• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Câu gốc: 鸢飞戾天,鱼跃于渊 [Diều bay lên trời, cá xuống vực sâu] – Thành ngữ chỉ việc phấn đấu để đạt được danh vọng và tiền tài.

Biên tập: Bảo Bảo, chị M.

Sửa lỗi: Bảo Bảo.


Mùng một tháng giêng.

Trời còn chưa sáng, xung quanh chìm trong bóng đêm, tiếng tích tắc không nhanh không chậm của đồng hồ nước từ trong cung theo gió truyền ra. Tư Đồ Cẩn khó khăn xuyên qua đám thái giám đang tới lui, chừng một canh giờ nữa Hoàng Thượng phải tiếp kiến văn võ bá quan, phiên vương liệt hầu các nơi, cùng với sứ thần các nước hải ngoại đến chúc mừng ở Phụng Thiên Môn, thái giám Tư Lễ Giám bận rộn như một con quay, có người cầm chén trà mới thay ở ngự tiền, có người cầm lư hương sắp đốt trong điện Cẩn Thân, ai nấy đều cúi đầu chạy tới chạy lui như con kiến dưới mái hiên cao cao của cửa điện. Thấy Tư Đồ Cẩn, ngay cả lễ cũng không kịp hành, vội vàng nói một tiếng "Đại đương gia" rồi lướt qua.

Đáng lẽ Thẩm Quyết đã phải xuất hiện rồi. Y là người có quyền hành của Tư Lễ Giám, lúc trăm quan đến chúc tụng, y nhất định phải mặc mãng bào đeo loan đai đứng hầu bên cạnh hoàng đế, nhìn xuống quần thần trải dài bên dưới dập đầu tung hô vạn tuế. Y không bao giờ trễ nãi, luôn rời khỏi phòng ngủ đúng giờ, và mang theo một đám thái giám đến cung điện kết thúc giấc ngủ nướng của tiểu hoàng đế.

Lúc Tư Đồ Cẩn đến thượng phòng đã có một đội người hầu ở ngoài cửa, có người trên tay đã cầm sẵn khăn lược, có người cầm bô, còn có cả chung trà súc miệng, chờ Thẩm Quyết ở bên trong đổi triều phục xong xuôi sẽ đi vào hầu hạ ngay.

Tư Đồ Cẩn gõ cửa, thấp giọng nói: "Đốc chủ, ti chức có chuyện quan trọng cầu kiến."

"Vào đi." Giọng Thẩm Quyết vang lên.

Nhóm tiểu thái giám đẩy cửa ra nối đuôi nhau đi vào, Tư Đồ Cẩn đi ở giữa, Thẩm Quyết ngồi trên ghế cao, mãng bào gọn gàng chỉnh tề, loan đai bên hông cũng được thắt tỉ mỉ, chỉ có tóc là chưa chải, như thác nước đen dài xõa trên vai. Một tiểu thái giám cầm lược ngà voi đứng phía sau bới tóc cho y, một người khác giơ gương lên cho y nhìn, và một người khác bưng chung trà đựng bột đánh răng, Thẩm Quyết vừa súc miệng vừa nghe Tư Đồ Cẩn bẩm báo.

"Đêm qua ti chức nhận được mật báo rằng gián điệp mà chúng ta cài vào Hưng Khánh Bang ở phủ Ứng Thiên đã mất liên lạc, mùng một tháng chạp người nhận tin có gặp hắn một lần, sau đó hoàn toàn bặt vô âm tín, Đông Xưởng lục khắp thành Nam Kinh cũng không tìm được."

Hưng Khánh Bang là tào bang[1] lớn nhất phủ Ứng Thiên, quanh năm bôn ba giữa Giang Chiết Kinh Tân[2], lúc xuân hè ấm áp mặt sông không kết băng, bọn họ còn có thể đi lên phía bắc Sóc Bắc buôn bán. Đầu năm trước, Thẩm Quyết cài ba mật thám vào Hưng Khánh Bang, trong đó có một người đã lên được vị trí thủ lĩnh bang. Có điều bắt đầu từ tháng mười một, ba người liên tục bị cắt đứt liên lạc. Theo kinh nghiệm ngày trước, hoặc là thân phận đã bị bại lộ, hoặc là bị người hắc đạo làm, hoặc đã tạo phản. Nhưng ba người này cứ như bốc hơi khỏi nhân gian, đến cái bóng cũng chẳng thấy đâu, cứ như những người này chưa từng tồn tại vậy.

[1] Tào bang (漕帮): [tào: vận chuyển đường thủy], [bang: băng đảng, băng nhóm].

[2] Giang Chiết Kinh Tân: Nói tắt của Giang Tô, Chiết Giang, Bắc Kinh, Thiên Tân.


Thẩm Quyết chau mày, đoạn lấy khăn lau mặt, sau đó đứng dậy bước ra cửa, "Những mật thám khác ở phủ Ứng Thiên nói thế nào? Hưng Khánh Bang và Lai Phúc Bang thường bí mật giao dịch, bên chỗ Lai Phúc Bang có tin tức gì không?"

Tư Đồ Cẩn đi theo sau Thẩm Quyết nói: "Thám tử bên Lai Phúc Bang cũng không có. Hôm trước ti chức nhận được công văn của Linh Châu Vệ, mật thám ở tào bang Dương Hà cũng mất tin tức. Đốc chủ, toàn bộ mật thám chúng ta cài vào các tào bang lớn... đều mất tích."

Thẩm Quyết dừng bước, người theo sau cũng vội dừng lại. Thẩm Quyết quay đầu nhìn Tư Đồ Cẩn, hơi nén giận nói: "Vì sao bây giờ mới báo?"



Tư Đồ cẩn cúi đầu cụp mắt, nói: "Giao hẹn ban đầu là mỗi đầu tháng báo cáo, những mật thám đó đầu tháng mười một còn lộ mặt. Đến tháng mười hai, người liên lạc ở các nơi lại không nhận được tin tức, báo cáo tin tức lên, công văn được đưa tới kinh sư, ti phòng các cấp ở Đông Xưởng xem xét thì phát hiện mật thám các nơi đều đã mất liên lạc, nhận ra có điều bất ổn mới truyền tin cho ti chức, đã là tốc độ nhanh nhất, cũng không dám chậm trễ."

"Lần cuối họ lộ diện truyền tin có gì khác lạ không?"

"Không có. Ti chức đều đã xem qua, theo như lời họ thì đều là tranh đấu bên trong tào bang, không có gì khác lạ." Tư Đồ Cẩn nhíu mày nói, "Nhưng mà, ti chức chú ý tới một sự kiện, đầu tháng mười một con thuyền vận chuyển của Hưng Khánh Bang đến Kinh Tân, trong quá trình kiểm tra thuyền bỗng bị cháy, hàng hóa bị thiêu rụi hầu như không còn. Theo như lời khai của Hưng Khánh Bang thì thứ mà thuyền bọn họ buôn lậu là rượu mạnh Dương Hà. Hiện tại xem ra trong chuyện này có điều mờ ám."

Thẩm Quyết suy tư, mật thám mất tích chẳng phải chuyện hiếm lạ gì, nằm vùng trong hắc đạo vốn là chuyện hung hiểm vạn phần, đám người tào bang kia từ trước đến nay giết người không chớp mắt, mật thám không cẩn thận bị lộ là chuyện rất bình thường. Danh sách mật thám chỉ có y và Tư Đồ Cẩn biết, tuyệt không thể tiết lộ. Nhưng khả năng phản bội cũng rất hiếm hoi, người nhà của họ đều nằm dưới mí mắt Thẩm Quyết, mạng của bản thân mình có thể không cần, nhưng không lẽ mạng của người nhà cũng không màng sao?

Chẳng lẽ là......

Thẩm Quyết nhíu mày đi về phía trước, bước lên đường, tuyết trắng xóa lạo xạo dưới chân. Chợt Thẩm Vấn Hành từ đối diện nhón chân chạy tới, mặt mày ủ rũ nói: "Cha nuôi, bệ hạ không chịu rời giường, hỏi buổi lạy chầu sáng nay có thể miễn được không?"

Đầu Thẩm Quyết đau muốn nứt ra, y tức giận nói: "Nó nghĩ gì thế, buổi lạy chầu tháng giêng là phép tắc của tổ tông, sao miễn được? Không dậy cũng phải dậy, lát nữa ta tới mà còn thấy nó nướng trên giường thì để xem ta có quăng áo vào mặt nó không!"

Thẩm Vấn Hành nghe xong thì mồ hôi đầm đìa, bản thân Thẩm Quyết cũng là người tính tình kiêu căng, ngày nào tiểu hoàng đế cũng chọc vào miệng thuốc nổ, Thẩm Vấn Hành thật sự tin rằng y có thể quăng áo khoác vào mặt hoàng đế. Thẩm Vấn Hành cười xòa liên tục và nói: "Cha nuôi bớt giận, bớt giận! Nhi tử này sẽ nghĩ cách khiến bệ hạ rời giường!"

Nói xong cậu vội vàng xoay người định đi, Thẩm Quyết bỗng nhiên nói: "Khoan đã! Bây giờ còn một canh giờ nữa là đến đại điển, đi gọi đám cẩu quan Nội Các vào cung đi, nói rằng bệ hạ không muốn lộ diện, để cho bọn họ nghĩ cách. Hừ, ta không yên thân thì bọn họ cũng đừng mong được ngủ ngon!"

Thẩm Vấn Hành vui vẻ ra mặt, nói: "Vẫn là cha nuôi anh minh!" Rồi quay người vội vàng rời đi.

Thẩm Quyết dừng một chút, sau đó nói với Tư Đồ Cẩn: "Bắt người, trói lão đại Hưng Khánh Bang đưa lên kinh, giam vào chiếu ngục. Hình phạt chiếu ngục nhiều như vậy, sợ gì gã không mở miệng. Trái lại Gia muốn xem thử rốt cuộc bọn chúng có bí mật gì, mà thà hủy còn hơn để cho Đông xưởng biết được."

Tư Đồ Cẩn lại trầm ngâm do dự: "Nếu như quậy đến nỗi tào hộ bạo loạn, chỉ sợ đám ngôn quan bên kia làm to chuyện, bây giờ Đốc chủ phải thận trọng lời nói và hành vi..."

Thẩm Quyết cười khẩy, "Gia mời gã tới uống trà, không cần tiền cũng không cần mạng, đám chuột nhắt nhát gan dám bạo động thì xử như loạn đảng! Truyền lệnh xuống, hầu hạ lão đại của Hưng Khánh Bang, nhất định phải dùng phương pháp không tổn thương da thịt chỉ bị thương bên trong, xem miệng gã cứng hơn, hay là trượng của Gia cứng hơn!"

Tư Đồ Cẩn đáp "Rõ", lại nói: "Thuộc hạ lúc đầu chúng ta phái đến sơn tự Già Lam đã quay về, công văn còn sót lại của Hạ Hầu Liễm đều đã nhập kho, đồ dùng trong nhà hắn cũng dọn xuống dưới, chỉ có di thư của Già Lâu La mà trước kia hắn nói chúng ta vẫn chưa tìm thấy, nhưng tìm thấy khá nhiều sách bị chuột cắn, chỉ sợ di thư đã bị cắn nát rồi."

"Vậy thì thôi, các ngươi cứ sắp xếp công văn lại, khi nào có thời gian thì ta xem. Hạ Hầu Liễm vẫn còn ngủ, lát nữa ngươi đi gọi hắn, để hắn qua xem một chút." Thẩm Quyết đi hai bước, chợt nhớ tới đêm qua. Hạ Hầu Liễm ở bên cạnh y lúc nào cũng không phòng bị, cứ ngủ như heo chết, chọc thế nào cũng không tỉnh. Y lặng lẽ ôm người vào lòng, ôm nhiều thành nghiện, bây giờ nhớ lại huyết mạch trong người vẫn còn sôi sục.

Buổi sáng y muốn dậy sớm, sợ đánh thức Hạ Hầu Liễm nên gần canh ba mới đổi phòng. Hiện giờ đám Nội Các kia còn đang mất một khoảng thời gian để dỗ tiểu hoàng đế, y cũng không vội chạy qua. Lòng y dần ngứa ngáy, nghĩ có nên trở về thăm Hạ Hầu Liễm không. Nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng vẫn là bỏ qua, tránh cho ở bên đó chán chê rồi lại muộn giờ mất.

Tư Đồ Cẩn vẫn đi, Thẩm Quyết chậm rãi đi về phía cung Càn Thanh. Sắc trời dần sáng, những viên ngói xanh trên nóc nhà dần dần hiện rõ hình dáng dưới ánh ban mai, phía dưới là nền tuyết trắng xóa, nổi bật với những bức tường đỏ trải dài, phản chiếu ra một thế giới trong veo. Lòng y chợt vui vẻ, ngày đầu tiên của năm mới, mọi thứ đều bắt đầu lại từ đầu, như thể hết thảy đều có hy vọng. Không sao cả, y nghĩ, chỉ cần Hạ Hầu Liễm ở bên cạnh y, bất kể là triều thần hay Già Lam, y đều sẽ có cách đối phó.

Đi được một đoạn đường, y chợt trông thấy một tiểu cô nương đang ngồi trước cổng. Nàng mặc chiếc áo màu đỏ rực, cùng với váy mã diện màu trắng và áo lông chồn quấn quanh cổ, trên tay cầm một con diều lớn hình con hổ trắng. Nàng có đôi mắt rất to, nhưng lại đen quá mức, làm nổi bật khuôn mặt trắng sứ như một con búp bê vu cổ (phù thủy).

Thẩm Quyết nhíu mày, y nhận ra cô nương này, nàng là Lâm Bắc Hầu từ Liêu Đông Sóc Bắc tới, họ kép Bách Lý, tên chỉ một chữ Diên. Kể cũng lạ, một cô bé con chỉ mới mười hai tuổi thế mà lại lên làm Quân hầu một phương. Trong lịch sử Đại Kỳ tuy cũng có nữ hầu, nhưng một tiểu cô nương chưa cập kê lên làm Hầu gia thì lại là lần đầu y gặp phải. Thân thế của cô bé này cũng thê thảm, mấy năm trước bệnh đậu mùa hoành hành ở Sóc Bắc, cha mẹ huynh đệ từng người nhiễm bệnh rồi cưỡi hạc về tây, còn mỗi mình nàng lẻ loi, cái danh hiệu Lâm Bắc Hầu này cũng rơi xuống đầu nàng.

Cuối năm trước nàng tới kinh thành. Lâm Bắc Hầu, nghe qua thì là một Hầu gia, nhưng so với thường dân chỉ tốt hơn một chút. Chẳng có quyền thế gì, là cái chức suông, chọn bừa một người trong cung cũng có thể đè đầu cưỡi cổ nàng, thuộc hạ nhìn vào dĩa thức ăn được bên trên ban xuống thì cũng tự động lạnh nhạt với nàng.

Lâm Bắc Hầu ở kinh thành có một phủ đệ, nhưng đã bỏ hoang rất lâu, nàng đành ở trạm dịch, vậy mà còn bị những quan viên lên kinh chen chúc đuổi xuống phòng dưới ở. Thẩm Quyết nghe vậy bèn tấu lên hoàng đế cho nàng tiến cung, cũng xem như không bị bạc đãi.

Có điều Thẩm Quyết vẫn chưa nói chuyện trực tiếp với nàng bao giờ, không biết tính tình cô nương này thế nào. Vì tiểu hoàng đế nên y cứ thấy trẻ con là lại đau đầu, cũng không quan tâm nhiều đến nàng. Nhưng dù sao người ta cũng ở ngay trước mặt, không thể vờ như không thấy được. Thẩm Quyết mang theo một khuôn mặt tươi cười tiến lên nói lời ấm áp: "Sáng sớm tinh mơ sao Tiểu Quân hầu lại ở đây một mình vậy?"

Bách Lý Diên ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt đen láy nhìn Thẩm Quyết và nói: "Ta tới thả diều, thả một hồi thì bị lạc đường."

Trẻ con đúng là phiền phức, sáng sớm tinh mơ thả diều cái gì? Thẩm Quyết chán ghét trong lòng nhưng không để lộ ra mặt, đoạn cúi người nói: "Thần đưa ngài về nhé?"



"Được thôi." Cô bé cầm diều đứng dậy, tuyết rơi dày trên đất, nàng đi đứng khá vất vả, vì vậy nàng nắm lấy tay Thẩm Quyết một cách tự nhiên, "Ta sợ ngã, Xưởng thần dắt ta nhé."

Bình thường Thẩm Quyết không thích người khác chạm vào mình, nhưng con bé này đã nắm tay y, y không thể đẩy ra, đành phải nắm hờ lại. Có lẽ ngồi hong gió lâu quá nên tay cô bé rất lạnh, hệt như một tảng băng. Tay y cũng lạnh, hai bàn tay lạnh băng nắm lấy nhau, không hề cảm nhận được chút nhiệt độ nào.

Một mình nàng ra đây thả diều, thế mà lại không hề có cung nữ thái giám nào đi theo. Thẩm Quyết cúi đầu nhìn nàng, nàng kéo con diều lớn bước đi lững thững, cứ cúi đầu im lặng, là một cô bé điềm đạm ít nói, tốt hơn tiểu Hoàng đế nhiều. Thẩm Quyết cởi áo choàng ra khoác lên người nàng, sau đó giúp nàng cầm con diều.

Nàng chần chừ một hồi mới đưa diều cho Thẩm Quyết, y hỏi nàng: "Con diều này rất quan trọng à?"

Bách Lý Diên gật đầu mấy cái, nhỏ giọng nói: "Là ca ca làm cho ta chơi đó."

Ca ca đoản mệnh kia của nàng đã chết vì bệnh đậu mùa vào mấy năm trước, nàng bịn rịn đem con diều từ Sóc Bắc tới kinh thành, thật là đáng thương. Thẩm Quyết lại hỏi: "Người trong cung hầu hạ có thoải mái không? Nếu điện hạ bất mãn chỗ nào thì cứ việc nói với thần."

Nàng không trả lời, có lẽ là sợ đắc tội với người hầu, ngay cả chuyện bị bạc đãi cũng không dám nói. Vậy thì cứ đổi người hầu hạ đi, chẳng qua chỉ là đổi một đám người, đối với Thẩm Quyết mà nói chẳng qua chỉ là một câu nói mà thôi.

Thẩm Quyết cầm tay nàng bước vào Cảnh Dương Môn, cung nữ thái giám thấy Thẩm Quyết và Bách Lý Diên thì lật đật chạy tới quỳ xuống nền tuyết run lẩy bẩy. Bọn họ không thấy rõ Bách Lý Diên, có lẽ là sợ Thẩm Quyết trách phạt nên một đám người ai nấy đều run như cầy sấy, mặt cắt không còn giọt máu. Thẩm Quyết nhíu mày nhìn một hồi rồi nói: "Sau khi đại điển kết thúc, những ai không làm tròn bổn phận thì lui xuống lãnh trượng đi!"

Đám cung nữ thái giám đáp "Vâng", nhưng hãy còn run rẩy. Thẩm Quyết chắp tay với Bách Lý Diên, nói: "Thần cáo lui, điện hạ thu thập đồ đạc, tránh để lỡ thời gian."

Bách Lý Diên nói được, đoạn giơ tay đón lấy con diều trong tay thái giám, tên thái giám nọ bất cẩn để ống tay áo vướng vào nan tre của con diều, làm rách một lỗ.

Thái giám vội quỳ xuống dập đầu: "Quân hầu thứ tội!"

Bách Lý Diên nghiêng đầu nhìn cậu: "Ngươi làm hỏng con diều ca ca tặng ta rồi."

Thẩm Quyết nói: "Điện hạ chớ hoảng, thần sẽ bảo cung nữ Tú Phường[3] đến xem cho, lỗ rách này không lớn, chắc là có thể sửa lại được."

[3] Tú phường: Phường thêu (phường thợ thủ công – khu tập trung của một ngành/nghề)

"Xưởng thần, ngươi sẽ giết hắn sao?" Bách Lý Diên ngẩng đầu nhìn y, đôi mắt đen láy trong veo như hồ nước.

Tiếng ác của y đã đến tầm cỡ này rồi sao? Thẩm Quyết trấn an nàng: "Đương nhiên là không, chỉ phạt nhẹ thôi."

"Thế à, ta cứ tưởng rằng Xưởng thần là người xấu, ai ngờ hóa ra Xưởng thần lại là người tốt." Bách Lý Diên cúi đầu nói. Thẩm Quyết nhất thời không có phản ứng, y gặp qua nhiều người, nhưng đây là trường hợp đầu tiên y không biết phải đáp gì cho phải.

Y bỗng cảm thấy mất kiên nhẫn, đang định cáo từ, đột nhiên Bách Lý Diên rút cây trâm trên búi tóc mình xuống cắm vào hốc mắt tiểu thái giám. Máu tươi lập tức trào ra, tiểu thái giám ôm mắt kêu thảm thiết quỳ rạp xuống đất.

Bách Lý Diên cau mày nhìn cậu ta lăn lộn dưới đất, nói: "Ơ, sao còn chưa chết nữa?"

Tất cả mọi người đều kinh hãi, ngay cả Thẩm Quyết cũng biến sắc. Y bỗng hiểu ra vì sao nhóm người cung Cảnh Dương này lại run rẩy rồi. Không phải bọn họ sợ y, mà là sợ con nhóc này. Bách Lý Diên còn định đâm thêm vài nhát, Thẩm Quyết bảo người ngăn nàng lại, sau đó sai người khiêng thái giám kia lui xuống. Máu tươi chảy dọc trên nền tuyết trắng, nổi bật chói cả mắt.

Trên gương mặt trắng tuyết của Bách Lý Diên dính vài giọt máu, nàng dùng ống tay áo lau đi, đoạn ngửa mặt lên hỏi Thẩm Quyết: "Ta làm người của Xưởng thần bị thương, Xưởng thần sẽ phạt ta sao?"

Nàng trắng nõn như một khối băng điêu khắc, nhìn thì xinh đẹp, song lại thiếu đi vài phần sức sống, trông cứ khó chịu một cách kỳ lạ. Thẩm Quyết dằn cảm giác bất thường trong lòng xuống và nói: "Vốn là cậu ta làm hỏng diều của Quân hầu trước, dù Quân hầu có đánh giết cậu ta cũng không sao cả. Có điều hôm nay là ngày đại cát đại lợi, Hoàng thượng có chỉ trong cung không được thấy máu. Thôi bỏ đi, dù sao Quân hầu cũng chịu thiệt thòi, hôm nay thần giúp Quân hầu giấu chuyện này đi, một lát nữa đại điển sẽ tiến hành, mong Quân hầu quay về thu gom đồ đạc sớm một chút."

"Miệng lưỡi của Xưởng thần đúng là lươn lẹo, nói một hồi thì thành ra là lỗi của ta." Vẻ mặt của Bách Lý Diên hờ hững, nàng vứt cây trâm xuống nền tuyết, lúc đi ngang qua Thẩm Quyết thì ngoái đầu lại, "Ta nghe nói gần đây Xưởng thần giúp Nội Các tiến hành cải cách, thanh trừ quan lại vô dụng một cách quyết tuyệt, ngay cả Đông Xưởng của mình cũng không tha. Sau khi sang năm mới, vấn đề tước phiên[4] cũng phải tấu lên, những dòng bên của hoàng thất cách vài lớp cũng phải biếm xuống làm thứ dân, chẳng biết một Hầu gia khác họ như ta có nằm trong số đó không nhỉ?"

[4] Phiên: Vua phong các bầy tôi, các con cháu ra trấn các nơi để làm phiên che cho nhà vua gọi là phân phiên. Tước phiên: tước bỏ danh hiệu.



"Tước vị của Quân hầu là tổ tiên theo thái tổ gia gây dựng sự nghiệp truyền xuống, Quân hầu là dòng chính ruột thịt của Bách Lý gia, đương nhiên sẽ không nằm trong hàng ngũ bị tước phiên."

"Thế à." Bách Lý Diên ngừng bước, cúi đầu cọ cọ mũi chân trên mặt tuyết, "Bây giờ Xưởng thần định đi đâu?"

"Thần phải đi gọi bệ hạ rời giường."

"Vì sao phải đi? Để nó ngủ không tốt sao?" Bách Lý Diên nói, "Nó ngủ rồi, thì hết thảy quyền hành thiên hạ này đều trong tay ngươi cả."

Thẩm Quyết khẽ nheo mắt lại.

Bỗng nhiên y không đánh giá được cô bé thoạt nhìn chỉ có mười hai tuổi này. Nàng trông có vẻ là một bé gái yếu ớt dễ bị ức hiếp, song cũng tựa như một tiểu thư nhà giàu coi mạng người như cỏ rác. Hình như nàng sợ y tước phiên, nhưng lại có vẻ như không sợ. Rốt cuộc nàng ta muốn cái gì?

Cảm giác không nắm bắt được đối thủ chẳng dễ chịu chút nào. Thẩm Quyết sờ sờ hạt châu bích tỉ trên cổ tay, nói: "Tuy Quân hầu vẫn còn nhỏ, nhưng nói năng cần phải thận trọng. Thần còn có việc, không thể phụng bồi."

"Ta cho rằng Xưởng thần là một ác quỷ, không ngờ lại là một pho tượng Bồ Tát." Bách Lý Diên nói, "Trung thành quá cũng là gian thần, khó thoát khỏi bị giết chết đó, Xưởng thần."

"Không phải chuyện của ngươi, Quân hầu vẫn là nên tự lo cho mình đi." Thẩm Quyết lạnh nhạt nói, đoạn chắp tay đi vào ngõ nhỏ.

Bách Lý Diên nhìn bóng dáng Thẩm Quyết càng lúc càng xa, khóe môi hồng nhạt khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười hiểm ác. Nụ cười đó vô cùng dữ tợn, khiến nàng ta trông như một con quỷ nhỏ vậy.

Nàng thấp giọng nói: "Thế thì ta chúc Xưởng thần thiên cổ truyền xướng[5], lưu danh muôn đời."

[5] Thiên cổ truyền xướng (千古传唱): lời phúng viếng khi chết đi được lan truyền thật xa, tiếng thơm còn mãi.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Wo lải lơ wo lải lơ!

Tất cả mọi người đều chỉ muốn gặp ca ca (Trì Yếm), bộ chương này chỉ có ca ca là tiêu điểm thui hở.

Nhưng mà chương sau ca ca có thể lên sân khấu nha *giơ nắm đắm gật đầu*

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK