• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biên tập: Bảo Bảo + Chị M.

Sửa lỗi: Bảo Bảo.


Một bóng đen xẹt qua cửa sổ hoa văn, Hạ Hầu Liễm giật mình, không có thời gian nói chuyện với Thẩm Quyết, hắn trực tiếp chồm người qua Thẩm Quyết rồi đạp lên thành giường tông cửa sổ nhảy ra ngoài hành lang. Bóng người kia ở ngay phía trước, Hạ Hầu Liễm lập tức đuổi theo. Phía sau có phiên tử từ xa hò hét chạy tới, Hạ Hầu Liễm nghiến răng đuổi theo bóng đen xuyên qua hành lang.

Dường như thích khách nọ không quen thuộc địa hình nơi đây, gã ta dần dần bị Hạ Hầu Liễm chạy đường tắt đuổi kịp. Một âm thanh sắc nhọn xé không lao tới, tựa như muốn xuyên thủng đầu hắn. Hạ Hầu Liễm nhanh chóng né sang một bên, mũi tên sượt qua chóp mũi hắn, bắn phiên tử phía sau ngã xuống đất. Trong mắt Hạ Hầu Liễm chợt lóe lên sát khí, hắn tiếp tục truy đuổi không ngừng. Hai bọn họ một người trước một người sau, nhanh đến mức chỉ nhìn thấy tàn ảnh.

Thích khách rẽ qua chỗ quẹo, Hạ Hầu Liễm bám sát theo sau. Cuối hành lang ba ngã rẽ là cửa thùy hoa, thích khách nhảy qua ngưỡng cửa rồi quẹo trái. Hạ Hầu Liễm không hề do dự, một tay chống lên lan can, chân dẫm lên tường lấy đà, hai tay bám lấy đầu tường bật mạnh một cái rồi nhảy qua đầu tường hệt như con chim én, sau đó vững vàng đáp xuống đất. Vừa xoay người liền đối diện với thích khách nọ.

Thích khách mặc duệ tát giả làm phiên tử. Hạ Hầu Liễm định tiến lên, song khi đưa tay sờ eo thì mới phát hiện bỏ quên đao ở chỗ Thẩm Quyết. Nhưng không còn kịp nữa, thích khách rút nỏ cơ sau eo ra bắn ba mũi tên cùng lúc, Hạ Hầu Liễm đạp tường bay lên không, ba mũi tên đều hụt đích đâm đầu vào bụi tường. Trong khoảnh khắc đáp xuống đất, Hạ Hầu Liễm đưa tay đón lấy mũi tên sắt, lòng bàn tay ngập tràn rét lạnh.

"Đánh, hay hàng?" Hạ Hầu Liễm chậm rãi siết chặt mũi tên bắn lén.

"Mẹ nó ngươi chỉ có một mũi tên hỏng, làm đéo gì đâm chết ta được?" Thích khách cười khẩy, giọng điệu cà lơ phất phơ.

Hai người đồng thời ra tay! Thích khách rút trường đao xông tới chém liên tục như lốc xoáy. Nhưng mỗi một đòn của hắn đều bị Hạ Hầu Liễm chặn lại, lưỡi đao va chạm với mũi tên sắt phát ra âm thanh đanh giòn. Hai người đánh giáp lá cà, trường đao chọi với tên sắt, nơi binh khí va chạm xẹt ra tia lửa vang lên âm thanh ken két chói tai.

Tiếng bước chân của phiên tử từ nơi xa truyền tới, thích khách bỗng nhận ra rằng gã khốn này đang kéo dài thời gian.

Gã thầm mắng một tiếng, sau đó rút về trước, một tay vẫn cầm đao, tay kia rút nỏ cơ từ sau lưng ra. Hạ Hầu Liễm cúi người né nỏ tiễn của gã, mũi tên sắt trong tay lóe lên tia sáng bạc đâm vào tay trái gã. Thích khách cũng phản xạ rất nhanh, cổ tay lập tức xoay một cái, nỏ cơ đỡ lấy mũi tên sắt, hai người lại đối mặt lần nữa, có thể nghe thấy tiếng tim đập dồn dập như nổi trống của đối phương.

"Người anh em, sống trong giang hồ cũng không dễ dàng gì, thả ta đi, được không." Thích khách xin tha.

Hạ Hầu Liễm cười khẩy một tiếng, định cự tuyệt, song tầm mắt vừa dời xuống dưới thì nhìn thấy rõ nỏ cơ trong tay thích khách. Nỏ tay màu đen bằng sắt lóe lên ánh sáng âm u, dưới chỗ gồ lên có khắc mấy hoa văn cây cỏ rườm rà, xuống chút nữa là hai chữ triện nhỏ — "Kinh Hồng."

Hạ Hầu Liễm kinh ngạc hô: "Thập Thất!

Đường Thập Thất sửng sốt một chút, "Sao ngươi biết tên của cha ngươi?"

Đã lúc nào rồi mà còn ba hoa! Hạ Hầu Liễm trừng mắt nhìn cậu, "Ta là Hạ Hầu!"

Đường Thập Thất trợn mắt há hốc mồm, tiếng phiên tử hò hét bỗng nhiên gần kề, Đường Thập Thất giật mình một cái, vội túm ống tay áo Hạ Hầu Liễm kéo vào lối đi bên cạnh. Hai người áp sát vào góc tường, tiếng bước chân hỗn loạn của phiên tử đi ngang qua vang rầm rập.

"Ông nội đệ, ta còn tưởng đệ bị Già Lam bắt rồi!" Hạ Hầu Liễm xé mặt nạ da người của cậu xuống, lộ ra khuôn mặt tròn trịa, "Đệ tới Đông Xưởng phóng hỏa làm gì?"

"Mẹ nó đệ đúng là bị Già Lam bắt mới đến đây phóng hỏa đó, đám cháu trai chết tiệt kia bắt đệ uống Cực Lạc Quả, ép ông đây làm việc không công cho bọn chúng." Đường Thập Thất thấy Hạ Hầu Liễm mặc duệ tát, vô cùng hâm mộ mà sờ sờ hoa văn thêu trên ngực áo hắn, "Lão đại, huynh thật sự còn sống nè! Còn làm quan nữa! Chẳng phải huynh và tên thái giám chết bầm Thẩm Quyết kia có thù oán sao... À đệ hiểu rồi, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, lão đại thật là cao tay!"

"Chết ông nội đệ, lúc trước đều là hiểu lầm, y bắt ta là vì cứu ta... Thôi bỏ đi, nói đệ cũng không hiểu, đệ chỉ cần biết y và ta là huynh đệ tốt là được." Hạ Hầu Liễm quay đầu nhìn xung quanh một lúc, xác định bên ngoài không có người mới quay đầu lại nói với Đường Thập Thất, "Đi, chúng ta tìm một nơi an toàn để nói chuyện."

Hạ Hầu Liễm dẫn Đường Thập Thất vào một hang tuyết trong hòn non bộ, hang tuyết tối đen như mực, duỗi bàn tay không nhìn rõ năm ngón. Đường Thập Thất cắm một cây nhang xuống đất, dùng đá châm lửa rồi nói: "Chúng ta chỉ có thể tranh thủ thời gian một nén hương, trước giờ Ngọ canh ba đệ phải đi rồi, nhà kho đã bắt đầu bốc khói, nếu lâu quá mà đệ không xuất hiện bọc sẽ nghi ngờ."

"Sao đệ lại bị bắt? Chẳng phải ta đã để thư lại ở ám sào Hàng Châu bảo đệ trốn đi sao?"

Đường Thập Thất rầu rĩ nói: "Sao mà trốn được. Một người sống sờ sờ cũng phải ăn uống mà. Đông Xưởng phát lệnh truy nã đệ, Già Lam cũng có, hắc bạch lưỡng đạo đều không có chốn dung thân. Một hôm nọ đang ngủ trong cửa tiệm, chẳng biết để lộ sơ hở chỗ nào mà bị tóm gáy rồi."

Cậu liếm liếm môi, tiếp tục nói: "Đệ vào, bọn chúng liền hỏi đệ huynh đang ở đâu, sao mà đệ biết được? À phải rồi, huynh giết cha huynh rồi, đáng lẽ không có Thất Nguyệt Bán thì huynh phải lìa đời rồi chứ nhỉ? Đệ nói huynh chết rồi, bọn chúng nói không phải, bảo đệ nói dối. Dày vò đệ cả nửa năm ròng mới tin là đệ thật sự không biết. Đoàn Cửu cho đệ hai lựa chọn, một, uống Cực Lạc Quả vào Già Lam làm thích khách, hai, chết. Đương nhiên là đệ chọn làm thích khách rồi, mọi chuyện là vậy đó."

Hạ Hầu Liễm nghiêm mặt vỗ vai Đường Thập Thất, nói: "Xin lỗi, liên lụy đệ rồi."

"Ây, anh em với nhau mà, nói mấy lời này làm gì." Đường Thập Thất cười hê hê, "Thật ra cũng nhờ Thẩm Quyết, trước khi đệ bị bắt y đã dọn hết mấy ổ của huynh đi, giúp hai ta cắt đứt liên lạc, nếu không rất có thể đệ sẽ khai ra huynh mất."

Hạ Hầu Liễm chau mày nói: "Lúc trước ta còn thấy kỳ lạ, sao Già Lam biết ta chưa chết, còn truy lùng ta khắp nơi nữa? Thập Thất, đệ ở Già Lam bao lâu rồi, biết được bao nhiêu? Bây giờ tình hình Già Lam thế nào? Đang ẩn náu ở đâu?"

Hạ Hầu Liễm hỏi liên tục mấy câu, Đường Thập Thất không biết trả lời sao, đắn đo một hồi mới đáp: "Địa vị của đệ quá thấp, không biết tường tận gốc rễ ra sao. Già Lam ở đâu đệ cũng không rõ lắm, nhưng lúc ở trấn Đại Đồng đệ từng gặp lão đại Già Lam, huynh đến đó kiểm tra thử, biết đâu thu hoạch được gì đó."

Cậu nhặt một nhánh cây từ dưới đất lên, vẽ một mặt quỷ trên mặt đất, "Bây giờ Già Lam không còn giống như xưa nữa. Đệ nghe người ta nói năm đó huynh giết Thí Tâm, vị trí trụ trì Già Lam không ai nối nghiệp, Thẩm Quyết lại lùng bắt thích khách Già Lam khắp nơi, ám sào gần như bị quật sạch, đc đưa tất cả thích khách lui về quê nhà Sóc Bắc để lập lại tổ chức. Bây giờ lão đại không phải trụ trì, mà là Diêm La Thiên Tử. Già Lam có quy tắc — 'Gặp Diêm La không được nhìn kỹ, không được để ý, chỉ có thể cúi đầu'. Đệ chưa từng thấy mặt hắn, chỉ nhìn thấy bóng dáng từ xa xa, thoạt nhìn trông như một người lùn."

"Người lùn?"

"Đúng vậy, lùn tỉn. Cực Lạc Quả là hắn mang đến, thay cho tất cả Thất Nguyệt Bán, bây giờ Già Lam không còn Thất Nguyệt Bán nữa."

"Diêm La Thiên Tử... Hắn mới là chủ nhân thật sự, Thí Tâm chỉ là con rối cho hắn giật dây điều khiển Già Lam sao?" Hạ Hầu Liễm cau mày trầm ngâm.

Đường Thập Thất cũng có một bụng nghi vấn, cậu cẩn thận liếc trộm Hạ Hầu Liễm, hỏi: "Lão đại, có phải là ông cha ma quỷ kia của huynh cho huynh thuốc giải không? Xem ra ông ta vẫn xem huynh là con trai nha!"

"Đừng có xàm, nói tiếp đi." Hạ Hầu Liễm giục cậu.

Đường Thập Thất vẽ một đường phía dưới mặt quỷ, nối với một mặt quỷ khác, "Đệ không biết Thí Tâm có phải con rối hay không. Dù sao dưới trướng Diêm La bây giờ là đc, bình thường mệnh lệnh của Diêm La đều là đc truyền đạt lại. Cái gã khốn nạn này ép đệ uống Cực Lạc Quả, bản thân gã ta đau thương khó chữa, phải nhờ Cực Lạc Quả xoa dịu cơn đau, thế là bắt mọi người phải uống Cực Lạc Quả chung với gã. Đệ đệt cả lò nhà gã!"

Hạ Hầu Liễm sầm mặt không nói chuyện.

"Huynh còn nhớ gã là Đoàn thúc à? Đừng nhớ nữa lão đại à, gã ta là một tên khốn nạn đấy."

Đường Thập Thất thoáng thấy nắm đấm đang siết chặt của Hạ Hầu Liễm dưới ống tay áo, lúc hắn nghiêm túc giữa hàng mày hiện rõ sát khí, khiến người ta sợ hãi. Hạ Hầu Liễm thấp giọng nói: "Thuốc giải của ta quả thực là Thí Tâm cho. Trước khi giết ông ấy, ông ấy đã cho ta uống một chén trà. Đốc chủ đoán rằng Thí Tâm đã dùng cả mạng sống mình đánh đổi cho ta và Trì Yếm có cơ hội rời khỏi Già Lam. Bây giờ xem ra Đoàn Cửu vẫn luôn dùng danh nghĩa bạn thân để thay Diêm La Thiên Tử giám sát Thí Tâm."

Đường Thập Thất thở dài một tiếng, "Lòng người khó đoán. Lão đại, nói với huynh này, bây giờ huynh gặp bất kỳ người Già Lam trừ đệ ra thì cứ việc giết, đừng do dự. Cực Lạc Quả quá độc, thích khách đều điên cả rồi, thậm chí có vài người còn vì Cực Lạc Quả mà giết hại lẫn nhau, còn mang ơn đội nghĩa Diêm La, nói gì mà đa tạ Diêm La đã ban cực lạc vô thượng cho hắn."

Hạ Hầu Liễm nhìn Đường Thập Thất, trong mắt ẩn chứa sự lo lắng.

"Huynh không cần lo cho đệ đâu," Đường Thập Thất đấm vào bả vai Hạ Hầu Liễm mấy cái, "Lão đại, đệ vẫn luôn rất phục huynh, thật sự đấy, cả đời này người ra dáng đàn ông nhất đệ từng gặp chính là huynh đấy, làm tiểu đệ của huynh đệ không hối hận. Hơn nữa nếu không có huynh, đệ đã sớm mất mạng rồi. Đệ nghĩ kỹ rồi lão đại à, đệ ở Già Lam làm mật thám cho huynh nhé. Bây giờ Già Lam không có ám sào, mỗi khi có đơn hàng gì đều là bọc đến tìm đệ. Nếu bọn chúng muốn ám sát nhân vật quan trong nào đó, đệ sẽ mật báo cho huynh. Nhớ kỹ, đệ làm đầu bếp ở Chử Lâu, móng heo kho tàu là đệ làm đó. Huynh có thể tới Chử Lâu tìm đệ, nhớ trốn cho kỹ."

Hai người chạm nắm đấm, Hạ Hầu Liễm nói: "Huynh đệ tốt! Nhưng mà mọi sự đều đặt tính mạng lên hàng đầu, nhớ cẩn trọng nhé."

"Còn một việc muốn lão đại ra tay tương trợ," Đường Thập Thất xoa tay, "Đệ có một người tình, là khuê nữ Triệu gia ở Hàng Châu, quen hồi đi dâng hương ở chùa Linh Ẩn. Nàng ấy nuôi con đệ, chắc hơn bốn tuổi rồi, mấy năm nay đệ bị Già Lam quản thúc, không có thời gian gặp nàng, đôi cô nhi quả phụ này không biết sống tốt không nữa. Lão đại, nếu huynh rảnh thì mang ít tiền đến đó nha."

"Được, cứ giao cho ta."

Đường Thập Thất gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: "À, còn nữa, hồi trước đệ dùng thân phận của huynh quen nàng đó."

"..." Hạ Hầu Liễm đỡ trán, "Thập Thất, mẹ nó chừng nào đệ mới sửa cái nết này vậy?"

Đường Thập Thất ngượng ngùng cười ha ha, nhác thấy hương khói chỉ còn một đoạn ngắn, vội nói: "Nhang sắp cháy hết rồi, đệ phải đi rồi lão đại!"

Hạ Hầu Liễm ngăn cậu lại, "Câu hỏi cuối cùng, Trì Yếm có ở Già Lam không?"

Đường Thập Thất lắc đầu, "Chưa gặp. Đúng rồi đúng rồi, huynh nhắc đệ mới nhớ, có một người huynh tuyệt đối không được mềm lòng, nhất định phải ra tay tàn nhẫn."

"Ai?"

"Khẩn Na La, Thư Tình."

Hạ Hầu Liễm sửng sốt, "Sư đệ ta!?"

Đường Thập Thất thấy hương đã tắt, vội la lên: "Không có thời gian giải thích kỹ với huynh, cứ làm theo những gì đệ nói là được."

Hạ Hầu Liễm đành thôi, sau đó kéo cậu ra cửa hang tuyết chỉ đường cho cậu chạy, nói: "Ta giúp đệ đánh lạc hướng phiên tử, đệ phải chạy nhanh lên đó."

Đi ra chỗ sáng, ánh mặt trời buông xuống, bây giờ Đường Thập Thất mới nhìn rõ dung mạo của Hạ Hầu Liễm. Hạ Hầu Liễm cao hơn cậu một khúc, ban nãy vừa đánh nhau vừa trốn phiên tử, chui vào hang tối om, vội quá nên không nhìn rõ, diện mạo mới này của Hạ Hầu Liễm thế mà lại giống hệt người đàn ông trong tranh của Thẩm Quyết, Đường Thập Thất nhất thời sợ ngây người.

Ông trời ơi, tên thái giám Thẩm Quyết chết bầm kia vậy mà lại có ý đồ xấu xa với lão đại, thế mà lão đại của cậu còn xem Thẩm Quyết là anh em tốt? Đường Thập Thất lắp bắp: "Lão đại, Thẩm Quyết kia, Thẩm Quyết y..."

"Ở bên kia!" Tiếng hét lớn của phiên tử bỗng vang lên.

Hai người đồng thời cả kinh, nhìn thấy một nhóm phiên tử trên hàng lang trong vườn hoa chạy về phía bọn họ, duệ tát màu đen nối dài thành một đám mây đen, vỏ đao nạm vàng dưới ánh mặt trời chói lọi bức người.

Đường Thập Thất giữ chặt Hạ Hầu Liễm, nói vội một câu: "Thẩm Quyết có ý xấu, cẩn thận!" Rồi phóng qua núi đá, ba chân bốn cẳng chạy như bay.

Hạ Hầu Liễm không kịp suy xét lời dặn của cậu, vội chạy ra ngăn phiên tử lại, quát: "Tất cả dừng lại, đuổi chậm một chút."

Một phiên tử la lên: "Có ý gì?"

Bên ngoài có bọc đang nhìn chằm chằm Thập Thất, phải giúp cậu ấy diễn trò. Hạ Hầu Liễm nói: "Phải đuổi theo, nhưng không được bắt kịp."

"Ngươi là ai, dựa vào cái gì mà bọn ta phải nghe lời ngươi?" Phiên tử nọ cười khẩy, "Hạ Hầu Liễm, đừng ỷ vào chút giao tình giữa ngươi và Đốc chủ mà diễu võ dương oai trước mặt bọn ta. Đừng quên ngươi cùng cấp với bọn ta đấy."

"Kể từ hôm nay thì không." Giọng của Thẩm Quyết từ xa xa vọng tới.

Mọi người xoay người, nhìn thấy Thẩm Quyết chắp tay đi tới, dáng người cao gầy, ánh mặt trời chiếu vào phía sau y khiến cả người y tỏa ra ánh sáng vàng rực, hệt như tiên nhân từ trên trời giáng xuống. Mọi người đồng loạt chắp tay hành lễ, yên lặng lùi ra sau một bước.

Thẩm Quyết đảo mắt sang, tỏ rõ uy nghiêm, "Bắt đầu từ hôm nay, Hạ Hầu Liễm đổi tên thành Thẩm Liễm, kế nhiệm vị trí Đại đương đầu Đông Xưởng, thống lĩnh mười tám đương đầu. Tất cả đều phải nghe theo hiệu lệnh của hắn, rõ chưa?"

"Rõ!"

"Được rồi, đuổi theo đi, nhưng không được bắt kịp." Thẩm Quyết khoác tay.

Mọi người "Dạ" một tiếng, sau đó lần lượt rời đi.

Đưa mắt sang nhìn Thẩm Quyết, vừa hay chạm mắt với y. Thẩm Quyết không hề hỏi hắn vì sao phải thả cho thích khách chạy thoát, chỉ bảo Thẩm Vấn Hành lại đây. Trong tay Thẩm Vấn Hành ôm một thanh đao, vỏ đao vốn đã màu đen, bị lửa nung lại sẫm màu hơn nữa, thoạt nhìn trông hơi xấu xí, giống một que cời lửa.

Thẩm Quyết nói: "Mấy thứ trong nhà kho Cực Lạc Quả có liên quan tới Già Lam đều bị thiêu rụi, chỉ còn lại mấy thanh đao, ta thấy thanh đao này hơi đặc biệt, nên mang qua cho ngươi xem thử."

Hạ Hầu Liễm nhận đao, rút ra xem, thân đao dài ba thước, thôn khẩu có khắc hoa văn hình hoa sen, thân đao đen nhánh, ánh mặt trời chiếu vào lấp lánh ánh vàng. Hạ Hầu Liễm xoay cổ tay, lưỡi đao phản chiếu khuôn mặt sắc bén của hắn, trên đó khắc "Bộ Sinh Liên".

"Nó cũng là hắc đao." Hạ Hầu Liễm nói.

Thẩm Quyết gật gù, "Cũng được rèn từ thép ròng Tây Vực, đây là đao của ai? Già Lam các ngươi còn có ai cũng dùng hắc đao à?"

Hạ Hầu Liễm lắc đầu, "Không còn nữa. Đây là đao của Thí Tâm, đưa ta làm gì, giữ đi. Hoặc vứt xó trong nhà kho gì thì tùy ngươi hết." Hạ Hầu Liễm trả thanh đao lại cho Thẩm Vấn Hành.

Thẩm Quyết hiểu rõ trong lòng, bảo Thẩm Vấn Hành thu đao, sau đó sóng vai rời đi cùng Hạ Hầu Liễm, đoạn hỏi: "Chuyện vừa rồi là thế nào?"

Hạ Hầu Liễm kể về Đường Thập Thất cho y nghe, chỉ lược bỏ câu nói không có ý tốt kia đi. Không biết vì sao Thập Thất lại nói Thẩm Quyết như thế, không có ý tốt à? Hạ Hầu Liễm hắn chỉ có mỗi cái mạng quèn này, cũng đã cho Thẩm Quyết luôn rồi, còn có gì ngon nghẻ để y chiếm hời được đâu chứ. Hắn lại nhớ tới Thư Tình, thằng nhóc kia chạy trốn Già Lam kiểu gì mà giờ lại quay về rồi? Là bị bắt lại hay thế nào? Theo lời của Thập Thất hình như y còn thay đổi cả tính tình. Hạ Hầu Liễm cảm thấy lo lắng, nhưng bây giờ cũng chẳng có cách nào.

Thẩm Quyết nghe xong thì trầm ngâm một lúc, đoạn bảo Thẩm Vấn Hành truyền lời, lệnh cho xưởng vệ của Đại Đồng Vệ điều tra tất cả người lùn một lượt. Hạ Hầu Liễm ngẩng đầu lên, thấy y đang ở đó dặn dò việc công. Y vừa mới thức dậy, trên mặt còn hằn vài vệt đỏ, thế mà Hạ Hầu Liễm lại cảm thấy y có chút gì đó khá đáng yêu.

Có thể cảm thấy Chưởng ấn Tư Lễ Giám kiêm Đề đốc Đông Xưởng đáng yêu, thiên hạ này chắc cũng chỉ có mỗi mình hắn. Hạ Hầu Liễm lặng lẽ đè nén lại suy nghĩ không an phận của mình, thầm nghĩ kẻ không có ý tốt là hắn mới đúng.

Tuyết phủ kín cả khu vườn, bước chân trên nền tuyết vang tiếng sàn sạt. Băng tuyết đóng đá trên cây, phản chiếu tia sáng lấp lánh. Họ sóng vai đi cùng nhau, rồi dừng lại trên cầu, nước dưới ao đã đóng băng rất dày, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy bóng cá xẹt qua dưới lớp băng, thoắt cái đã bơi xa, giống như một vệt mực tùy ý.

Thẩm Quyết bỗng gọi một tiếng: "A Liễm."

"Hửm?"

"Sau này phải học cáo mượn oai hùm."

"Hả?" Hạ Hầu Liễm không hiểu.

"Về sau gặp ai không nghe lời thì cứ lấy tên ta ra. Nếu có ai gây khó dễ cho ngươi thì cũng dùng tên của ta." Thẩm Quyết nheo mắt nhìn hắn, sau đó duỗi tay búng một cái lên trán hắn, "Leo lên được vị trí cao như vậy, ngay cả ngươi cũng không che chở nổi, vậy ta còn làm Đốc chủ làm gì?"

Hắn cứ cảm thấy cái chuyện ôm đùi gì đó vốn không phải là việc đàn ông nên làm. Hạ Hầu Liễm hơi ngượng ngùng, khẽ "Ò" một tiếng.

Đang tán gẫu dăm ba câu, Thẩm Vấn Hành vội vã chạy tới nói: "Cha nuôi, cung nữ ở cung Cảnh Dương chạy tới Tư Lễ Giám của chúng ta khóc lóc kể lể, nói rằng cô nương Lâm Bắc Hầu kia thực sự rất khó hầu hạ, hôm nay lại đánh một tiểu thái giám đến mức người ta không xuống giường nổi, xin ngài điều bọn họ đi, đi ủ rượu hay khiêng đồ gì cũng được."

Thẩm Quyết nhíu mày nói: "Bọn họ muốn điều thì phải tìm tổng quản thái giám mới đúng, tìm ta làm gì?"

Thẩm Vấn Hành do dự một hồi, sau đó nói: "Vâng. Vậy con ra nói chuyện với họ."

Thẩm Vấn Hành khom người định lui ra, Thẩm Quyết gọi cậu lại nói: "Thôi, nếu đã cầu đến chỗ ta, ta cũng không ngồi yên nhìn được nữa. Cho người thu dọn hầu phủ của con nhóc đó, bảo nó dọn về chỗ của nó đi. Về mà gây họa cho người nhà, càn quấy trong cung làm gì. Chỉ hai tháng thôi, khi trời ấm lên ta sẽ khiến nó cút về đất phong của mình."

Thẩm Vấn Hành cười nói: "Vâng, vẫn là cha nuôi có lòng thiện."

Thẩm Quyết ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: "Tiện thể tra luôn xem con bé này có lai lịch thế nào, sao lại nuôi thành tính cách thô bạo như vậy. Người nhà nó đã chết hết rồi, còn có mỗi mình nó thôi, cứ cảm thấy là lạ chỗ nào đấy."

Thẩm Vấn Hành khom lưng xưng "Vâng", sau đó lui xuống.

***

Tựa chương "Kinh Hồng Chiếu Ảnh" ghép từ tên 2 món vũ khí của Đường Thập Thất là nỏ Kinh Hồng và kiếm(?) Chiếu Ảnh [Ở chương 42 thì tác giả lại để là nỏ Chiếu Ảnh, không nhắc gì đến Kinh Hồng -_- Khum hiểu luôn].

Ngoài ra "Kinh Hồng Chiếu Ảnh" còn mang nghĩa thế này: Cái bóng của con nhạn bị giật mình hoảng sợ, mô tả sự vật trong một thời gian ngắn, chỉ để lại một chút dấu vết. Cũng là tên một bài thơ của tác giả Lục Du viết khi nhớ thương tình cảm với người vợ cũ:

Trên thành nắng xế sáo bi ai

Vườn Thẩm đài ao khác cả rồi

Đau đớn sóng xuân cầu vẫn biếc

Bóng hồng e sợ đã từng soi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK