Sửa lỗi: Bảo Bảo.
Đêm giao thừa.
Trong kinh vắng vẻ ngay tắp lự, mọi người đều đóng cửa nấu nướng cho năm mới, đường sá trống vắng, không có lấy một bóng người. Ngay cả quân đội tuần tra năm thành Ti Hiệu Úy cũng giảm bớt thời gian tuần tra, ngước mắt nhìn lại chỉ thấy một dãy phố trắng xóa vắng vẻ, thỉnh thoảng thấy được vài người trùm áo khoác cúi đầu đi nhanh, cũng đang vội vã về nhà.
Liên Hương sợ Hạ Hầu Liễm ăn tết một mình cô đơn, nên bảo Hạ Hầu Liễm tới Thẩm phủ ăn tết. Hạ Hầu Liễm ngại đi tay không, bèn xách gà vịt tới cửa, vừa tới cửa thì phát hiện phía sau vách tường phù điêu chất đống quà tết do triều thần đưa tới, vàng bạc châu báu đồ dùng vô số kể, chỉ riêng dạ minh châu thôi đã có tận mười viên. Hạ Hầu Liễm đứng đó, tay xách gà vịt giãy dụa liên tục khiến lông lá bay tá lả, tức khắc cảm thấy mình đúng là quê mùa.
Liên Hương trách hắn sao mà khách sáo quá vậy, tới ăn cơm tất niên còn tặng quà, sau đó tống cổ hắn vào phòng Thẩm Quyết đợi, còn mình thì đi chuẩn bị cơm tất niên. Thật ra bữa cơm tất niên này là bữa cơm của hạ nhân trong Thẩm phủ, không gồm Thẩm Quyết. Trong cung quá bận, Thẩm Quyết chưa bao giờ về phủ ăn tết, trắng đêm không ngủ cũng là chuyện thường ngày ở huyện.
Thẩm phủ cũng không yên, người tới tặng lễ nối liền không dứt, nhóm tôi tớ ra ra vào vào, vội vàng bỏ kỳ trân dị bảo vào trong nhà kho. Còn có các quan địa phương từ nơi khác gần kinh thành tới, không biết đầu óc bị chập mạch chỗ nào mà đưa tới một đội đào hát xinh đẹp, nam nữ có đủ, lúc đi ngang qua Hạ Hầu Liễm có nữ đào hát quay đầu liếc mắt đưa tình với hắn. Cả người Hạ Hầu Liễm lập tức nổi đầy da gà da vịt, vội quay người trở vào viện.
Trước nay Thẩm Quyết giữ mình trong sạch, không thích vướng vào những việc bẩn thỉu xấu xa đó. Trước kia cũng được tặng, Thẩm Quyết không động đến, toàn bán ra ngoài, Hạ Hầu Liễm không sợ y sẽ bị những thứ hình thù quái đản này mê hoặc, chỉ lo y một mình bận bịu trong cung, ngay cả cơm tất niên cũng không ăn.
Ôi chao. Hạ Hầu Liễm chống đầu nhớ y, trong lòng lại nổi trống. Làm Đốc chủ sao mà phiền thế nhỉ, còn không bằng một phiên tử như hắn, ít ra lúc xuân về còn có thể ấm cúng bên vợ con. Hạ Hầu Liễm chán muốn chết, đi qua đi lại trong nhà bếp. Đầu bếp toàn là người kinh thành, nên thức ăn đều là những món trong kinh. Người phương bắc thích ăn dê bò, nguyên liệu đơn sơ, thịt lợn rừng Quan Đông hay ngỗng các kiểu là những món ăn thường thấy trên bàn của các quý nhân. Món ăn cũng rất nhiều, một mâm đủ cho bốn năm người ăn thoải mái. Ước tính trong cung cũng không khác lắm, Hạ Hầu Liễm nhìn cả buổi trời, cuối cùng mượn một cái nồi để nấu một con vịt Kim Lăng, lại nặn thêm mấy cái ngó sen nhồi nếp và bánh hấp, bỏ hết tất cả vào hộp, sau đó nhờ người nhắn với Liên Hương rằng mình không ăn cơm tất niên ở đây, rồi mở cửa sau lẻn ra ngoài.
Hắn tìm Tư Đồ Cẩn mượn lệnh bài rồi vào cung, đi thẳng đến phòng trực của Ti Lễ Giám, người bên trong bận đầu tắt mặt tối đến nỗi không ngẩng đầu lên. Không ai để ý đến hắn, hắn tìm mất một buổi trời mà không thấy Thẩm Quyết đâu, bèn kéo đại một người hỏi mới biết Thẩm Quyết còn ở hậu cung chuẩn bị yến hội. Hắn không dám đến nơi đó, vốn hắn trà trộn vào đây, đi dạo bên Ti Lễ Giám còn được, những chỗ khác không thể chạy lung tung. Hắn ôm hộp đồ ăn đến phòng trực, đặt hộp thức ăn trên chiếc bàn trên giường, còn mình thì ngồi trên ghế chống cằm chờ Thẩm Quyết về.
Ánh mặt trời lờ mờ xuyên qua tán lá tùng xanh ngát và màn cửa sổ gấm son, chiếu ra những đốm sáng loang lổ trong phòng, Hạ Hầu Liễm ngẩn người nhìn căn phòng thiếp vàng khảm đầy xà cừ, cơn buồn ngủ chậm rãi ập tới.
Bên tai như nghe thấy vô vàn nhánh cây ngoài cửa sổ đong đưa xào xạc, tiếng bước chân nặng nề của Vũ Lâm Vệ như gần như xa, âm thanh ngắt quãng. Nhà bên có ai đó đang kéo ghế, chân ghế gỗ kéo lê trên mặt đất kêu kèn kẹt chói cả lỗ tai. Còn có tiểu thái giám đang nói chuyện, giọng khàn khàn như chiêng vỡ, Hạ Hầu Liễm mơ màng nghĩ sao chất giọng thế này mà cũng có thể hầu hạ trong ngự tiền vậy? Nhưng dường như tất cả thanh âm đều cách hắn rất xa, tựa như một giấc mộng từ kiếp trước.
Cửa chợt mở ra, ánh mặt trời chiếu vào, tầm nhìn lờ mờ tăm tối thoáng chốc bừng sáng, quầng sáng đỏ cam lộng lẫy chói mắt. Có người đi vào, lướt qua bốn bức bình phong nặng trịch chậm rãi đến gần hắn, hắn như nghe thấy tiếng quần áo sột soạt cọ vào nhau. Hắn vẫn buồn ngủ, không tỉnh dậy nổi, mọi cảm giác đều như ảo ảnh. Thanh âm gần kề, trước mắt chợt tối om, dường như có ai đó đã che đi ánh sáng. Một thứ gì đó mang theo hơi ấm in lên gò má, có hơi ướt mềm, như một mảnh tơ bông lướt qua da thịt, như một cánh bướm uyển chuyển nhẹ nhàng nghỉ chân, nhẹ nhàng là thế, phớt nhanh là thế, nhưng lại rất dễ chịu, khiến lòng ta có hơi say đắm.
Trong lòng hắn bỗng luyến lưu, hi vọng cánh hoa kia, cánh bướm kia dừng lại lâu thêm chút nữa.
Khi hắn tỉnh trời đã tối, trên người khoác một bộ áo khoác lông chồn màu trắng, là của Thẩm Quyết. Hắn quay đầu, Thẩm Quyết ngồi trên ghế bành phê sổ con, ánh nến vàng chiếu trên khuôn mặt làm nổi bật đôi gò má trắng không tì vết của y.
"Lá gan của ngươi ngày càng lớn, ỷ có ta che chở còn dám trà trộn vào trong cung." Thẩm Quyết ngẩng đầu liếc hắn một cái, hừ một tiếng rồi cúi đầu tiếp tục phê tấu chương.
Hạ Hầu Liễm còn hơi mê mang, thầm nhớ tới giấc mộng vừa rồi, dường như trong mộng là một nụ hôn.
"Nhìn ta làm gì?" Thẩm Quyết cảm nhận được ánh mắt hắn, nhíu mày hỏi.
Nằm mơ à, Thẩm Quyết sao có thể hôn trộm hắn chứ. Hạ Hầu Liễm lắc đầu nguầy nguậy, tỉnh táo hơn rất nhiều, sau đó nói: "Không có gì, mới vừa ngủ mơ."
"Mơ cái gì?" Thẩm Quyết vờ như vô tình hỏi. Đam Mỹ H Văn
"Mộng xuân," Hạ Hầu Liễm không dám nói thật, nói, "Mơ thấy một tiên nữ hôn ta."
Động tác chấp bút của Thẩm Quyết khựng lại, y cười khẩy một tiếng rồi nói: "Ta thấy ngươi độc thân lâu quá nên mới khao khát ái tình. Mới vừa nãy có đào hát liếc mắt đưa tình với ngươi là ngươi đã bắt đầu mộng xuân rồi."
Hạ Hầu Liễm sửng sốt, hỏi: "Sao ngươi biết ả liếc mắt đưa tình với ta?"
Thẩm Quyết ho nhẹ một tiếng, nói: "Việc trong phủ của ta đương nhiên ta biết. Có người nhìn thấy ả hát không an phận kia còn tưởng rằng ngươi làm xằng làm bậy trong phủ ta nên đặc biệt tới báo. Sao nào, ngươi còn chất vấn ngược lại ta à?"
Hạ Hầu Liễm sốt sắng nói: "Ta nào có xằng bậy gì, ngươi đừng nghe người khác nói bậy bạ." Dứt lời lại bực bội nói tiếp, "Ai ăn no rửng mỡ không có chuyện làm, Tết nhất còn chơi xấu ta. Để coi ông nội mày có rút lưỡi mày ra không!"
Thẩm Quyết sợ hắn tiếp tục truy hỏi, bèn nói: "Được rồi ta đã biết, ta chưa từng nghi ngờ ngươi, nói đùa hai câu thôi, mà ngươi còn cho là thật à. Ta còn chưa hỏi ngươi đấy, không ở nhà đợi mà vào cung làm gì?"
Hạ Hầu Liễm xách hộp đồ ăn bày ra trước mặt y, mở từng tầng ra, bên trong là vịt Kim Lăng vàng tươi, ngó sen nhồi nếp với bánh hấp: "Còn không phải muốn ăn bữa cơm tất niên với ngươi sao? Ôi, nguội hết rồi, ở chỗ ngươi có phòng bếp nhỏ nhỉ, ta đi hâm nóng, với làm thêm vài món nữa."
"Sao cứ phải ăn cùng với ta, không phải Liên Hương gọi ngươi ăn cùng rồi à?"
"Người thân đoàn tụ mới gọi là bữa cơm tất niên." Hạ Hầu Liễm gọi người đem đồ ăn đi hâm nóng, "Đây là đồ ăn chính tay ta làm, giữ chút thể diện cho ta đi mà."
Thẩm Quyết thoáng ngừng bút, Hạ Hầu Liễm làm gì y đều biết, hôm nay có ả đào hát liếc mắt quyến rũ hắn, y lập tức hạ lệnh bán luôn con ả không biết an phận đó ra ngoài. Y cũng biết Hạ Hầu Liễm tự tay nấu món vịt Kim Lăng đem vào cung, lúc ấy y ở vườn hậu cung ứng phó tiểu hoàng đế, đứa nhóc không nên thân kia nảy ra ý tưởng kỳ lạ muốn bày yến tiệc ở báo phòng, để mọi người cùng nhau ăn bữa cơm tất niên. Có trời mới biết y rất muốn giơ chân đá đít đứa trẻ chết tiệt kia đến nhường nào, để đến Ti Lễ Giám gặp Hạ Hầu Liễm.
Tuy rằng y và Hạ Hầu Liễm người trong cung người ngoài cung, nhưng nhất cử nhất động của hắn y đều nắm rõ trong lòng bàn tay, chỉ là tên ngốc này chẳng hay biết gì cả.
Sau một ngày bận rộn, điều duy nhất khiến y vui vẻ chính là tờ giấy báo cáo mà thuộc hạ dâng lên, bên trên ghi lại ngày đó Hạ Hầu Liễm đi đâu làm gì.
Thẩm Quyết dằn khóe môi xuống, hờ hững đáp: "Được rồi, tùy ngươi đấy."
"Người thân đoàn tụ mới gọi là cơm tất niên," Hạ Hầu Liễm nói xong, bỗng có hơi ngơ ngẩn. Hắn vẫn chưa tìm được Trì Yếm, không biết là chết hay sống, nếu còn sống thì cũng chẳng biết đang ăn cơm tất niên với ai nữa.
Thẩm Quyết thấy hắn ngẩn người, bèn hỏi: "Sao thế?"
"Không gì, chỉ là nhớ ca ta," Hạ Hầu Liễm đứng dậy dựa vào cửa sổ, bầu trời bên ngoài đen như mực, một canh giờ sau trong cung sẽ bắn pháo hoa, khiến cả bầu trời sáng rực như ban ngày, "Ta có hơi sợ, ta sợ rằng thực ra ca ta không còn nữa, nhưng ta vẫn chưa làm linh bài cho huynh ấy, không có linh bài, huynh ấy sẽ không nghe thấy lời cầu phúc của ta, cũng không tìm thấy đường về, huynh ấy sẽ trở thành một cô hồn dã quỷ, không nhà để về."
Hạ Hầu Liễm nhìn màn đêm đen kịt, Thẩm Quyết nhìn Hạ Hầu Liễm, lúc hắn nhìn bầu trời mang đến cảm giác vô cùng cô đơn, tựa như một người đã lưu lạc rất lâu, khiến người ta đau xót. Thẩm Quyết đi đến sau lưng hắn, nói: "Sẽ không đâu."
Hạ Hầu Liễm quay đầu lại nhìn y.
Thẩm Quyết cúi đầu nắm lấy tay Hạ Hầu Liễm, trên cổ tay hắn là chiếc vòng bồ đề tinh nguyệt mà y tặng, hạt bồ đề đỏ tươi giống như những hạt đậu tương tư, không rõ nó vốn có hình dạng như vậy, hay là bao nỗi tương tư chồng lấp khiến nó trở nên mịn màng và tròn trịa nữa.
"Chuỗi Phật châu này rất có linh tính, ngươi đeo nó, Phật Tổ sẽ nghe thấy tâm nguyện của ngươi." Thẩm Quyết nói, "Ngươi có từng nghe qua truyền thuyết của người Oa chưa, họ nói rằng thần linh không phải do trời và đất tạo thành, mà tồn tại dựa trên tín ngưỡng của phàm nhân. Nếu một ngày nào đó con người ta không còn tin vào điều đó nữa, thì thần linh cũng sẽ biến mất."
"Không, ngươi hiểu tiếng Oa, còn ta không hiểu,"
"Bây giờ thì ngươi nghe rồi đấy," Thẩm Quyết nói, "Cũng như thế, chỉ cần phàm nhân vẫn luôn tín ngưỡng thần linh của bọn họ, thì thần linh của bọn họ vĩnh viễn tồn tại. Cho nên không sao cả, chỉ cần ngươi vẫn luôn nhớ về y, y nhất định sẽ sống sót."
—–*—–*—–
Đêm giao thừa, Vân Tiên Lâu đèn đuốc sáng rực, những dải lụa đỏ treo trên xà nhà theo hình tròn rồi thả xuống dưới, xung quanh được bao trùm bởi ánh đèn lồng bát giác đỏ thẫm, khiến cả Vân Tiên Lâu như được nhuộm sắc đỏ rực của vỏ chăn. Da dẻ nhẵn nhụi của phụ nữ phủ một lớp phấn mặt sáng loáng, giống như miếng ngọc mỡ dê loại tốt nhất, trên đài là ca kỹ đang ê a diễn khúc, giọng hát du dương và uyển chuyển đang truyền đi thật xa.
Một thanh niên mặc áo khoác da dê cũ nát mang một đôi ủng bằng vải bố bước vào hậu viện Vân Tiên Lâu, y đeo một bao đồ vá chằng vá đụp, dọc đường đi cứ cúi gằm đầu xuống, im lặng không nói câu nào. Nhóm kỹ nữ Vân Tiên Lâu chướng mắt hạng quê mùa thế này, có người còn chê bẩn, nên thấy là đi đường vòng cả.
Tú bà lại cảm thấy đứa trẻ này ngoan ngoãn, không giống đám lưu manh lang thang trong ngõ Yên Chi, cực kỳ lươn lẹo, còn tán tỉnh con gái[1] của mụ, lần trước có một tay ăn chơi đàn đúm làm vỡ kế hoạch bồi dưỡng kỹ nữ giỏi nhất của mụ, khiến mụ tức anh ách mất ngủ năm đêm liền. Nhưng đứa trẻ này thoạt nhìn không có tâm tư đó, ánh mắt trong sạch thấy cả đáy, lòng nghĩ gì đều hiện rõ qua ánh mắt, khiến mụ cảm thấy rất đáng tin cậy.
[1] Ý chỉ mấy kĩ nữ, là con gái nuôi của tú bà.
"Cậu là người phương nào?" Tú bà nở một nụ cười tươi thân thiết, vừa dẫn y vào sân vừa hỏi.
"Người trên núi." Thanh niên đáp.
"Ồ, đúng là đến từ thôn quê, thấy dáng vẻ của cậu là ta biết ngay." Tú bà đẩy cửa ra, xách váy bước qua ngạch cửa, "Vào kinh làm gì? Ruộng đất trong nhà không trồng trọt được nữa? Hay là chạy nạn?"
Thanh niên theo tú bà vào cửa, bên trong là một sân nhỏ trồng rất nhiều loài hoa, đã héo úa, chỉ còn lại những dây hoa hỗn độn. Hai bên là phòng ở, tất cả đều sáng đèn, bên trong truyền ra âm thanh ái muội, vầng sáng vàng nhạt lờ mờ tỏa ra từ màn cửa sổ, mỗi một quầng sáng như thể đang ám chỉ thế giới bí ẩn được cất giấu bên trong nó.
"Ta đến tìm đệ đệ." Thanh niên cụp mắt nói, "Ta lạc mất đệ ấy rồi."
"Ôi chao, biển người mênh mông, kinh thành lại rộng lớn như vậy, không dễ tìm đâu." Tú bà lấy chìa khóa ra, mở cửa phòng củi, "Này, sau này cậu cứ ngủ ở đây, phòng này hồi trước có một tên hầu ở, không biết gặp phải vận may gì mà được Xưởng công coi trọng, được thăng chức nhanh chóng rồi đi luôn. Hắn có để lại vài bộ quần áo, cậu xem cái nào mặc được thì cứ mặc đi."
Thanh niên đi vào, đặt bao đồ lên bàn gỗ, mấy cái rương hòm sát tường chứa vài cái áo bằng vải thô, y cầm lên nhìn thử, đoạn gật đầu nói "Mặc được", có điều không hợp mùa cho lắm.
"Cậu ấy, ở đây làm việc cho tốt, ta nhất định sẽ không bạc đãi tiền công đâu. Cậu muốn tìm đệ đệ hả, đừng lo, rồi sẽ có hi vọng thôi. Ai mà không biết hẻm Yên Chi của bọn ta là nơi nhạy với tin tức nhất, cậu cứ từ từ nhờ người ta hỏi thăm, cỡ nào cũng tìm được à."
Thanh niên gật gù.
"Sai vặt mới đến hả!" Một giọng nói trong trẻo vang lên, thanh niên ngẩng đầu lên, thấy bóng dáng yểu điệu bước ra từ cánh cửa, phía sau nàng có một trản đèn lồng đỏ ửng, vầng sáng kiều diễm soi chiếu khuôn mặt nàng, đường nét thanh tú trên gương mặt như muốn tan chảy trong ánh đèn.
"Ngươi tên gì đó?" A Sồ hỏi.
Pháo hoa bắn trên bầu trời, tiếng nổ vang dội như sấm, trong ánh lửa sáng rực, hình dáng của chàng trai trẻ cuối cùng cũng hiện rõ, y có khuôn mặt điềm đạm, đôi mắt trong veo như hạt ngọc lưu ly, cùng với tia sáng lấp lánh bên tai phải vô cùng bắt mắt.
"Hạ Hầu." Y nói, "Ta họ Hạ Hầu, các ngươi cứ gọi ta là Hạ Hầu."