• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"... Một người bình thường sẽ không bao giờ muốn ở bên cạnh bạn bè mình một đời cả, muốn bên nhau chắc chắn là phu thê..."

Chương 78: Trăng chiếu đêm tỏ.

Biên tập: Chị M.

Sửa lỗi: Bảo Bảo.


Bọn họ vừa về tới Đông Xưởng, ngồi còn chưa ấm chỗ thì Cẩm Y Vệ đã tới cửa.

Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ Dương Chiêu Hòa đích thân đến bắt người, nói rằng Thẩm Quyết bắn pháo nổ tung chùa Quảng Linh, khiến cung đình hoang mang, to gan lớn mật, ngang tội mưu phản, Hoàng thượng truyền chỉ ra ngoài cung ngay trong đêm muốn Cẩm Y Vệ áp giải Thẩm Quyết vào ngục. Án mẹ con Diêu thị trước đó cũng đã có kết quả, bên Hình Bộ cũng lan truyền rằng đúng là Thẩm Quyết dung túng cho cấp dưới đánh người bị thương. Gom tất cả tội trạng lại, Hoàng thượng lệnh Tam Pháp Tư chọn ngày thăng đường hội thẩm Thẩm Quyết. Hạ Hầu Liễm và Tư Đồ Cẩn cũng bị bắt, Tư Đồ Cẩn là đồng phạm, Hạ Hầu Liễm là phạm nhân. Dương Chiêu Hòa còn tiết lộ có người tố cáo Hạ Hầu Liễm là thích khách Già Lam Vô Danh Quỷ, lần này Thẩm Quyết còn bị gán thêm cái tội cấu kết loạn đảng giang hồ, mưu đồ bất chính.

Vạn Bá Hải bị Thẩm Vấn Hành bí mật đưa đi, Hạ Hầu Liễm và Tư Đồ Cẩn bị đưa vào ngục nhốt chung trong một gian tù. Đãi ngộ của Thẩm Quyết không giống với họ, Dương Chiêu Hòa sắp xếp một gian phòng ở Vệ Sở cho Thẩm Quyết.

Dương Chiêu Hòa là người lâu năm trên quan trường, lăn lộn tới giờ nên cũng đã biết trước nếu sự việc chưa đến giờ phút cuối cùng thì không thể kết luận bừa bãi. Nói không chừng Thẩm Quyết vẫn còn có thể lật bàn, dù sao cũng là người chỉnh được Ngụy Đức, không thể xem thường được. Huống hồ hắn chịu ơn Thẩm Quyết rất nhiều, bình thường cũng đứng về phe Thẩm Quyết, bề ngoài chấp pháp công bằng là thế nhưng bên trong vẫn phải giữ chút thể diện.

Nhưng Hạ Hầu Liễm và Tư Đồ Cẩn đâu được may mắn như thế, hai người ngồi trên chiếu cỏ trong nhà giam, trên đỉnh đầu có một cửa sổ trời, trong phòng giam tăm tối còn sót lại chút ánh sáng mặt trời le lói. Phía sau là vách tường rất dày, dùng tay đập lên vách có cảm tưởng như đập vào vách núi.

Hạ Hầu Liễm hơi lo cho Thẩm Quyết, tuy tên kia chưa từng đánh trận nào mà không nắm chắc phần thắng, huống chi bọn họ còn có Vạn Bá Hải trong tay. Thế nhưng Từ Nhã Ngu là một tai họa, người nọ biết không ít bí mật của Thẩm Quyết, chưa biết sẽ gây ra rắc rối gì. Hi vọng tên kia chết quách đi cho rồi.

Lúc mới vừa tách nhau ra Thẩm Quyết bảo hắn thả lỏng, nói rằng còn vài việc cần xử lý, muốn hắn yên tâm đi ngủ. Hạ Hầu Liễm cứ nghĩ giờ này có lẽ Thẩm Quyết đang ngồi ở Vệ Sở, trên bàn đốt hương Tô Hợp, tay cầm một bát canh nhân sâm sóng sánh nóng hổi, ở bên ngoài là quan viên xếp hàng chờ tiếp kiến và nghe chỉ thị của y, ngày mai mọi người cùng nhau lật đổ bà già Thái hậu kia. Có lẽ ngày hôm sau, Hạ Hầu Liễm đã vui vẻ về nhà ngủ ngon lành, sau đó tiếp tục đi bắt trộm nhà người khác.

Hạ Hầu Liễm chậm rãi nằm xuống, tay gối sau đầu, ánh trăng xuyên qua cửa sổ trời trên mái vòm rọi vào người hắn, gió thổi nhẹ trên mái tóc hắn, mang lại cảm giác lưu luyến triền miên. Bỗng nhiên hắn thấy nhớ Thẩm Quyết, thầm nghĩ giờ này y ăn gì ở đâu, đang xem gì, nếu đang ngủ thì là đang nằm loại giường đệm nào. Tên nhóc kia vốn ốm yếu, còn quý hơn cả đại tiểu thư, ngủ trên giường đệm của Vệ Sở sao? Hạ Hầu Liễm lại nhớ tới lúc ở chùa Quảng Linh, mất mặt quá trời, chẳng hiểu sao lại khóc trên vai Thẩm Quyết cứ như cô nương người ta không bằng ấy. May sao tên nhóc Thẩm Quyết kia không cười hắn, nếu không hắn phải chui xuống lỗ mới rửa được nỗi nhục này mất.

Hạ Hầu Liễm suy nghĩ một chốc, chợt cảm thấy quái lạ, mới xa nhau có một canh giờ thôi mà hắn đã bắt đầu nhớ y rồi.

Tư Đồ Cẩn ngồi kế bên Hạ Hầu Liễm, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, bóng tối phác họa ra hình dáng lạnh lùng cương nghị của hắn, đường nét khuôn mặt góc cạnh như nham thạch gồ ghề. Hắn và Tư Đồ Cẩn không thân lắm. Một phần là vì cấp bậc của hắn quá thấp, ngày thường ngoại trừ Thẩm Quyết ra thì hắn chẳng gặp được nhân vật tai to mặt lớn nào, mặt khác là do Tư Đồ Cẩn không thích nói chuyện, Tư Đồ Cẩn giống Trì Yếm, là một người đàn ông cực kỳ ít nói. Trì Yếm không nói năng gì là vì y ở một mình trên đỉnh Hắc Diện Phật đã lâu, chẳng biết cách nói chuyện. Còn Tư Đồ Cẩn im lặng là vì hắn không nói lời vô nghĩa.

Nhưng Hạ Hầu Liễm nghe không ít lời đồn ở Đông Xưởng. Có người nói Tư Đồ Cẩn là tên bị vợ quản chặt quá, vợ nói một hắn không dám nói hai. Hoặc là tin đồn hắn là nô lệ của con gái mình, có phiên tử nhìn thấy con gái hắn cưỡi ngựa quanh sân nhà, Tư Đồ Cẩn làm con ngựa đó, chẳng biết có phải sự thật không nữa.

Hai người vẫn im lặng, Hạ Hầu Liễm hơi chán, bèn vươn tay, nhìn ánh trăng len qua kẽ ngón tay lướt xuống dưới.

Qua một hồi, Tư Đồ Cẩn chợt cất lời: "Ngươi đang nhớ Đốc chủ à?"

Hạ Hầu Liễm sửng sốt, hỏi: "Sao ngươi biết..." Nói được một nửa mới ngộ ra mình đang nói thật, vội nuốt mấy chữ cuối lại, nói: "Sao tự nhiên hỏi vậy?"

"Đoán. Theo ta biết thì người ngươi quen và bây giờ vẫn còn sống thì có mỗi Đốc chủ thôi." Tư Đồ Cẩn nói.

Hạ Hầu Liễm ngồi dậy nói: "Ý ta không phải thế, ta muốn hỏi sao ngươi biết ta đang nghĩ đến ai?"

"Thời điểm ngắm trăng là lúc người ta nghĩ đến người mình thương nhớ nhất. Lúc trước Đốc chủ hay ngắm trăng, hễ thấy là nhìn thật lâu." Tư Đồ Cẩn nói, "Sau khi ngươi trở lại, ngài ấy không ngắm nữa."

Hạ Hầu Liễm thầm thở dài trong lòng, tên Thẩm Quyết kia đúng là cố chấp, nhớ bạn cũ mà niệm thành như vậy chắc trên đời này cũng chỉ có mỗi mình y thôi. Thiết kế sân Thẩm phủ giống hệt Thu Ngô viện, đón Liên Hương về, lại còn tìm hắn, kiên trì nhiều năm không ngừng nghỉ. Nhưng Hạ Hầu Liễm hiểu rõ Thẩm Quyết, trải qua năm tháng, chuyện cũ tan thành mây khói, y chỉ muốn tìm lại thời gian của trước kia, chỉ thế thôi.

Hạ Hầu Liễm yên lặng một lát, sau đó vỗ vỗ bả vai Tư Đồ Cẩn, nói: "Thật ra ngươi cũng nhớ đến ai đó nhỉ. Ta biết rồi, có phải chị dâu không? Chị dâu ở nhà không sao đâu, ngươi có sai người về báo chị dâu một tiếng không, bảo đêm nay ngươi không về nhà."

Tư Đồ Cẩn gật đầu mấy cái, đoạn nói: "Trước khi ra ngoài ta có nói rồi, bình thường tra án cũng đi suốt đêm không về, nàng ấy đã quen rồi." Hắn cúi đầu day day đầu mày, "Nhưng thi thoảng cũng giận ta không về, từ khi sinh Ngọc Thư Nhi, nàng ấy hay nghi ngờ ta nuôi vợ bé[1] bên ngoài."

[1] Gốc là 外宅: Ngoại trạch

"Phụ nữ mà, hay nghi ngờ lung tung lắm. Cả ngày ở nhà không có việc gì làm cũng nghĩ ngợi linh tinh, ngươi giải thích với chị dâu đi." Hạ Hầu Liễm nói: "Thật ra có người chờ ngươi về nhà tốt lắm đó, ngươi đừng tin mấy huynh đệ hay nói độc thân mới tốt, tự do thoải mái, nếu cưới được vợ thì ai mà không muốn cưới chứ. Có người trong nhà mới có người tức giận, có người tức giận mới là gia đình."

"Vậy sao ngươi không cưới vợ?" Tư Đồ Cẩn hỏi, "Là vì thích Đốc chủ à?"

Hạ Hầu Liễm: "..."

Mấy người hay im im mở mồm câu nào là dọa người ta hết hồn câu nấy thế à? Hạ Hầu Liễm quýnh lên, nói: "Nói bậy gì đó? Ta là đàn ông mà."

"Trong kinh thành có rất nhiều đào kép nam, ta cũng có quen vài người." Tư Đồ Cẩn nói lạnh nhạt.

"Ngươi đừng có nói mấy lời này trước mặt Đốc chủ nhé." Hạ Hầu Liễm có hơi đau đầu, "Hồi y còn bé từng bị loại người như vậy ăn hiếp nên y kỵ hạng này lắm."

Tư Đồ Cẩn ngạc nhiên nói: "Ta tưởng ngài ấy thích ngươi."

Hạ Hầu Liễm: "..."

Tư Đồ Cẩn nhíu mày rồi nói: "Thực ra ta tưởng hai người thích nhau."

Hạ Hầu Liễm nhìn Tư Đồ Cẩn mà lòng lẫn lộn cảm xúc, Tư Đồ Cẩn chẳng có biểu cảm gì, vẻ mặt vẫn hờ hững, như thể hắn chỉ mới vừa tán gẫu kiểu "Trăng hôm nay đẹp ghê" vậy. Cuối cùng Hạ Hầu Liễm cất lời: "Tư Đồ đại ca ơi, có phải huynh đây đọc nhiều thoại bản của nương tử nhà huynh quá rồi không?"

Tư Đồ Cẩn nói không có, "Nàng ấy không có xem những thứ đó, bình thường nàng ấy chỉ xem sách y thôi."

Vậy sao trong đầu toàn liên tưởng mấy chuyện này? Hạ Hầu Liễm buồn bực sờ mặt mình, trông hắn giống đoạn tụ lắm à? Hắn thở dài, nói: "Ngươi nghĩ nhiều rồi. Ta và Đốc chủ có giao tình rất thân, lúc nhỏ đã từng cùng nhau chịu khổ, mẹ ta còn dạy đao pháp cho y. Huynh đệ hoạn nạn sống chết có nhau, ngươi hiểu hông?" Hắn khoanh tay, cười hào sảng, "Sống đến tầm tuổi của ta đây, thích qua một vài người phụ nữ mới là chuyện bình thường. Dù chưa thích qua, cũng phải có đoạn duyên bèo nước mới đúng, nếu không rất dễ bị người ta hiểu lầm là đoạn tụ. Nhưng ta thời trẻ chỉ lo báo thù, hoàn toàn không có thời gian nghĩ về những thứ này, cảm giác yêu đương gì đó ta cũng chẳng rõ nữa."

"Có lẽ tình yêu là một loại cảm giác vô cùng ấm áp." Tư Đồ Cẩn ngẩng đầu lên nói.

"Ấm áp à?" Hạ Hầu Liễm lẩm bẩm lặp lại.

Tư Đồ Cẩn gật gù, "Ta là trẻ mồ côi, từ khi bắt đầu hiểu chuyện thì ta đã ở một mình rồi. Từng sống ở nghĩa trang, miếu hoang, sơn động, trong những ngôi nhà ma ám mà người khác không dám ở. Ta là người Sóc Bắc, mùa đông nơi ấy rất lạnh, trấn chỗ ta ở rất nghèo, thậm chí có vài người không mua nổi than để đốt. Nhưng ít ra họ có người nhà, có thể ôm nhau sưởi ấm. Nhưng ta thì không, ta chỉ có thể tự ôm mình. Sau đó ta đến kinh thành, thi võ cử, có quan hàm, còn có một căn nhà nho nhỏ. Nhưng ta là trẻ mồ côi, mỗi ngày ăn cơm một mình về nhà một mình, một mình ngồi dưới hiên ngắm trăng. Ta không có người để nhớ, cũng chẳng ai nhớ ta, mùa đông đến cũng lạnh lẽo không khác gì trước kia."

"Nhưng sau này ngươi có chị dâu." Hạ Hầu Liễm nói.

"Đúng vậy." Tư Đồ Cẩn cười hờ hững, "Có Minh Nguyệt, mọi thứ đều không như trước nữa. Như ngươi nói, nhà có hơi người, về nhà có cơm canh nóng hổi chờ sẵn. Mùa đông cũng không sợ lạnh nữa, không có than đốt vẫn rất ấm áp. Lúc ngắm trăng, ta có người để nhớ, cũng có người nhớ ta. Lúc này ta mới thấy kinh thành to như thế, trần gian rộng đến thế, có nơi dành cho ta là vì nơi đó có người thuộc về ta, nàng chờ ta về, chờ ta ăn cơm, nàng là lý do khiến ta đứng ở đây."

Hạ Hầu Liễm im lặng nhìn hắn, sắc mặt của người đàn ông cương nghị này khi nhắc đến người con gái tên "Minh Nguyệt" trở nên quá đỗi dịu dàng, sắt thép như hóa thành ngón tay mềm mại, trên gương mặt chỉ còn lại nét dịu dàng ôn hòa. Hạ Hầu Liễm cười cười, gối tay sau đầu nói: "Tư Đồ đại ca à, ngươi nghĩ sai rồi, đó không phải cảm giác yêu, mà là cảm giác của người thân mới đúng. Trước kia mẹ ta, ca ca ta, sư phụ ta cũng từng cho ta trải nghiệm đó, tuy rằng không ai trong số họ nấu cơm cho ta cả."

Tư Đồ Cẩn lắc đầu, nói: "Mẹ và ca ca ngươi đều có quan hệ ruột thịt với ngươi, các ngươi có sự gần gũi tự nhiên. Sư phụ ngươi nhìn ngươi lớn lên, dạy dỗ ngươi, không khác gì cha ngươi cả. Nhưng ta với Minh Nguyệt không giống vậy, nàng ấy không có máu mủ gì với ta, nhưng ta vẫn muốn sống bên nàng lâu thật lâu, mãi không chia lìa. Một người bình thường sẽ không bao giờ muốn ở bên cạnh bạn bè mình một đời cả, muốn bên nhau chắc chắn là phu thê."

Hạ Hầu Liễm sửng sốt thật lâu, muốn ở bên nhau, đó là thích à?

Thật sự hắn chưa từng nghĩ đến điều này, từ nhỏ đến lớn, hắn còn chưa gặp qua người con gái nào mà hắn muốn ở bên cạnh một đời cả. Thế nhưng hắn bất giác nghĩ đến, nếu là Thẩm Quyết thì sao nhỉ? Hắn nhớ Tư Đồ Cẩn nói về bữa cơm canh nóng hôi hổi chờ sẵn ở nhà. Hắn chưa gặp nương tử của Tư Đồ Cẩn, nhưng chắc chắn đó là một người con gái hết sức dịu dàng, nàng bới kiểu tóc của phụ nữ đã có chồng[2], đeo khuyên tai hình mặt trăng, mặc y phục màu xanh nhạt, Tư Đồ Cẩn cưỡi ngựa giữa trời gió tuyết về đến nhà, đẩy cửa ra, người con gái dịu dàng cười vang chào đón, nhẹ giọng hỏi chàng có lạnh không. Trong thoáng chốc, người đàn ông về nhà biến thành chính hắn, còn người đón chào lại là Thẩm Quyết.

[2] 堕马髻

Không đúng, Thẩm Quyết sẽ không nấu cơm đâu! Hạ Hầu Liễm cắn mạnh vào đầu lưỡi mình, lấy lại tinh thần, lắc đầu nói: "Đúng là ta chưa gặp được người như thế."

Tư Đồ Cẩn duỗi tay chạm ánh trăng, nói tiếp: "Hơn nữa, người ngươi thích nhất định là người tốt nhất mà ngươi gặp được trên đời này. Minh Nguyệt chính là cô nương tốt nhất ta từng gặp."

Hạ Hầu Liễm lại nghĩ đến bản thân mình, hắn chưa từng gặp được cô nương nào tốt cả. Thẩm Quyết thì sao? Tính tình của tên kia y hệt đại tiểu thư vậy, sẽ không vá áo nấu cơm quét rác, nếu cưới về nhà thì chẳng khác gì cưới một pho tượng Phật về cung phụng cả. Nhưng cung phụng cũng tốt, dù sao vá áo nấu cơm quét rác hắn sẽ làm, nếu có tiền thì mướn người hầu. Hạ Hầu Liễm vô thức nghĩ đến gương mặt xinh đẹp của Thẩm Quyết, tim chợt lỡ mất một nhịp.

Bên ngoài phòng giam truyền đến tiếng cầm canh gõ mõ, 'cốc cốc', từng tiếng từng tiếng rất ngắn, vừa hay khiến hắn tỉnh lại. Không đúng không đúng, Thẩm Quyết cũng là đàn ông, tuy là thái giám, nhưng cũng là đàn ông, sao cưới về nhà được? Hắn lắc đầu nguầy nguậy, lắc cho văng hết mấy suy nghĩ không sạch sẽ ra khỏi đầu. Quay đầu nhìn Tư Đồ Cẩn, tên kia đang ngẩng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, chắc là đang nhớ đến nương tử nhà mình.

Hạ Hầu Liễm suy nghĩ một hồi, cảm thấy vẫn là không nên ngủ chung với Tư Đồ Cẩn. Hắn ôm đống rơm trải ở chỗ đối diện rồi nằm xuống, trằn trọc hồi lâu vẫn chưa ngủ.

Hắn nghiêng đầu hỏi: "Ngươi có biết dự định của Đốc chủ không?"

"Không nói được." Tư Đồ Cẩn chỉ chỉ vách tường, ý là sợ tai vách mạch rừng, "Đừng lo, Đốc chủ sẽ không sao đâu."

"Ừm." Hạ Hầu Liễm quay đầu lại, nghiêng người đối mặt với vách tường đầy rêu.

Thật ra đâu phải hắn lo lắng gì, tự nhiên hắn muốn...

Hắn chợt nhận ra hắn rất muốn rất muốn gặp Thẩm Quyết.

Ba ngày sau, Hạ Hầu Liễm và Tư Đồ Cẩn bị áp giải ra ngoài Ngọ Môn. Trời rất rét, lá cây xung quanh đều đã rụng sạch, gió thu lạnh lẽo len lỏi qua kẽ áo, lưu luyến không chịu rời khỏi. Chẳng biết Thẩm Quyết có mặc đủ quần áo không, đừng để cảm lạnh. Hạ Hầu Liễm nghĩ thầm.

Cẩm Y Vệ và những tướng quân cao to đã dàn trận, Hình Bộ Thượng thư ngồi đằng trước, mấy lão già Đại Lý Tự khanh và Tả Đô Ngự sử của Đô Sát Viện mặc y phục đỏ thẫm thêu hoa văn hình hạc tiên nghiêm chỉnh ngồi phía trên, chùm râu hoa râm ôm lấy khuôn mặt già nua. Phía sau có một bình phong màu vàng tươi sáng, thấp thoáng bóng nữ nhân tóc búi cao.

"Là Thái hậu." Hạ Hầu Liễm nói khẽ.

Tư Đồ Cẩn gật đầu, "Lát nữa đừng hoảng, nếu hỏi ngươi có phải Vô Danh Quỷ không, có chết cũng đừng nhận."

Đương lúc nói chuyện, Thẩm Quyết đi tới, Cẩm Y Vệ áp giải phía sau, nhưng không ai dám áp sát y, vẫn là một bộ duệ tát thêu hoa điểm vàng cùng với mũ cánh chuồn mạ vàng. Hạ Hầu Liễm và Tư Đồ Cẩn đều quỳ, họ chỉ có thể thấy được đường cong cằm xinh đẹp của y và sợi dây buộc đỏ thẫm rũ xuống.

Hạ Hầu Liễm nhìn y, ánh mắt y cũng lướt qua hắn, trong một thoáng ánh mắt giao nhau, dường như tâm linh tương thông, khiến cả hai đều thấy an lòng. Thẩm Quyết thu ánh mắt về, khoanh tay đứng ở giữa, mặt mày có một sự kiêu ngạo khinh khỉnh. Sống lưng thẳng tắp, dáng người cao gầy và khuôn mặt đẹp đẽ ấy, trời sinh vốn khiến cho người khác phải ngước nhìn. Chỉ nhìn từ xa xa, trong một khoảnh khắc thoáng qua, Hạ Hầu Liễm chợt nhận ra đó là cảm giác mến mộ.

Thẩm Quyết hành lễ với bên trên, giọng nói trong trẻo như ngọc thạch va chạm nhau, "Tội thần Thẩm Quyết bái kiến chư vị đại nhân." Y nhìn phía sau bình phong, chắp tay thi lễ lần nữa nói: "Bái kiến Thái hậu."

"Không cần đa lễ, ta tới tham gia náo nhiệt, đừng để ý tới ta. Chư vị đại nhân bắt đầu nhanh đi, đừng chậm trễ thời gian." Thái hậu ngồi sau bình phong lên tiếng.

Đám chư thần chắp tay với Thái hậu, Hình Bộ Thượng thư ngồi chính giữa nói: "Truyền Từ Nhã Ngu."

Hạ Hầu Liễm sửng sốt, Từ Nhã Ngu vẫn còn sống!

Vài Cẩm Y Vệ khiêng một cái cáng tới, đỡ người nằm trên cáng dậy. Đó là Từ Nhã Ngu, gã đã mất hai chân, bị cụt một đoạn, chỉ còn lại thân trên và đùi, vất vả ngồi dậy khỏi cáng, dập đầu với chư thần.

"Ti chức Đông Xưởng Thần Tự Khỏa Từ Nhã Ngu, cáo trạng Chưởng ấn Tư Lễ Giám – Đề đốc Đông Xưởng Thẩm Quyết tội cấu kết với loạn đảng Già Lam Vô Danh Quỷ, ám sát Phúc Vương, bức điên Hoàng hậu, mưu hại Tiên hoàng!" Từ Nhã Ngu gằn từng câu từng chữ, "Luận tội này, đáng bị ngũ mã phanh thây, vứt xác phố phường, phơi thây trăm ngày, làm mồi cho chó."

— — —

Bảo Bảo: Mọi người tưởng tượng cảnh phúc thẩm Thẩm Quyết là trên một cái đài lớn ngoài trời nhé, mấy ông quan thì ngồi trên ghế trong chỗ mát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK