• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[Sói trắng giữa đêm tuyết]

Biên tập: Bảo Bảo, M.

Sửa lỗi: Bảo Bảo.


"Tiểu Thẩm đại nhân!"

"Tiểu Thẩm đại nhân ngài đang ở đâu?"

Tiếng Xưởng vệ hô hoán truyền đến từ xa xa, âm thanh lúc lớn lúc nhỏ, do con hẻm quanh co ngoằn ngoèo, khoảng cách giữa bọn họ lúc xa lúc gần. Con hẻm tối om, không nhìn thấy được gì, thích khách nọ lặng lẽ đứng đó, bóng dáng của gã gần như hòa vào màn đêm. Cơn rét ăn mòn bàn tay Hạ Hầu Liễm, đáy lòng hắn cũng thấm đẫm một luồng khí lạnh. Tay thích khách này cho người ta cảm giác quá lạnh lẽo, hệt như một bóng ma ngưng tụ từ bông tuyết.

Trái tim Hạ Hầu Liễm đập như nổi trống, trong lòng hắn có một suy đoán, hắn không dám nói ra, nhưng cần thiết phải nói.

"Ngươi là ai?" Giọng hắn khàn khàn dò hỏi.

Cõi lòng hắn rất rối bời, hắn không biết mình trông chờ câu trả lời thế nào. Gã thích khách này là Trì Yếm ư? Đao pháp nhanh như vậy, hắn chỉ thấy qua Trì Yếm, nhưng vì sao Trì Yếm lại phải tiếp tục bán mạng cho Già Lam?

Nếu Trì Yếm bán mạng cho Già Lam... Vậy họ sẽ là kẻ thù sao?

"Già Lâu La." Thích khách trả lời, giọng gã rất trẻ, nhưng phát ra từ sau chiếc mặt nạ khóc nên nghe không rõ lắm.

"Ta hỏi tên ngươi!"

"Già Lâu La." Thích khách máy móc lặp lại.

Hạ Hầu Liễm biết thích khách sẽ không nói ra tên thật, lúc này đây Hạ Hầu Liễm khẽ thở phào một hơi, cứ như hắn vốn chẳng trông mong gì vào đáp án.

"Già Lam muốn giết ta à?" Hắn hỏi.

"Bắt sống."

"Vì sao?"

"Không biết." Thích khách nói, "Rút đao của ngươi ra."

Gió đêm lặng lẽ thổi qua, có một con chuột già chạy ngang bọn họ.

Gió ngừng lại, vạn vật trở về yên tĩnh. Giữa sự tĩnh lặng, thình lình vang lên tiếng kim loại xé rách không khí, cuối cùng trong bóng tối xuất hiện ánh sáng thoáng qua như chớp nhoáng.

Là Hạ Hầu Liễm ra tay!

Hắn ra tay trước, đao Nhạn Linh vẽ ra một đường cong uyển chuyển, mũi đao chĩa về thích khách xé toạc không khí mang theo thế đao như lệ quỷ gào thét. Thích khách vẫn đứng im, như thể không có bất kỳ cảm giác gì về tất cả mọi việc, đôi mắt dưới lớp mặt nạ cụp xuống, thậm chí còn không thèm nhìn thanh đao đang chém về đỉnh đầu gã.

Trong nháy mắt đao đã bổ tới, thế đao hung mãnh như núi non áp đỉnh. Cuối cùng thích khách cũng giơ đao lên chặn lại đòn bổ của Hạ Hầu Liễm một cách nhanh nhẹn và lưu loát, hoàn hảo không tì vết. Hạ Hầu Liễm thấy mình như đang bổ vào một hòn đá cứng rắn vô cùng, không thể cắt xuống dù chỉ là một tấc rưỡi.

Thế nhưng khoảnh khắc hai thanh đao va chạm nhau, Hạ Hầu Liễm đột nhiên nhảy bật người lên.

Hắn xoay người, dùng sức phản trả của nhát chém bật qua đầu tên thích khách, dáng người đen tuyền nhẹ nhàng đáp đất như một chú chim én uyển chuyển, sau đó nhanh chóng thu đao về rồi trèo tường nhảy lên trên, thoắt cái không thấy đâu nữa cả. Thích khách rõ là hơi sửng sốt, sau đó cũng nhảy lên tường bám theo.

Hạ Hầu Liễm vừa đáp đất, phía sau truyền tới tiếng rít sắc nhọn như muốn xuyên qua đầu. Hắn nhanh nhẹn nghiêng người né tránh, một tia sáng cực mảnh xẹt qua gò má hắn rồi đâm vào vách tường phía trước, Hạ Hầu Liễm vung đao bổ xuống, trong không khí chợt vang lên âm thanh như tiếng dây đàn kéo căng bị đứt phụt, Khiên Cơ Ti theo đó bị cắt đứt.

Nhưng sự trì hoãn này cũng đủ để thích khách đuổi theo hắn, hai người lại chạm mặt lần nữa. Lưỡi đao lạnh lẽo trong ống tay áo thích khách tới gần Hạ Hầu Liễm, Hạ Hầu Liễm chưa kịp vung đao lần hai thì thắt lưng đã đau đớn dữ dội.

Hắn đã bị tóm. Giống như con thiêu thân bị mắc vào mạng nhện, đao là cánh của hắn nhưng lại không có sức để đập. Thích khách hóa thành tàn ảnh, ánh đao như tia chớp xẹt trong mây đen không ngừng ẩn hiện quanh hắn, mỗi một tia đều cắt ra một vết thương. Hắn cố nén cơn đau để vung đao, nhưng lần nào cũng hụt, thích khách nhanh chóng lướt qua, trên người hắn lại có thêm một vết thương đầm đìa máu tươi.

Quá nhanh, quá nhanh rồi. Thích khách này còn nhanh hơn cả Trì Yếm!

Nhát chém liên hoàn của thích khách cuối cùng cũng kết thúc, Hạ Hầu Liễm nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt trong trẻo, đó là tiếng máu của hắn đang nhỏ tong tong xuống mặt đất. Máu đã mang đi sức lực và nhiệt độ của hắn, hơi lạnh xâm chiếm cơ thể hắn từng chút một. Hạ Hầu Liễm chống đao quỳ một gối xuống đất, thở dốc kịch liệt.

"Đừng vùng vẫy, ngươi đánh không lại ta đâu." Thích khách nói.

Hạ Hầu Liễm hít sâu một hơi, sau đó vung đao lần nữa.

Mẹ nó, hắn không nhận thua đâu! Dù có là Trì Yếm thì hắn cũng không nhận thua!

Đao vung được một nửa thì bị chặn lại, thích khách khuỵu gối phải xuống và đánh mạnh vào mặt Hạ Hầu Liễm. Trước mắt hắn tối sầm, mũi đau nhức, máu mũi chảy đầm đìa, khoang miệng Hạ Hầu Liễm ngập tràn mùi rỉ sắt. Thích khách vẫn không ngừng lại, gã xách cổ áo Hạ Hầu Liễm lên đập mạnh đầu vào vách tường, con hẻm đã cũ nát, gạch tường đã nứt vỡ từ lâu. Hạ Hầu Liễm va vào tường, "ầm" một tiếng, vách tường thủng một lỗ to cỡ nắm tay.

Máu che mờ đôi mắt, Hạ Hầu Liễm gần như không mở mắt ra nổi, hắn trượt dọc theo vách tường ngồi thụp xuống đất, trời đất trước mắt quay cuồng. Hắn cảm giác xương sọ mình sắp sửa vỡ nát, hết thảy đều trở nên mơ hồ, tiếng gọi ầm ĩ của Xưởng vệ ở nơi xa cũng tựa như tận chân trời, dường như hắn không còn cảm thấy lạnh nữa, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của mình, từng nhịp từng nhịp một, giống một con trâu già đang hấp hối.

Bóng dáng của thích khách lờ mờ, hắn cảm nhận được thích khách đang đi đến trước mặt hắn, chìa bàn tay ra lật người hắn qua rồi xách cổ áo hắn lên và lôi đi. Hắn bây giờ giống như một cái túi bị rách miệng, toàn thân xụi lơ không thể khống chế mà ngã xuống đất, nhưng bàn tay kia kéo hắn đi, từng bước tiến vào sâu trong bóng tối.

Đứng dậy mau. Đứng dậy mau. Hắn tự nhủ với chính mình.

Không được, tuyệt đối không được để Già Lam bắt đi. Hắn nghiêng mặt sang, cắn phập vào tay thích khách, gã ta giật mình, quay người lại bẻ miệng hắn. Hạ Hầu Liễm đá mạnh vào mắt cá chân của gã, thích khách mất thăng bằng ngã xuống đất, Hạ Hầu Liễm nhân cơ hội túm lấy cổ áo thích khách và cắn lên vai gã, trong bóng tối, không ai nhìn rõ mặt ai, hai người lăn trên nền tuyết quấn đấu, một người đấm vào eo đối phương, kẻ kia thì cắn chặt bả vai không buông, giống hệt hai con sói hoang cắn xé lẫn nhau.

Nhưng hai người đều không ra đòn tử thủ, đều dùng hết sức lực đánh ngất đối phương, vì thế dường như trận chiến này kéo dài vô tận, vĩnh viễn không có hồi kết. Máu tươi nhỏ giọt xuống nền tuyết, hệt như một đóa hoa kiều diễm lặng lẽ nở rộ trong bóng tối.

Mùi máu tươi ngai ngái trong miệng khiến Hạ Hầu Liễm buồn nôn, có cả máu của hắn và thích khách. Tiếng la hét của Xưởng vệ càng lúc càng gần, cuối cùng thích khách cũng mất kiên nhẫn, gã vùng vẫy trở mình rồi dùng khuỷu tay đánh vào lưng Hạ Hầu Liễm, một đòn này suýt nữa đã khiến Hạ Hầu Liễm ngất đi, cơn đau từ giữa lưng lan khắp khiến tấm lưng hắn gần như gãy đôi. Nhưng hắn vẫn không từ bỏ, vẫn cứ cắn chặt bả vai thích khách. Gã nọ tiếp tục dùng khuỷu tay đấm liên tục, Hạ Hầu Liễm cố chịu đựng, máu tươi trào ra khỏi khóe miệng, đầu hắn càng lúc càng váng.

Hắn cảm thấy mình sắp chết rồi, trong cơn mê mang hắn chợt nhớ về Thẩm Quyết, tên kia vẫn còn đang ở trong phủ chờ hắn về nhà. Lúc rời đi Thẩm Quyết còn đeo vòng tinh nguyệt bồ đề cho hắn, căn dặn rằng Già Lam hiểm độc, đừng đích thân xuất chiến. Nhưng hắn quá lỗ mãng, hắn trúng kế Già Lam, bây giờ thì hắn sắp chết rồi.

"A Liễm!"

Là giọng của Thẩm Quyết!

Hạ Hầu Liễm mở bừng mắt, toàn thân run rẩy. Hắn không thể chết, còn có người đang đợi hắn về nhà. Hắn là một con sói có nhà, con sói bảo hộ gia đình mình còn dũng mãnh hơn cả sói cô độc. Hạ Hầu Liễm đứng dậy với đôi mắt đỏ ngầu, nhào về phía trước dồn thích khách và đập gã vào vách tường đổ nát. Bức tường gạch sập ầm ầm đè trúng hai người họ. Hạ Hầu Liễm lồm cồm bò dậy lùi ra sau, thích khách run lẩy bẩy nghiêng người sang bên, một giọt máu tươi chảy dọc từ khe mặt nạ xuống.

Hạ Hầu Liễm lảo đảo lùi về, tay vịn lên tường in ra những dấu tay đẫm máu. Phía sau hắn, thích khách cũng gắng gượng bò dậy rồi loạng choạng đi về hướng khác của con ngõ, máu tươi từ mặt nạ chảy xuống cằm và cổ áo. Không biết đi được bao lâu, tiếng gọi của Xưởng vệ cách gã càng ngày càng xa. Gã đi qua một ngã rẽ, đẩy cửa và bước vào căn nhà tứ hợp viện, Đoàn Cửu đang ngồi bên trong hút tẩu thuốc chờ gã.

Đoàn Cửu thấy bộ dạng chật vật của gã thì kinh ngạc.

Thích khách tháo mặt nạ bị vỡ xuống, lộ ra gương mặt tái nhợt, thất khiếu của gã đẫm máu, nhìn qua trông rất khủng khiếp.

"Ngươi không uống thuốc bao lâu rồi, Trì Yếm?" Đoàn Cửu đứng dậy đỡ y ngồi lên ghế, sau đó bắt mạch cho y.

Trì Yếm không trả lời.

Đoàn Cửu phất tay, một Ám Trang (ẩn thân) dưới mái hiên đi ra, đỡ Trì Yếm vào nhà.

"Đừng cự tuyệt Cực Lạc Quả, Trì Yếm, ít nhất nó có thể cho ngươi một cơ thể cường tráng." Đoàn Cửu ở sau lưng y nói, "Tuy rằng nó sẽ khiến ngươi chết sớm, nhưng..." Đoàn Cửu ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, chòm ria mép run run, thế mà hắn lại cười, "Nhưng đây là số phận của những kẻ như chúng ta, Trì Yếm à."

Hạ Hầu Liễm ôm vết thương đi, đau đớn như dòng thác lũ tràn về, trên người hắn có quá nhiều vết thương, vốn không che hết được. Giọng của Thẩm Quyết càng lúc càng gần, hắn muốn đáp lại, nhưng không có chút sức lực nào. Hắn chỉ có thể đỡ vách tường dốc hết sức đi về phía trước. Càng đi, trong đầu càng hiện ra nhiều chuyện, giống như con người ta khi sắp chết phải ngoảnh đầu nhìn lại một đời người của mình. Hắn nhớ tới gã thích khách giống một con sói cô độc ban nãy, tên đó có phải Trì Yếm không? Hắn không còn sức để nghĩ, nhưng trong thâm tâm hắn vẫn luôn có cảm giác như thế, nên hắn mới không vung đao, thả cho thích khách đó chạy đi.

Hắn lại nghĩ về Thẩm Quyết, tên ngốc kia cứ thế mà chạy đến đây. Y không biết chỗ này nguy hiểm cỡ nào sao? Nhỡ đâu bị thích khách theo dõi thì phải biết làm sao đây? Hạ Hầu Liễm thầm oán trách trong lòng, song lại cảm thấy rất hạnh phúc, cõi lòng vừa chua xót vừa ngọt ngào. Cảm giác được một người nhớ nhung ngọt ngào biết bao, đặc biệt người đó còn là Thẩm Quyết, hắn cảm thấy mình có chết cũng đáng. Hắn nghĩ miên man, nếu hắn chết thì Thẩm Quyết có mặc áo tang vì hắn không nhỉ? Theo lý là sẽ không, Thẩm Quyết có phải vợ hắn đâu, làm gì có chuyện để tang cho hắn. Nhưng Trì Yếm không ở đây, sẽ không ai chịu tang cho hắn, Thẩm Quyết nhớ nhung hắn như vậy, biết đâu sẽ làm thì sao.

Ý thức dần trở nên mơ hồ, hắn cảm thấy hai chân mình như đạp lên bông, không còn chút sức lực nào. Hắn biết đây là dấu hiệu của việc mất máu quá nhiều, hắn cần phải cầm máu ngay lập tức.

Đột nhiên, trước mắt hắn chợt lóe lên ánh lửa, cả tầm nhìn bừng sáng lên. Hắn nghe thấy nhóm Xưởng vệ kinh hô "Đại nhân!", các huynh đệ nhao nhao bước tới đỡ hắn, và một bóng dáng quen thuộc xuất hiện cuối đám người, hắn trông thấy ánh mắt bàng hoàng chưa kịp định thần của Thẩm Quyết. Thẩm Quyết chạy về phía hắn, hắn thở phào một hơi, nhắm mắt lại và ngã vào lòng Thẩm Quyết.

"Băng vải! Băng vải!" Thẩm Quyết hét to, lập tức có người băng bó cho hắn, hắn đau đến mức hít hà, quay mặt sang, nhìn thấy Thẩm Quyết đang nhìn chằm chằm mình với ánh mắt hung dữ.

Hắn vờ như không nhìn thấy, đổi sang thần sắc yếu ớt. Thẩm Quyết hết cách, bèn bế hắn lên, Hạ Hầu Liễm hết hồn, vùng vẫy một cách yếu đuối.

"Còn cử động nữa ngươi sẽ chết." Thẩm Quyết trừng mắt với hắn.

Thẩm Quyết bế hắn lên xe ngựa, Hạ Hầu Liễm không dám nhìn sắc mặt của mấy huynh đệ phía sau, hắn cảm thấy rằng từ nay về sau mình không thể nào ngẩng cao đầu nhìn người khác ở Đông Xưởng được nữa rồi. Cái tên Thẩm Quyết này, bộ cõng không được hay sao hả?

Sau khi sắp xếp xong xuôi trên xe ngựa, Thẩm Quyết giúp hắn kiểm tra thương thế trên người. Thẩm Quyết cách hắn quá gần, hương thụy não trên người Thẩm Quyết vấn vít quanh chóp mũi hắn, khiến hắn mơ màng buồn ngủ.

"Ngươi đụng phải ai?" Thẩm Quyết hỏi hắn.

"Già Lâu La." Hạ Hầu Liễm đáp, "Đao pháp rất nhanh, còn nhanh hơn cả Trì Yếm."

"Mục tiêu của Già Lam hôm nay là ngươi, không phải ta?" Thẩm Quyết hỏi.

Hạ Hầu Liễm gật đầu, "Già Lam muốn bắt sống ta." Hắn ngẫm nghĩ, bất giác cảm thấy có gì đó không đúng, "Muốn bắt sống ta, vì sao còn muốn đến Chử Lâu?"

"Để xác minh có nội gián." Thẩm Quyết nói, "Gần đây Ám Trang bị bắt quá nhanh, Già Lam đã nghi ngờ."

"Có khi nào Thập Thất gặp nguy hiểm không," Hạ Hầu Liễm nhíu mày, "Không thì ngày mai gọi đệ ấy đến đây đi."

Kỳ thật Thẩm Quyết không quá tán thành, Đường Thập Thất là nội gián duy nhất của bọn họ ở Già Lam, cũng là đầu mối cung cấp thông tin duy nhất. Trước khi Thẩm Quyết tìm được cách kết nối lại đường dây nội gián, nếu Đường Thập Thất rời khỏi Già Lam thì ngoại trừ việc điều tra khắp thành không có mục tiêu cụ thể, coi như mất dấu Già Lam.

Nhưng Đường Thập Thất là huynh đệ chí cốt của Hạ Hầu Liễm, nếu cậu ta xảy ra chuyện thì trong lòng Hạ Hầu Liễm sẽ rất khó chịu. Thẩm Quyết day mi tâm, nói: "Ngày mai phái người đến Chử Lâu xem tình hình thế nào."

Hạ Hầu Liễm gật gù, cơn mệt mỏi ập tới, tay chân xụi lơ vì mất máu quá nhiều, hắn lẩm bẩm: "Nhưng vì sao lại muốn bắt sống ta? Chúng muốn biết cơ mật gì của Đông Xưởng sao..."

Thẩm Quyết cũng nhíu mày, cúi đầu nhìn Hạ Hầu Liễm mơ màng sắp ngủ, y lâm vào trầm tư.

Bên ngoài bỗng nhiên náo động, có người hô lớn: "Kinh Lan sư huynh!"

Thẩm Quyết giật mình, vội vén rèm lên, một thiếu niên quỳ trước xe ngựa, là đồng tử của Đới tiên sinh.

Đồng tử lảo đảo chạy tới, trên tay cầm một lá thư, "Sư huynh, tiên sinh bị kẻ xấu bắt đi rồi!"

Hạ Hầu Liễm bừng tỉnh, ló đầu ra, "Cậu nói cái gì?"

Thẩm Quyết mở thư ra xem, dùng đèn bão soi chữ.

"Ba ngày sau, sườn núi Thập Lý, tối đa mười người đi cùng, Thất Diệp Già Lam xin đợi Xưởng công đại giá."

***

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu thiên sứ bị thương rùi hu hu hu, tui đau lòng quá.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK