• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sĩ tử tri kỷ, thành ngữ hán ngữ, ngữ âm là sǐ zhī jǐ, ý tứ là vì báo đáp tri kỷ, không tiếc hi sinh sinh mệnh, xuất phát từ "Chiến quốc sách Triệu Sách Nhất".

Biên tập: Bảo Bảo, chị M.

Sửa lỗi: Bảo Bảo.


Trước linh đường dựng lều vải, mấy hòa thượng ngồi phía dưới tụng kinh. Cửa không đóng, bông tuyết bên ngoài bay vào rơi trên đầu Minh Nguyệt, trông đầu nàng như bạc trắng.

Hạ Hầu Liễm cầm nhang lùi sang một bên. Hắn cảm thấy thật xót xa, trong lòng cũng hoảng hốt, người đêm qua vừa mới nói chuyện với hắn sao hôm nay đã chẳng còn đâu nữa? Người tới thắp nhang đa phần là đồng liêu, Tư Đồ Cẩn là người tốt, rất nhiều người đã từng chịu ơn hắn. Nhóm phiên tử tiến lên thắp nhang bái tế, sau đó im lặng lùi sang một bên.

Tiếng phạn chậm rì rì kết thành một áng mây sầu thảm bao trùm cả linh đường. Hạ Hầu Liễm thấy bức bối trong lòng, bèn đi ra ngoài hít thở không khí. Phía sau bức tường phù điêu có vài người đi ra, là nhóm Thẩm Quyết và Thẩm Vấn Hành. Thẩm Quyết mới vừa xuất cung, phi ngựa thẳng đến đây, trên mũ cánh chuồn và áo khoác dính đầy bông tuyết. Y nhìn Hạ Hầu Liễm, cất bước muốn đi vào bái tế, nhưng ống tay áo y lại bị một bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết giữ lại. Y quay đầu lại thì thấy là một đứa nhóc mặc đồ tang, đang mở đôi mắt to tròn nhìn y.

Thẩm Quyết nhận ra con bé, nó là con gái của Tư Đồ Cẩn, Tư Đồ Lộng Ngọc.

"Đốc chủ thúc thúc, khi nào cha con mới tỉnh lại ạ? Cha con ngủ lâu lắm rồi đó. Trước đó cha đã đồng ý đưa con đi cưỡi ngựa rồi mà." Ngọc Tỷ Nhi cắn đầu ngón tay hỏi. Bé chỉ mới bốn tuổi, vẫn chưa hiểu được cha của bé vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại, sau này sẽ không còn ai đưa bé đi cưỡi ngựa nữa.

Lần đầu tiên Thẩm Quyết không biết phải ứng đối ra sao, hai người trừng mắt nhìn nhau, hồi lâu cũng không có tiếng đáp lại.

Hạ Hầu Liễm đứng bên cạnh ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu bé và nói: "Chờ con lớn rồi cha con sẽ tỉnh lại nha. Thế nên là Ngọc Tỷ Nhi phải nghe lời mẹ, ngoan ngoãn lớn lên nhé.". Bạ𝗻 có biế𝘁 𝘁ra𝗻g 𝘁ru𝔂ệ𝗻 ⩵ Trù𝑚Tru𝔂 ệ𝗻.v𝗻 ⩵

Ngọc Tỷ Nhi thắc mắc: "Sao ngủ lâu dữ vậy, cha không cần ăn cơm luôn hả?"

"Cha con đi làm thần tiên, thần tiên thì không cần ăn cơm."

"Vậy nếu con muốn chơi với cha thì phải làm sao đây?" Ngọc Tỷ Nhi cúi đầu nhìn mũi chân mình, rầu rĩ nói, "Bình thường cha đã ít khi về nhà rồi, chẳng chơi với Ngọc Nhi. Nếu con muốn nói chuyện với cha thì phải làm sao?"

Hạ Hầu Liễm kéo bàn tay nhỏ xíu của bé, nói: "Nếu Ngọc Tỷ Nhi nhớ cha thì có thể trò chuyện với những vì sao. Sau khi cha con nghe thấy, đợi Ngọc Tỷ Nhi ngủ rồi thì cha sẽ vào giấc mộng tìm Ngọc Tỷ Nhi đó."

"Thật không ạ?"

"Đương nhiên rồi," Hạ Hầu Liễm vỗ ngực đảm bảo, "Mẹ chú cũng làm thần tiên ở trên trời, mỗi khi thúc nhớ mẹ sẽ trò chuyện với những vì sao, đêm đến bà ấy sẽ vào mộng tìm thú uống rượu. Nhưng nhiều khi bà bận việc không có nhà, có thể sẽ không nghe thấy, vậy thì sẽ không tới được. Cho nên Ngọc Tỷ Nhi phải kiên nhẫn, từ từ chờ cha nhé."

Ngọc Tỷ Nhi chần chừ nhìn Hạ Hầu Liễm một lúc lâu mới gật đầu thật mạnh, "Dạ" một tiếng rồi quay đầu chạy theo nha hoàn nghịch tuyết.

Thẩm Quyết nói: "Sớm muộn gì con bé cũng biết."

"Kéo dài được bao lâu thì hay bấy lâu, bé nó còn nhỏ như vậy, ít nhất thì cũng sẽ vui vẻ được một thời gian." Hạ Hầu Liễm nói.

Thẩm Quyết nhìn bóng lưng Ngọc Tỷ Nhi đứng trong một thoáng, đoạn xoay người vào linh đường thắp hương. Minh Nguyệt nhìn thấy y, bèn đứng lên hành lễ. Nàng đã thôi khóc, nước mắt cạn khô, sắc mặt tái nhợt hốc hác, như thể nàng có thể lẫn luôn vào trong tuyết.

Thẩm Quyết cầm nhang cắm vào lư hương nhũ vàng. Tư Đồ Cẩn nằm trong lều vải, vẻ mặt thanh thản, giống hệt như đang ngủ. Thẩm Quyết nhớ tới lần đầu tiên y gặp hắn, hắn vừa mới đánh một trận với Hạ Hầu Bái, bị trọng thương. Nhưng ngay cả khi bị thương nặng, hắn vẫn không quên dặn y phải đi bộ ở những nơi có ánh đèn, đề phòng thích khách trong bóng tối. Hắn luôn là người tốt tính, thoạt nhìn nghiêm túc và lạnh lùng như thế, song trên thực tế lại thích quản chuyện bao đồng hệt như mấy bà thím vậy.

Minh Nguyệt bưng một ly trà tới, Thẩm Quyết không nhận. Cảm giác bị mất đi cánh tay đắc lực khiến y gần như quên cả cách cầm tách trà như thế nào.

"Sau này cô tính thế nào?" Thẩm Quyết hỏi nàng.

Minh Nguyệt buông chén trà xuống, nói: "Ta định đưa Ngọc Tỷ Nhi về Sóc Bắc một chuyến. Quê nhà của A Cẩn ở đó, ta có để dành ít bạc, có thể kiếm một mặt bằng mở y quán."

"Dù gì cũng là phụ nữ, bất tiện lắm. Triều đình có chế độ[1], cô không cần phải quá vất vả."

[1] Gốc là 优抚: tên gọi chung của đối tượng ưu đãi và đối tượng trợ cấp.

Minh Nguyệt lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Đây là nguyện vọng của ta và A Cẩn."

Thẩm Quyết im lặng một lúc, chợt hỏi: "Tư Đồ có từng nói với cô hắn đã từng cứu mạng ta không?"

Minh nguyệt mù mờ lắc đầu.

"Năm Tuyên Hòa thứ hai mươi sáu, Hoàng thượng đi săn mùa thu, ngựa của tiên Phúc Vương bị người ta bỏ thuốc nên phát rồ, Ngụy Đức lôi ta ra chắn ngựa, là Tư Đồ đã bắn hạ con ngựa đó. Vì lẽ đó mà tiên Phúc Vương bị thọt chân, nhưng ta cũng may mắn thoát nạn. Sau Tư Đồ sung quân biên cương, khi đó ta chỉ là một thái giám nhỏ nhoi ở Càn Tây Tứ Sở, không có quyền lực, nên cũng không thể ra tay tương trợ. Suy cho cùng, là ta nợ hắn." Thẩm Quyết nói, "Cho nên, sau này cô gặp phải khó khăn gì thì cứ nói với ta."

Minh Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu: "Nhưng sau đó Đốc chủ cũng cứu mạng ta, còn điều A Cẩn đến Đông Xưởng, Đốc chủ đã không còn nợ gì A Cẩn từ lâu rồi."

"Không," Thẩm Quyết nhìn ánh nến trên bàn thờ, "Tư Đồ Cẩn đã mạo hiểm tính mạng để cứu ta, khi đó bọn ta vốn không quen biết. Ta cứu cô là vì địa vị ta đã cao, chuyện ấy đối với ta chẳng tốn chút sức lực nào. Dù thế nào đi nữa vẫn là ta nợ hắn." Y xoay đầu, gọi Thẩm Vấn Hành đến, "Đi, cử một vệ đội trong phủ đến bảo vệ thê tử Tư Đồ."

"Đốc chủ..." Minh Nguyệt muốn từ chối.

Thẩm Quyết cắt lời nàng: "Sóc Bắc gần Ngõa Lạt, mấy năm nay không yên ổn, một mình cô dắt theo con không an toàn lắm. Sau này vệ đội này sẽ tùy cô sai sử, có dùng hay không cũng không cần trả lại chỗ ta."

Minh Nguyệt không từ chối nữa, đành gật đầu hành lễ, "Đa tạ Đốc chủ."

Thẩm Quyết đứng một hồi thì xoay người rời đi, đi được vài bước thì dừng lại, "Nếu có bất kỳ manh mối nào về vụ án của Tư Đồ, ta sẽ phái người thông báo cho cô biết."

"Không cần đâu," Minh Nguyệt nở nụ cười sầu thảm, "A Cẩn đã không còn, việc truy ra tên sát nhân kia cũng chẳng có nghĩa lý gì. Bây giờ ta chỉ có một nguyện vọng là Ngọc Tỷ Nhi có thể bình an trưởng thành."

Thẩm Quyết gật đầu nói: "Cũng tốt, cô không cần phải lo việc này. Thẩm Quyết ta có thù tất báo, món nợ này ta sẽ đòi thay cho Tư Đồ."

Y nói xong liền bước ra ngoài, Hạ Hầu Liễm theo sau y, đoàn người ôm tay đi dọc theo hành lang ra cổng thùy hoa, lúc bước đến cổng, giọng của Minh Nguyệt bỗng vang lên từ phía sau.

"Đốc chủ!"

Thẩm Quyết ngừng bước, xoay người lại nhìn. Minh Nguyệt đứng sau ngưỡng cửa, hành lễ với y từ xa.

"A Cẩn vẫn luôn rất vui vì có thể gặp Đốc chủ. Ơn tri ngộ không gì đền đáp nổi, chỉ đành không tiếc mệnh mình. Hi vọng Đốc chủ bảo trọng thân thể, A Cẩn trên trời có linh cũng sẽ được an giấc nghìn thu."

Minh Nguyệt nói xong thì bế Ngọc Tỷ Nhi chậm rãi quay trở vào linh đường. Cổng lớn dần dần khép lại, cuối cùng trong tầm mắt Thẩm Quyết chỉ còn lại cánh cổng lớn màu xanh đen treo đầy cờ trắng, cặp câu đối đã phai màu hai bên cùng với hai con sư tử đá phủ đầy tuyết.

Cưỡi ngựa ra khỏi con hẻm, hai bên là tứ hợp viện, các tòa nhà san sát nhau, tường xám ngói trắng giữa trời tuyết trông có hơi cục mịch. Thẩm Quyết hỏi Hạ Hầu Liễm: "Ngỗ tác khám nghiệm tử thi có manh mối gì không?"

Hạ Hầu Liễm đáp: "Trên người Tư Đồ chỉ có một vết thương, cách xương sườn ba tấc, một đao chí mạng, tử vong vì mất máu quá nhiều."

"Một đao chí mạng?" Thẩm Quyết chau mày, "Thân thủ của Tư Đồ không đến mức không thể phản kháng. Hắn luyện Phong Tuyết Đao chính tông, mười bốn tuổi đã đoạt giải Võ Trạng Nguyên."

"Ta biết, ta từng đối luyện với hắn ở giáo trường, khó lắm mới thắng được." Hạ Hầu Liễm vuốt ve vỏ đao Nhạn Linh, đoạn hít một hơi thật sâu, "Đao của Tư Đồ ra khỏi vỏ, nhưng lại không dính máu. Người mà hắn đụng phải rất mạnh, tốc độ xuất đao cực nhanh, nhanh đến mức Tư Đồ không kịp phản kích."

Là ai chứ? Lâu rồi hắn không tung hoành giang hồ, không rõ những tay đao thần sầu trong giang hồ hiện giờ là ai. Hạ Hầu Liễm cau mày nghĩ, thanh đao nhanh nhất mà hắn từng gặp phải là Trì Yếm, nếu đụng độ Trì Yếm thì quả thực là Tư Đồ không có khả năng sống sót. Nhưng Trì Yếm đã mất tích, cho dù có quay về thì Thí Tâm cũng đã chết rồi, y không có lý do để trở lại Già Lam.

Trì Yếm còn sống sao? Kẻ giết Tư Đồ Cẩn là ai, là Già Lam sao? Bọn họ vừa bắt giữ lô hàng Cực Lạc Quả, Tư Đồ liền bị phục kích. Đao nhanh như vậy, nếu không phải là thích khách đã trải qua huấn luyện thì khó mà làm được. Đầu Hạ Hầu Liễm đau như búa bổ, hắn cảm thấy lòng mình thật phiền muộn. Mỗi lần có dính líu đến Già Lam thì hắn cảm thấy vô cùng rối bời. Bỗng nhiên bả vai bị ai đó vỗ một cái, hắn ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Thẩm Quyết.

Hắn cười khổ, "Thiếu gia, sao lần nào ngươi cũng bình tĩnh được hay vậy?"

Ánh mắt Thẩm Quyết đảo lộn, y dời mắt đi, nói: "Không phải, không phải lần nào cũng vậy."

Bọn họ đi về phía trước rồi rẽ vào một góc. Nơi mà Tư Đồ Cẩn bị sát hại ở ngay phía trước, một nhóm phiên tử đã bao vây nơi này, không cho phép bất cứ ai đến gần. Nhưng trời tuyết lớn, trên đường vốn cũng không có người nào. Thẩm Quyết xuống ngựa xem xét tình huống xung quanh. Không có gì khác thường, hai bên là tường đất xám xịt, mấy cành chương[2] khô nhô ra từ sân nhà người khác, nhánh cây già nua nằm vắt ngang trên phố, in bóng thưa thớt dưới nền tuyết trắng.

[2] Cây chương (樟树): có mùi thơm, cắt ra từng miếng cho vào đun, hơi bốc lên kết thành phấn trắng gọi là chương não 樟腦 dùng để làm thuốc và khử trùng.

"Đốc chủ, ở đây không phát hiện gì khác thường. Chỉ có một con chó đã chết bị đông lạnh, điều kỳ lạ là đầu nó bị người ta chém đứt." Có một phiên tử nói.

Thẩm Vấn Hành ở phía sau nghi ngờ nói: "Không lẽ là thích khách chém? Sợ chó sủa um sùm dân chúng xung quanh nghe thấy nên dứt khoát chém chết nó luôn?"

Xác con chó kia đã hoàn toàn đông cứng, Hạ Hầu Liễm xem xét vết cắt, đôi mày càng nhíu sâu hơn.

"Vết thương gãy gọn nhỉ." Thẩm Vấn Hành thò đầu qua nhìn thử, "Người này ra đao nhanh thật đấy, mới có thể chém được vết cắt như thế này."

"Không, không phải đao." Hạ Hầu Liễm lẩm bẩm, hắn cầm đầu con chó ghép vào xác nó, chỗ nối trên cổ hợp thành một đường màu đỏ mỏng đến mức gần như không thấy.

"Đó là gì vậy?" Thẩm Vấn Hành nói.

Hạ Hầu Liễm đứng dậy, ánh mắt nặng nề, "Là Khiên Cơ Ti."

"Khiên Cơ Ti? Không phải ngươi dùng Khiên Cơ Ti để điều khiển con rối Chiếu Dạ sao? Còn có thể cắt cổ nữa hả?" Thẩm Vấn Hành khó hiểu hỏi.

Hạ Hầu Liễm nhìn cậu lắc đầu, đoạn đi đến bên cạnh Thẩm Quyết, "Cho ngươi biết một tin xấu."

"Kẻ giết Tư Đồ là Già Lam?"

"Ừ, lúc ta giết Thí Tâm đã để Khiên Cơ Ti lại ở chỗ đó. Nhưng phiền phức không chỉ nhiêu đây thôi, có Khiên Cơ Ti không đủ, còn phải biết kỹ thuật giật dây." Nắm đấm Hạ Hầu Liễm chậm rãi siết chặt, "Thập Thất đã bị chúng bắt."

————

Đường Thập Thất rón rén mò vào phòng trực của Đông Xưởng, hôm nay hưu mộc[3], ngoại trừ Đề Kỵ thay phiên trực canh gác thì nha môn Đông Xưởng không còn ai khác. Nhờ kỹ thuật dịch dung mà lão đại truyền thụ lại cho cậu, cậu cải trang thành một phiên tử thuận lợi đi vào nha môn. Thế nhưng khi vào bên trong mới choáng váng, gã thích khách đưa bản đồ cho cậu là một thằng ngu, chỉ có nửa tấm bản đồ chỉ ra vị trí nhà kho cất Cực Lạc Quả, nửa tấm còn lại thì không thấy đâu.

[3] Hưu mộc: Gội đầu, lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên ngày lễ nghỉ bây giờ cũng gọi là hưu mộc nhật.

Đông Xưởng tham ô mồ hôi nước mắt của dân chúng, quả là giàu có. Nha môn này được xây vòng vèo, cách hai bước có một căn lầu, năm bước có một hành lang, đường trở về cũng không biết phải đi như thế nào, Đường Thập Thất lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Căn phòng trước mặt khá yên ắng, hẳn là tạm thời sẽ không có ai vào đây. Đường Thập Thất cài chốt cửa, sau đó tìm kiếm khắp nơi, xem thử có mèo mù vớ được cá rán chăng, vừa hay tìm được một tấm bản đồ nha môn.

Căn phòng trực này được bày trí rất trang nhã, một cái bàn bằng phẳng, một chiếc lò Bác Sơn, còn có một tấm mành trúc rủ chấm đất. Người ở trong căn phòng này hẳn là người có địa vị gì đó của Đông xưởng. Có một tủ sách lớn dựa sát tường, các ô phía trên đặt sách, ngăn dưới giá sách là các cuộn tranh. Đường Thập Thất dùng dây thép mỏng mà mình mang theo mở khóa ngăn dưới, quả nhiên nhìn thấy rất nhiều cuộn tranh.

Đường Thập Thất ngồi dưới đất lần lượt lật từng cuộn ra. Người vẽ tranh là một cao thủ, nét bút đậm nhạt có hồn, vài nét vẽ mặt mày tóc mai đều sống động như thật. Chỉ có điều cả năm, sáu cuộn tranh, tất cả đều vẽ cùng một nhân vật – một người đàn ông. Có bức người đó nâng ly bên cửa sổ, có bức là người đó phóng ngựa rong ruổi khắp phố phường, còn có bức người đó cúi đầu làm đèn lồng. Đường Thập Thất lật cả buổi trời mà không thấy tấm bản đồ nào, suýt nữa đã nhụt chí, bèn dứt khoát lấy cuộn tranh cuối cùng mở ra xem.

Cậu vừa nhìn đã lập tức trợn mắt há hốc mồm. Trong tranh vẫn là người đàn ông nọ, nhưng không còn áo mũ chỉnh tề như những bức vẽ trước đó. Trong bức tranh này, người nọ đang ngủ, y phục cởi một nửa lộ ra bả vai bên phải, ngực và eo. Rõ ràng hắn là người tập võ, nét mực phác họa cơ bắp cuồn cuộn đẹp đẽ, bên trên còn có nhiều vết sẹo. Có điều trong nét bút hàm chứa tình cảm, những vết sẹo kia có một loại mỹ cảm nói không nên lời. Vạt áo mở đến thắt lưng, đầu bút lông dừng tại đó như thể vẫn còn tiếp tục thăm dò.

Đường Thập Thất đưa mắt nhìn lên trên, một dấu ấn màu đỏ tươi ánh vào trong mắt, nó đóng thẳng xuống vòm ngực trần trụi của người đàn ông nọ.

Vừa bá đạo, vừa kiều diễm.

Bên trên viết ba chữ ——

"Thẩm Quyết ấn".

***

Tác giả có lời muốn nói:

Khỏi hỏi, Trì Yếm không chỉ là nam nhân nhanh nhất Già Lam, mà còn là nam nhân nhanh nhất giang hồ.

Tác giả nằm ngay ngắn dưới đất rồi, mọi người đừng dẫm mạnh quá nha.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK