"Muốn chết à!"
"Là chó săn Đông Xưởng, xử nó!"
Hạ Hầu Liễm không nói gì, thu đao Nhạn Linh lại, ánh đao màu vàng chầm chậm xoay giữa không trung rồi rút vào vỏ đao. Hắn nghiêng người nắm lấy chuôi đao, chậm rãi ngồi xổm xuống, khí thế trên người bỗng nhiên thay đổi, sắc mặt nghiêm nghị lạnh lẽo thấu xương, cùng với cặp mắt lóe lên sự hung ác của một con sói dữ lờ mờ lộ ra dưới mái tóc.
Lão đại trong đám binh sĩ cười khẩy một tiếng: "Sao, sợ rồi à?"
Tên mắt tam giác cười to nói: "Không chỉ là chó, mà còn là một con chó nhát cáy nữa, xem ra mày kém cỏi hơn đồng bạn của mày nhiều! Con bà nó, đúng lúc ông mày nghỉ ngơi xong rồi, giờ băm một con chó đảng Yêm mang về lập công là vừa đẹp!"
"Mày làm Đốc chủ của tao bị thương?" Hạ Hầu Liễm nhìn chằm chằm hắn, lạnh lùng mở miệng.
"Ông mày chém tay nó!" Mắt tam giác nhét chuỗi vòng hạt châu bích tỉ vào áo giáp, sau đó cười rất chi là đắc ý.
"Chém đứt rồi à?" Đôi mắt của Hạ Hầu Liễm tăm tối đến mức không thể tưởng tượng nổi, khiến cho ánh mắt hắn dần trở nên khủng khiếp.
Ánh mắt kia quá đỗi đáng sợ, mắt tam giác rùng mình một cái, gã cảm thấy kẻ mà mình đang nhìn không phải là con người, mà là một con ác quỷ bò ra từ núi thây biển máu. Nhưng bọn chúng có bốn người, mà tên này chỉ có một mình hắn! Gã như được tiếp thêm can đảm, cười gằn nói: "Vòng bích tỉ của thằng thái giám chết dẫm kia ở trong tay tao, mày thấy sao?"
Hô hấp của Hạ Hầu Liễm lạnh lẽo, trong mắt hắn là lửa giận cuồn cuộn.
Giết bọn chúng. Tất cả bọn chúng đều phải chết!
Mắt tam giác dẫn đầu, mọi người gào rú nhào lên, ánh đao rét lạnh chiếu lên mặt Hạ Hầu Liễm tạo nên một tia sáng dựng thẳng đứng. Hạ Hầu Liễm vẫn chưa nhúc nhích, như thể bị đóng băng tại chỗ, hắn vẫn duy trì tư thế cầm đao, đang nhìn chòng chọc đao Nhạn Linh trong tay mắt tam giác.
Mắt tam giác vồ tới trước mặt Hạ Hầu Liễm, hai tay cầm trường đao chém không khí bổ thẳng xuống. Trong một khắc kia, đột nhiên Hạ Hầu Liễm xuất chiêu! Ánh đao vàng sáng loáng lao ra khỏi vỏ, tựa như có vô số mảnh vụn vàng bay lả tả giữa không trung. Đó là tốc độ rút đao cực nhanh, nhanh đến mức có thể sánh với sấm vang chớp giật, nó gào thét chấm đất rồi chém về phía đao Nhạn Linh của mắt tam giác. Hai thanh đao va chạm nhau, một âm thanh cực kì chói tai vang lên, đao của mắt tam giác cũng gãy đôi theo đó.
Thậm chí mắt tam giác còn chưa kịp kinh ngạc, Hạ Hầu Liễm đã trở tay vung đao một lần nữa, lưỡi đao cắt đứt cổ gã hệt như cắt một cây rau hẹ, đầu văng ra chỗ khác, máu tươi phun ra như suối.
Đồng bạn của mắt tam giác vô thức ngừng bước, bọn chúng thấy thi thể không đầu ngã phịch xuống, lộ ra vết cắt gọn gàng, còn có đôi mắt đen tuyền tàn nhẫn hệt như ác sát của người đàn ông phía sau dòng máu đang phụt ngược lên trời.
Hạ Hầu Liễm không buông tha cho bọn chúng, hắn đạp lên thi thể mắt tam giác dậm chân bước tới, đao Nhạn Linh trong tay lóe lên ánh sáng như sóng nước lấp lánh dưới ánh mặt trời. Cùng là đao Nhạn Linh, không khác gì thanh đao bọn chúng đang cầm, song ở trong tay Hạ Hầu Liễm lại tựa như răng nanh mãnh hổ.
Hai bên lao vào nhau, Hạ Hầu Liễm dùng sống đao đập vào miệng tên lão đại, cú đập này Hạ Hầu Liễm dùng hết toàn lực, miệng của gã ta lập tức vỡ nát, hai cái răng dính máu văng ra ngoài. Sau lưng có tên vung đao, Hạ Hầu Liễm không quay đầu lại mà trực tiếp chọc đao Nhạn Linh từ khuỷu tay ra phía sau, dùng một độ cong kì dị đâm thủng cánh tay gã nọ, lại đâm thêm một nhát, gân mạch của tên đó bị cắt đứt, gã ôm tay gào thảm thiết quỳ thụp xuống đất.
Tên cuối cùng quyết định bỏ chạy, Hạ Hầu Liễm rút nỏ tay bên hông ra, thản nhiên bắn một phát, ba mũi tên xuyên qua ngực gã nọ khiến gã lập tức ngã phịch xuống không đứng dậy nổi. Chỉ trong mấy nhịp thở, ba tên chết hai tên tàn phế, máu tươi lan tràn nhuộm đỏ lá hòe khô, trông diễm lệ đến đáng sợ.
Chu Thuận Tử rụt đầu từ phía sau thân cây đi ra, sợ sệt nhìn Hạ Hầu Liễm. Cậu không bao giờ tưởng tượng nổi một Hạ Hầu Liễm tùy tiện bình thường hòa thuận dễ chơi với nhau khi giết người lại tàn nhẫn như vậy. Cậu còn nhớ rất rõ lần trước lúc cậu gặp Hạ Hầu Liễm đang mua đồ ăn ở chợ, cái tên này lại còn biết mặc cả, kì kèo bên hàng thịt cả buổi trời, cuối cùng cũng chịu thua bỏ tiền ra mua. Cậu cho rằng Hạ Hầu Liễm cũng là một tên lêu lổng lăn lộn kiếm miếng ăn như mình, lởn vởn ở kinh thành, nhưng bây giờ, cái tên lêu lổng này lại giết người với gương mặt không hề biến sắc, thậm chí còn không thèm chớp mắt lấy một cái.
Hạ Hầu Liễm đạp lên ngực tên lão đại, dẫm mạnh xuống, tên lão đại thở không nổi, giãy dụa kêu thảm.
"Mày gặp Đốc chủ ở đâu?"
Lão đại vội nói: "Trong rừng, đi vào trong, năm trăm bước nữa!"
"Ai ra lệnh bọn mày giết Đốc chủ?"
"Là Vạn đại nhân, thống lĩnh của bọn ta! Thống lĩnh nói, gặp Đông Xưởng giết, gặp Thẩm Quyết giết!" Lão đại kêu rên liên tục, nhưng gã cũng không dám rên lớn, miệng gã bị nứt, mỗi chữ nói ra đều đau thấu tim gan, "Không liên quan gì đến ta hết, thả ta đi! Cầu xin ngươi!"
"Vì sao họ Vạn kia lại muốn giết Đốc chủ?" Hạ Hầu Liễm tiếp tục hỏi.
Lão đại khóc lóc nói: "Ta không biết! Ta chỉ là một binh sĩ, cấp trên bảo làm gì thì bọn ta chỉ biết làm cái nấy thôi!"
Hạ Hầu Liễm cầm đao chống lên ngực gã, "Không lừa tao?"
Lão đại gật đầu liên tục như giã tỏi, nước mũi nước mắt tèm lem.
"Rất tốt."
Lão đại cho rằng Hạ Hầu Liễm chịu buông tha gã, mới vừa thở phào một hơi, mũi đao chưa cắm vào ngực, máu trong tim đã trào ra, tựa như một đóa hoa rực rỡ nở rộ trên đó, biểu cảm trên khuôn mặt gã khựng lại.
Chu Thuận Tử đột nhiên chỉ về một hướng nói: "Hạ... Hạ Hầu, tên kia định chạy kìa."
Hạ Hầu Liễm đảo mắt sang, gã nọ ôm cánh tay bị cụt chạy về phía ngoài rừng. Hạ Hầu Liễm nhặt một cây đao từ dưới đất lên rồi quăng mạnh tới, trường đao dài hẹp hóa thành một luồng sáng vàng xuyên thủng cơ thể gã nọ, ghim gã lên một thân cây.
"Hạ Hầu, có phải Đốc chủ chúng ta bị mắc bẫy không?" Chu Thuận Tử ngồi xổm dưới đất với vẻ mặt đau khổ, "Sau chúng ta cứ gặp phải mấy chuyện như này vậy? Sớm biết thì ta không nên bảo ngươi tới, ta cũng sẽ không tới đâu!"
"Chùa Quảng Linh giờ đã thành một sát trường, không biết họ Vạn kia phái bao nhiêu cấm quân đến, trong núi không an toàn, ngươi nên trở về đi." Hạ Hầu Liễm lấy chuỗi vòng hạt châu bích tỉ từ trong ngực áo của mắt tam giác ra, bỏ vào túi. Trên người tên lão đại kia còn có một thanh đoản đao dài hai thước, Hạ Hầu Liễm nhặt nó lên, treo trên thắt lưng da li[1] hổ của mình.
[1] Li: Con rồng không sừng trong truyền thuyết, dùng để trang trí các công trình kiến trúc hoặc nghệ phẩm.
Chu Thuận Tử chần chừ nói: "Không ấy thì chúng ta đi cùng nhau đi. Đốc chủ... Mỗi người có số mệnh của mình, tuy chúng ta làm việc ở Đông Xưởng, nhưng cũng không đáng để bán mạng mà."
"Không được," Hạ Hầu Liễm cúi đầu kiểm kê binh khí trên người, "Chuyện trước kia ta hứa với y vẫn chưa thực hiện, bây giờ nhất định phải làm được. Ngươi đi đi, sau này còn gặp lại." Dứt lời, hắn đi thẳng vào rừng, cũng không thèm quay đầu lại.
Chu Thuận Tử ngây người nhìn theo bóng dáng Hạ Hầu Liễm một lúc, cậu cảm thấy Hạ Hầu Liễm hệt như một con sói cô độc, trong rừng đầy cạm bẫy, cấm quân như chó săn tuần tra khắp nơi, nhưng Hạ Hầu Liễm cứ vậy mà tiến vào, như thể chỉ cần có răng nanh khát máu, dù có tan xương nát thịt hắn cũng không hề sợ hãi.
Đúng là một tên ngốc.
Chu Thuận Tử hít hít cái mũi, sau đó quay đầu chạy đi.
Hạ Hầu Liễm như ngồi trên đống lửa.
Thẩm Quyết bị thương, hơn nữa còn rất nặng, nếu không được xử lý tốt thì rất có thể y sẽ chết. Hạ Hầu Liễm không dám nghĩ nữa, hắn chỉ có thể liên tục lao đi, tìm kiếm tất cả những dấu vết có thể để lại. Hắn trèo lên cây, ôm ngọn cây nhìn ra xa, chùa Quảng Linh cây cối rậm rạp, sắc vàng của tán lá lao xao trong gió hết đợt này đến đợt khác. Nơi cuối tầm mắt có một con đường cùng bị cắt ngang, đó là vách núi, dưới sườn núi là tượng Phật và chữ khắc chi chít.
Cách đó tám trăm bước có một đội nhân mã, Hạ Hầu Liễm đu nhánh cây lượn qua, bóng dáng màu đen hệt như diều hâu đưa qua đưa lại trong rừng nhanh như cắt, khiến cho ai nhìn thấy cũng phải kinh ngạc sự nhanh nhẹn của hắn. Cái này là nhờ ngày xưa Hạ Hầu Liễm rèn luyện khắp núi Già Lam, lực tay và lực hông của hắn đều vượt xa người thường.
Bóng dáng của binh sĩ càng lúc càng rõ ràng, Hạ Hầu Liễm lặng lẽ trèo lên một cây hòe già rồi treo ngược người mình sau cành lá rậm rạp, chỉ để lộ đôi mắt đen tuyền. Nếu có ai đó nhìn thấy chắc chắn sẽ hết hồn một phen, đó là một cảnh tượng rất quỷ dị, thích khách treo ngược trên cành lá khô vàng hệt như một con dơi, lặng lẽ nhìn chằm chằm người bên dưới, nom giống như một con quỷ chờ thời cơ săn mồi.
Một binh sĩ ngồi xổm xuống đất, dùng tay sờ thân cây, lẩm bẩm: "Thẩm Yêm đi về phía bắc, chúng ta nhầm đường rồi!"
Có người đáp lại: "Không phải lúc trước đi về phía nam sao?"
"Ký hiệu có thay đổi," binh sĩ kia nói, "Ngươi xem, bây giờ nét đậm hướng phía bắc, nét nhạt hướng phía nam. Tên Thẩm Yêm này rõ là nhầm đường, phía bắc là vách núi, y căn bản đi vào ngõ cụt."
Một bóng đen áp xuống đỉnh đầu gã nọ, gã không để ý, chỉ nghe thấy một giọng nói vang lên trên đỉnh đầu: "Ký hiệu gì, ngươi đang xem gì vậy?"
"Cái này nè, chẳng phải Vạn đại nhân bảo chúng ta đi theo ký hiệu sao?" Gã nói xong, bỗng nhiên cắn đầu lưỡi, lập tức rút đao quay đầu lại.
Gã chưa từng nghe qua giọng nói này, không phải người trong đội bọn họ!
Đao bị đánh văng ra, một thanh đao đâm vào vai gã, ghim gã lên thân cây. Gã đau đớn kêu rên, đồng thời hoảng sợ phát hiện rằng tất cả đồng bạn của gã đều đã chết, thi thể cứng đờ phơi đầy đất, mặt đều hướng về phía gã, miệng hơi há ra, đều là biểu cảm kinh hoàng. Điều này chứng tỏ lúc người đàn ông này đến gần bọn họ không hề nhận ra, hắn che miệng bọn họ lại rồi giết từng người một từ phía sau. Hắn giống một con quỷ, lúc đến gần không hề phát ra âm thanh, khi giết người cũng thế.
Bây giờ đến lượt gã. Người đàn ông đó cúi đầu nhìn gã, nghiến răng hỏi: "Ký hiệu này là gì?"
Gã lắc đầu nói: "Ta không biết, là Vạn đại nhân nói đi theo ký hiệu này sẽ tìm được Thẩm Quyết và đám yêm... phiên tử kia!"
"Có bao nhiêu người Đông Xưởng ở trên núi?"
"Không biết... Bọn họ tản ra, chúng ta giết được vài tên, còn có rất nhiều tên không biết đang nấp ở đâu."
Hạ Hầu Liễm ngồi xổm xuống vỗ mặt gã, nói: "Sao ngươi lại biết ký hiệu này chỉ đường đi của Đốc chủ, mà không phải của phiên tử khác?"
Gã lắp bắp: "Ta đoán, ký hiệu này có hơi đậm một chút."
"Ngươi còn biết gì nữa?"
Gã mờ mịt lắc đầu.
"Nói dối sẽ chết." Hạ Hầu Liễm lạnh lùng nói.
Gã khóc lóc nói: "Ta không dám... Ta không dám lừa ngươi."
Hạ Hầu Liễm rút đao cắt đứt yết hầu gã, máu tươi bắn ra dính đầy nửa bên mặt hắn, "Nhưng ta lừa ngươi, xin lỗi, không nói dối cũng sẽ chết."
Hạ Hầu Liễm đứng dậy, sốt ruột vô cùng. Thẩm Quyết không những bị thương mà bên cạnh y còn có nội gián! Hắn đấm một quyền vào thân cây, hận không thể chém chết toàn bộ cấm quân trên ngọn núi này.
Có tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, Hạ Hầu Liễm quay đầu lại, trước mặt hắn là một tiểu đội cấm quân mười người, áo giáp khóa vòng, đao Nhạn Linh, dưới bầu trời đầy lá rụng, áo giáp và vỏ đao của bọn họ phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.
"Là địch hay bạn?" Cấm quân nghi ngờ nhìn hắn.
Có người thấy thi thể nằm trên đống lá khô, quát: "Là chó săn của Thẩm yêm!"
Hạ Hầu Liễm đè chuôi đao, đốt ngón tay kêu răng rắc, hắn liếm hàm răng, chậm rãi rút trường đao ra. Lá khô rơi lả tả như cánh bướm, gió thu đìu hiu, gã thích khách đơn độc đứng giữa đống thi thể, đám cấm quân gào lên lao về phía hắn, hai tay Hạ Hầu Liễm cầm đao, hắn ngẩng đầu lên, để lộ đôi mắt hung tàn như sói dữ dưới mái tóc. Chỉ một thoáng, sát khí ngút trời.
— — —
"Báo! Đông Xưởng có thằng điên, gặp người là chém, gặp người là giết! Chúng ta... Chúng ta có tám đội đã bị hắn giết sạch rồi! Còn ba đội dư lại vài người chạy thoát, nhưng đều bị thương!"
Thám báo lảo đảo chạy vào đại doanh. Đại doanh rất đơn sơ, dưới đất đặt hai chiếc ghế bành, ở giữa có một cái bảo tọa, bên cạnh là bàn trà, ngoài ra không còn gì khác. Thái hậu nghiêm chỉnh ngồi bên trên, nhắm hờ mắt, tay lần chuỗi Phật châu sáp ong kêu lách cách. Thấy thám báo cuống quít chạy vào, nàng mở mắt ra, rồi nhắm mắt lại. Có một người đứng dưới đất, là thống lĩnh của bọn họ Vạn Bá Hải, và một cô nương quỳ bên cạnh, hình như là thị nữ Chu Hạ hầu bên người Thái hậu.
Vạn Bá Hải trách mắng: "Là kẻ nào, có thế mà cũng làm ầm ĩ cả lên!"
Thám báo dập đầu với Thái hậu một cái, sau đó quay sang thống lĩnh khóc ròng: "Thống lĩnh, ngài đến nhìn thử đi, những người trở về đều thành bộ dạng gì, cụt tay gãy chân đủ cả. Chúng ta ở bên kia giết vài tên phiên tử, nhưng lại thiệt mạng trong tay thằng điên này!"
Vạn Bá Hải ngờ vực nói: "Từ bao giờ mà Đông Xưởng có một nhân vật tàn nhẫn như vậy? Ngươi lui xuống, thành lập đội lần nữa, một đội hai mươi người dọc theo đường núi tìm kiếm, ta không tin thằng điên kia có thể ngăn được hai mươi người!"
Chu Hạ lay chân Thái hậu, khóc lóc nói: "Nương nương, người tha cho Xưởng thần một con đường sống được không. Giữ lại một mạng cho huynh ấy, nô tì bảo đảm huynh ấy không dám đối nghịch với người nữa đâu! Người đày huynh ấy về Kim Lăng, không bao giờ vào kinh nữa! Cầu xin người tha cho huynh ấy một mạng!"
"Con bé ngốc nghếch này, Thẩm Quyết là hạng người thế nào, cho y một giọt nước, y có thể dời non lấp bể đấy! Sao ta có thể giữ y lại được?" Thái hậu thở dài, đoạn rụt chân lại, sửa sang váy lại ngay ngắn, "Em chết tâm đi! Lúc trước còn nói gì mà ở bên ta cả đời, bây giờ có đàn ông rồi, lại còn là một cái ấm không vòi mà u mê đến mức hồ đồ, đúng là khiến người ta thất vọng mà!" Nàng xoay mặt qua, nói với Vạn Bá Hải: "Không biết hai mươi người có đủ không, tên điên kia cũng không phải là người thường, thuộc hạ của chàng phải để ý đấy!"
"Không phải người thường, chẳng lẽ là thần thánh à?" Vạn Bá Hải cười nói.
"Không phải thần thánh, là ác quỷ địa ngục." Thái hậu vuốt ve Phật châu, "Đi, phái thêm nhân thủ, nhất định phải giết chết Thẩm yêm và cả tên điên kia!"