• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"...Trong một thoáng kia, dường như y lại trở về thời niên thiếu mới chập chững vào đời, Thẩm Quyết miệng lưỡi trơn tru hùng hổ dọa người không thấy đâu nữa, chỉ còn lại một đứa nhỏ không biết phải làm sao, lòng tràn đầy bi ai lạnh lẽo như nước..."

Chương 80: Hoa thu nở muộn.

Biên tập: Bảo, M, Huyền.

Sửa lỗi: Bảo.


"Sao lại thế này?" Hạ Hầu Liễm thấp giọng hỏi Tư Đồ Cẩn.

Sắc mặt Tư Đồ Cẩn lạnh lùng, "Thanh lưu ra tay. Đại Lý Tự Khanh không phải là người của Thái hậu mà là người của thanh lưu."

Trái tim Hạ Hầu Liễm chùng xuống.

Thanh lưu giằng co với đảng Yêm đã lâu, lúc Ngụy Đức còn sống cũng đã dấy lên hồi mưa máu gió tanh. Có khoảng thời gian quậy tưng bừng, tấu chương thanh lưu buộc tội Ngụy Đức nhiều như bông tuyết chất đống ở ngự tiền, đáng tiếc Tiên đế hoàn toàn không phê duyệt, tất cả đều vô ích. Ngụy Đức tức giận vì bị thanh lưu mách lẻo, nhà lao Đông Xưởng đông như mắc cửi, có ngôn quan dâng sớ vạch mười tội trạng của lão bị Đông Xưởng tra tấn cho tới chết.

Khi đó Thẩm Quyết đang được Ngụy Đức tin dùng, y giúp Ngụy Đức bắt không ít người, đã sớm gây thù chuốc oán với thanh lưu. Bây giờ Thẩm Quyết thế chỗ Ngụy Đức, thế là thanh lưu nhằm vào Thẩm Quyết. Xem ra án Diêu thị và chuyện vây sát chùa Quảng Linh không chỉ có mỗi Thái hậu bày mưu mà còn có thanh lưu quạt gió thêm củi.

Hạ Hầu Liễm nhíu mày hỏi: "Đốc chủ có chuẩn bị không?"

Tư Đồ Cẩn nhẹ nhàng lắc đầu, "Không biết."

Thẩm Quyết cúi đầu chỉnh lại áo choàng, bình tĩnh cười rộ lên, "Thẩm? Thái hậu nương nương thì thôi đi, dù sao cũng là mẹ ruột của Bệ hạ, mặc dù có hơi tốn sức nhưng cũng phải giải quyết cho chu toàn." Dứt lời, vẻ mặt Thẩm Quyết trở nên nghiêm túc, tức giận thoáng hiện giữa mày. "Còn các ngươi, để Gia xem thử ai có tư cách dám thẩm Gia?"

"Càn rỡ!" Đại Lý Tự khanh giận dữ, "Chẳng qua ngươi chỉ là một tên hoạn quan, sao quần thần thanh lưu bọn ta lại không thể thẩm ngươi chứ!"

Tả Đô Ngự sử nghiêm mặt nói: "Thẩm Xưởng thần chớ làm chuyện khiến cả thiên hạ không tán đồng, vẫn là nên chờ thẩm thì hơn."

"Hay cho cái danh quần thần thanh lưu! Để Gia nói cho rõ, toàn bộ gia sản của ngươi đều trong sạch chính đáng, một chút sai trái cũng không có sao!" Thẩm Quyết nhếch khóe miệng cười mỉa, nhưng không bắt đầu từ Đại Lý Tự Khanh mà quay đầu nói với Tả Đô Ngự sử, "Ngự sử đại nhân, cả triều đều biết ông xuất thân giàu có, quê hương Tùng Giang ruộng đất mênh mông, thôn trang nhiều vô kể. Nhưng không một ai hay rằng một nửa số đó có được là nhờ âm thầm chiếm đoạt của người nghèo, ông đứng hàng Lục bộ, huyện lệnh Tùng Giang vì muốn lấy lòng ông mà mắt nhắm mắt mở mặc cho ông chiếm đoạt ruộng đất, bá tánh không nhà không cửa trở thành lưu dân. Có một người tên Điền Đại Ngưu bị chết đói giữa đường, ông bỏ tiền ra phái người vứt xác hắn ở bãi tha ma cho xong chuyện. Chẳng hay Gia nói có đúng không?"

Tả Đô Ngự sử biến sắc, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, lắp bắp: "Toàn...Toàn là nói bậy! Xưởng thần chớ có ngậm máu phun người!"

Thẩm Quyết không để ý tới lão, quay sang chắp tay với Đại Lý Tự Khanh rồi nói: "Về phần ngài, Đại nhân, quả thực ngài liêm khiết chính trực, không hề phạm phải sai lầm gì. Đáng tiếc ngài trị gia không nghiêm, tháng trước con trai của ngài cưỡi ngựa làm người khác bị thương, một ông lão tuổi bát tuần bị ngựa giẫm lên chân, nằm ở nhà một buổi, đến đêm thì tắt thở. Lẽ ra giết người phải đền mạng, nhưng ngài lại có một phu nhân "có tiền mua tiên cũng được", bà ta chuẩn bị chu toàn, lo liệu cho cả người nhà ông lão, chuyện này cứ vậy mà chìm xuống, các người ai nấy đều vui mừng, chỉ tội nghiệp ông lão đó về chầu ông vải!"

Vẻ mặt Đại Lý Tự Khanh khiếp sợ, ông cứng họng nói không nên lời. Thẩm Quyết nom thần sắc của ông thì ra chiều kinh ngạc, "Sao, chẳng lẽ ngài không biết chuyện này à?"

Đại Lý Tự Khanh nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi...Hồ ngôn loạn ngữ!"

Thẩm Quyết cười khẩy: "Có phải hồ ngôn loạn ngữ hay không thì giao con trai của ông và phu nhân cho quan phủ điều tra là biết ngay. Chẳng qua xưa nay Gia nói chuyện đều nắm rõ chứng cớ, giết người phải đền mạng, đến lúc đó để xem đại nhân ngài có bỏ được đứa con trai duy nhất này của mình không thôi!"

Đại Lý Tự Khanh thẫn thờ ngồi xuống, bên dưới lặng ngắt như tờ, nước trong quá thì không có cá, làm gì có ai dám tự vỗ ngực xưng rằng từ khi mình nhậm chức đến nay không mắc sai lầm nào? Cho dù bản thân không có thì cũng khó mà đảm bảo người trong nhà không cậy sủng sinh kiêu. Thủ đoạn của Đông Xưởng thông thiên, ngay cả người nhà quan viên đánh bài cửu làm rơi bài cũng có thể nhặt lại dâng lên cho Hoàng đế, nói chi là những việc xấu xa này? Nhưng Đại Lý Tự Khanh cứ khăng khăng không tin, cứ đâm đầu vào miệng pháo của Thẩm Quyết.

Thẩm Quyết chuyển mắt sang nhìn về phía Hình Bộ Thượng thư, đang định mở miệng nói chuyện.

Hình Bộ Thượng thư vội chắp tay cười nói: "Xưởng thần! Xưởng thần! Việc này không liên quan gì đến hạ quan cả! Vốn là Thái hậu vu khống Xưởng thần, chứng cứ vô cùng xác thực, án này nên kết tại đây! Trong nhà hạ quan còn có việc gấp, hạ quan xin đi trước, đi trước đây!"

Hình Bộ Thượng thư vén áo rời đi, các quan lại bên dưới cũng rối rít đứng dậy cáo từ. Thẩm Quyết đứng sừng sững giữa đám đông, nhìn thẳng về phía Đại Lý Tự khanh đang suy sụp ngồi trên đài, nụ cười tươi trên mặt dần dần phai đi như tróc sơn, cuối cùng quay về vẻ lạnh lùng cao ngạo.

Y hờ hững hỏi: "Đại nhân, ngài còn muốn thẩm không?"

Đại Lý Tự Khanh nghẹn ngào, ông chậm rãi đứng lên, tháo mũ cánh chuồn xuống ôm trước ngực, "Thẩm Xưởng thần, ngươi thắng, ngươi đã thắng hoàn toàn! Ngày mai bản quan sẽ xin từ chức về quê, mãi mãi cũng không trở về triều!"

"Nếu đã như thế," Thẩm Quyết nghiêm chỉnh chắp tay thi lễ, "Thẩm Quyết cung tiễn Đại nhân."

Đại Lý Tự Khanh phất tay áo bỏ đi, Thẩm Quyết chậm rãi đứng thẳng dậy, nhắm mắt hít sâu một hơi, cơn mệt mỏi như đàn kiến bò dày đặc, dọc theo kinh mạch bò khắp cơ thể. Vì để ứng phó cuộc chiến hôm nay, hầu như mấy hôm nay y chẳng có lấy một giấc ngủ ngon.

Bóng người hỗn loạn như thủy triều lướt qua người y, không ai dám nhìn thẳng vào mắt y. Giờ đây Thái hậu đã ngã đài, thanh lưu thất bại thảm hại, Hoàng đế chỉ mới mười tuổi, y hoàn toàn xứng với danh xưng dưới một người trên vạn người. Nhưng y chợt cảm thấy trong lòng trống rỗng, như một mặt trống to rỗng ruột, chỉ có thể gõ thành tiếng thùng thùng thùng.

Vì sao? Rõ ràng y mới là người chiến thắng, là người chiến thắng duy nhất.

"Thiếu gia." Giọng nói của Hạ Hầu Liễm vang lên bên tai, y mê mang ngước mắt lên, nhìn thấy đôi mắt thâm quầng của hắn.

Hạ Hầu Liễm khẽ nói: "Chúng ta về nhà đi."

Thẩm Quyết cụp mi, mệt mỏi cười đáp: "Được, về nhà thôi."

Y đang định xoay người rời đi, bỗng nghe thấy một giọng nói già nua từ xa xa truyền tới.

"Không biết lão phu đây có tư cách thẩm Thẩm Xưởng thần không!"

Y khựng lại, nụ cười trên môi chợt tắt.

Hạ Hầu Liễm nhìn theo mọi người quay đầu lại, trông thấy bên ngoài đám người có một ông lão chống trượng tiến từng bước vào. Ông lão kia gầy đến là tội, dáng hình mảnh khảnh, lớp da mỏng bọc lấy bộ xương không chống đỡ nổi bộ quan phục, trông như sào phơi đồ lắc la lắc lư, cả người bọc gió.

Hạ Hầu Liễm sững sờ tại chỗ, ông lão ấy đã trải qua mười hai năm sương gió, dường như già nhanh hơn cả những người khác, sắc mặt cũng không còn như xưa. Nhưng hắn nhận ra ông, chỉ liếc mắt một cái đã lập tức nhận ra ngay.

Đới Thánh Ngôn, Đới tiên sinh.

Hắn vô thức quay đầu sang nhìn Thẩm Quyết. Y đứng cúi đầu trong gió, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, nhìn không rõ thần sắc. Nhưng không hiểu sao, bóng y như được lấp đầy bởi gió hanh lạnh, sự tự tin khi bày mưu lập kế mới vừa rồi chẳng còn thấy đâu nữa, chỉ còn lại sự tĩnh lặng hằn sâu vào xương tủy.

"Đới tiên sinh! Ngài tới rồi!" Đại Lý Tự khanh vội tiến lên đón chào.

"Không cần không cần," Đới Thánh Ngôn xua xua tay, "Tuy xương cốt đã già, nhưng vẫn còn đi được, phiền chư vị chờ thêm chút."

Ông lão nhích từng bước chậm rì rì như ốc sên, vừa vặn đi ngang Thẩm Quyết. Thẩm Quyết cúi đầu nhìn vạt áo ông, hoa văn thêu hình sóng biển bên sườn núi tươi đẹp đến mức chói mắt.

Hạ Hầu Liễm đẩy đẩy tay Thẩm Quyết, ngón tay y lạnh như băng, không có độ ấm.

"Thiếu gia, đừng sợ."

"Ta không sợ." Giọng Thẩm Quyết hơi khàn.

"Nếu Đới tiên sinh muốn đánh ngươi, ta sẽ dẫn ngươi chạy."

"Đồ ngốc." Thẩm Quyết day day huyệt Thái Dương, "Đứng qua một bên đi, đừng nói gì cả."

Cuối cùng ông lão cũng đi đến chỗ ngồi, đặt quải trượng dựa vào mép bàn gỗ hoa lê vàng, hai bàn tay gầy gò chống lên bàn rồi từ từ ngồi xuống. Chỉ ngồi xuống thế thôi mà xương khớp toàn thân ông kêu răng rắc, cứ như ngay sau đó sẽ vỡ vụn thành mảnh nhỏ. Ông lão thở hổn hển một hơi, đoạn móc một bản tấu chương từ trong tay áo ra, mở nó ra rồi đặt lên bàn.

Xong xuôi mọi thứ, ông mới ngước mắt lên, từ tốn mở miệng: "Lão phu tự nhận giữ mình cẩn trọng, từ khi làm quan tới nay, tuy không dám nói cúc cung tận tụy nhưng cũng chưa từng phạm phải sai lầm nào lớn. Tuy lão phu đã về hưu nhưng cũng được Tiên hoàng khen ngợi ban cho chức Thái tử Thiếu bảo[1]. Hôm nay lão phu cả gan xin được ra mặt thẩm tra vụ án này. Xin hỏi Thẩm Xưởng thần, lẽ xuất xử[2] của lão phu có sai sót gì mà không thể thẩm ngươi không?"

[1] Thiếu bảo: Chức quan thuộc hàng tam cô thời xưa bao gồm: Thiếu sư, Thiếu phó; Thiếu bảo.

[2] 行藏 (hành tàng): Từ xưa dùng để chỉ thái độ ứng xử của kẻ sĩ đối với việc ra làm quan hay lui về ở ẩn.


Từ đồng nghĩa: Xuất xử – Kẻ sĩ có thể chọn cho mình con đường đời để đi trọn đời. Xuất: đi ra với xã hội, tham chính (tức là nhập thế: vào đời); Xử: ở nhà, ở ẩn. Kẻ sĩ xuất thân, nhập thế, hành động xã hội, làm quan bằng con đường hữu vi (Nho); ở nhà (tại gia), ở ẩn, bằng con đường vô vi (Lão, Phật). (Nguồn: Chiếc cầu Ý Hệ)

Chung quanh lặng ngắt như tờ, tất cả ánh mắt đều đổ đồn vào chàng trai đang đứng giữa trời gió kia. Các viên quan thanh lưu thầm mỉm cười nhìn nhau. Đới Thánh Ngôn là kiểu người lập dị trong triều đình, không bao giờ kéo băng đảng, cũng không hùa theo chiều gió. Thời trẻ ông không có chiến tích gì, ông nổi danh nhờ vào học thức, nho sinh đương thời phải ngẩng đầu nhìn ông, sau này ông còn trở thành thầy của Tiên đế. Nhưng kể từ khi án Tạ thị diệt môn tới nay, Đới Thánh Ngôn như uống nhầm thuốc, dốc hết sức đối chọi gay gắt với Ngụy Đảng. Ông nhiều lần gõ trống Đăng Văn, dập đầu cầu xin, cáo trạng hai mươi bốn tội của Ngụy Đức.

Ngụy Đức coi ông là cái gai trong mắt, song e ngại ông có tình cảm sâu đậm với tiên hoàng, thanh danh vang xa, hơn nữa không biết đào đâu ra đám nghĩa sĩ giang hồ cứ âm thầm bảo hộ, thế là không dám động vào ông. Mấy năm nay, kẻ buộc tội Ngụy Đức nối tiếp nhau không ngừng, Đới Thánh Ngôn là người duy nhất sống yên ổn tới nay.

Thẩm Quyết cố nặn ra một nụ cười, khom người thật thấp chắp tay thi lễ, "Tiên sinh như trời quang trăng sáng, Thẩm Quyết không có gì để chỉ trích."

Tất cả mọi người bên dưới đều thổn thức.

Đới Thánh Ngôn nói tiếp: "Thế nhưng Tiên đế vờ như không thấy không nghe, cam nguyện làm chuyện cả thiên hạ không tán đồng cũng một mực bao che cho Ngụy Đức. Thẩm Xưởng thần, mặc dù ngươi có công giết Ngụy Đức, nhưng những việc làm của Ngụy Đức năm xưa hầu như ngươi đều có phần. Bây giờ ngươi là Chưởng ấn Ti Lễ Giám, nên chấp hành công việc nội đình, không nên can thiệp vào các vấn đề bên ngoài. Nhưng ngươi lại đi theo vết xe đổ của Ngụy Đức, làm hỏng chỉnh thể tổ tông, dụ dỗ bệ hạ trầm mê chơi đùa. Hai mươi bốn điều này, ngoại trừ điều cuối cùng thì những điều còn lại không hề vu khống ngươi. Xưởng thần học cao hiểu rộng, hai mươi ba tội này chắc đã sớm nghe qua, có muốn lão phu đọc lại một lần nữa không?"

Thẩm Quyết nhắm mắt, cất giọng khàn khàn: "Không cần."

Đới Thánh Ngôn gật gù, nói: "Nếu đã như vậy, Xưởng Thần, ngươi có nhận tội không?"

Hạ Hầu Liễm hoảng hồn, đôi mày nhíu thật sâu.

Thẩm Quyết không nhúc nhích, cũng chẳng nói gì, y cúi đầu nhìn bóng của mình. Trong cơn mê mang, cái bóng kia dường như thấp hơn rất nhiều, nó nhỏ lại và gầy đi, biến thành dáng hình mười hai tuổi. Y nhớ lúc ở Vọng Thanh Các, y cũng đứng trong sảnh nghe Đới tiên sinh nói chuyện như thế này. Khi ấy y cố làm ra vẻ đoan chính cứng cỏi, vờ như bản thân mình không để bụng, cố trưng ra cái thể diện vốn không hề tồn tại, vậy mà bị Đới Thánh Ngôn vừa liếc một cái đã nhìn thấu.

Thật ra y biết Đới tiên sinh gõ trống Đăng Văn, quỳ ngoài cửa cung. Lúc Đới tiên sinh quỳ thẳng trước cửa cung xin được cầu kiến tiên hoàng, y đứng bên trong cửa lưu ly nhìn bóng dáng gầy gò dưới ánh mặt trời từ xa xa, nó tiêu điều như một cành khô dễ bị bẻ gãy. Y thầm nghĩ sao ông cụ này lại ngốc thế, rõ ràng Tạ Bỉnh Phong là một tên khốn nạn mua danh chuộc tiếng, Tạ Kinh Lan bái nhập sư môn cùng lắm cũng chỉ vài tháng, chết cũng đã chết rồi, không còn thì thôi, hà tất phải vì bọn họ mà quyết một mất một còn với Ngụy Đức chứ.

Y cảm thấy mình rất mệt mỏi, mệt đến mức không thở nổi, lần đầu tiên y muốn chạy trốn, chạy thật xa thật xa, để Đới tiên sinh không nhìn thấy y nữa. Nhưng ánh mặt trời cứ lặng lẽ chiếu vào y, khiến y như một quỷ hồn hiện hình, không còn nơi để ẩn náu, cũng không thể khẩn cầu.

Y hé môi, định nói chuyện. Bỗng nhiên Đới Thánh Ngôn nói: "Từ khi lão phu thăng đường đến giờ, Xưởng thần vẫn chưa ngẩng đầu nhìn thẳng lão phu, chẳng lẽ lão phu không đủ tư cách diện kiến mặt vàng của Xưởng thần sao?"

Hạ Hầu Liễm tiến lên một bước, định nói chuyện, Thẩm Quyết giữ chặt hắn, không cho hắn nhúc nhích. Hạ Hầu Liễm vùng vẫy, tay Thẩm Quyết cứ như kìm sắt cố chấp túm chặt ống tay áo hắn.

Giọng của Thẩm Quyết khẽ như bụi bay, "Xin ngươi, đừng nói."

Hạ Hầu Liễm ngây người, không giãy nữa.

Thẩm Quyết chậm rãi ngẩng đầu lên, nụ cười mới vừa rồi chẳng còn đâu nữa, cả giả cười cũng không giả nổi, khuôn mặt tái nhợt không vui không buồn, như thể bị băng sương đông thành đá, chỉ có đôi mắt đầy sương tuyết kia vừa bi thương vừa cô độc.

Đới Thánh Ngôn sửng sốt, thanh niên dưới đài có gương mặt thanh tú, cốt tướng thoáng nhìn rất giống thiếu niên quật cường năm đó trong trí nhớ của ông. Trong lúc bối rối, vậy mà ông lại có cảm giác rằng thiếu niên kia vẫn chưa chết, nó còn sống, đang đứng dưới đường đối mắt với ông.

Ông nhíu mày thật sâu, hỏi rằng: "Xưởng thần... trông rất quen, không biết cậu có quan hệ gì với Kim Lăng Tạ thị không?"

"Không có." Thẩm Quyết nói.

Trong mắt Đới Thánh Ngôn chất chứa nỗi khổ riêng, ông nói rằng: "Xem ra chỉ trùng hợp thôi." Ông thở dài một tiếng, nói: "Vậy hai mươi ba tội mà lão phu vừa nói, cậu có nhận không?"

Thẩm Quyết khàn giọng: "Ta..."

Dưới đài yên ắng, tất cả mọi người đều đang chờ y cất lời. Trong một thoáng kia, dường như y lại trở về thời niên thiếu mới chập chững vào đời, Thẩm Quyết miệng lưỡi trơn tru hùng hổ dọa người không thấy đâu nữa, chỉ còn lại một đứa nhỏ không biết phải làm sao, lòng tràn đầy bi ai lạnh lẽo như nước.

Giữa sự tĩnh mịch, Hạ Hầu Liễm bỗng cao giọng nói: "Không nhận!"

Như một mũi tên nhọn xé ngang bầu trời, phá vỡ sự tĩnh lặng, mọi người đều giật mình. Đại Lý Tự khanh quát: "Nơi này há có chỗ cho ngươi xen mồm vào! Lui ra!"

Hạ Hầu Liễm vén áo quỳ xuống đất, dập đầu nói: "Tiên sinh, Tả Đô Ngự sử chiếm ruộng người khác, con trai Đại Lý Tự khanh hại người khác chết thảm! Lục lại công văn Đông Xưởng, vạch trần mấy việc xấu mà người thân gia đình của các đại nhân làm, văn võ cả triều không ai vô tội, không ai mà không lầm lỗi! Vì sao tiên sinh chỉ thẩm mỗi Đốc chủ nhà ta mà không thẩm bọn họ!"

Các quan ngồi xung quanh đỏ rần mặt, hét lớn: "Làm càn!"

"Các ngươi mới làm càn!" Hạ Hầu Liễm đang dập đầu trên mặt đất rống to, gân xanh trên trán nổi lên, "Muốn thẩm thì mọi người cùng thẩm!"

***

Tác giả có lời muốn nói:

Không phải Boss lớn, khó đối phó không có nghĩa là cay độc. Hì!

Già Lam cần điều kiện mới kích hoạt được, giờ chưa đủ điều kiện, từ từ sẽ đủ, hahahaa

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK