ của Thẩm Quyết = Cố vấn tình cảm cho Thẩm Quyết
Sửa chữa một chút
Bảo: tăng lương cho Tư Đồ i đốc chủ =))