• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biên tập: Bảo Bảo + Chị M.

Sửa lỗi: Bảo Bảo.


Thẩm Quyết ra lệnh tất cả hàng hóa vận chuyển bằng đường thủy đều phải báo cáo với nha môn mới được thông quan, hàng hóa vận chuyển đường thủy ở các bến tàu châu phủ sẽ được kiểm tra, Xưởng vệ lập trạm kiểm soát để kiểm tra từng món hàng, phát hiện Cực Lạc Quả thì đốt tại chỗ. Đối với con nghiện Cực Lạc Quả thì giam vào đại lao cai thuốc. Tuy nhiên, Cực Lạc Quả có chứa độc tính của hoa Trục Trịch, ngưng thuốc thì thất khiếu chảy máu, chân tay tê liệt. Rất nhiều người không chịu nổi cơn đau khi cai thuốc, ruột gan cồn cào nên dứt khoát tự sát trong nhà lao. Hôm sau nha dịch mở cửa ra xem thì thi thể đã chất đống như núi.

Thi thể được đưa ra khỏi đại lao ném vào bãi tha ma. Dân chúng khắp nơi oán trách khiếu nại càng ngày càng nhiều, thậm chí còn có bạo dân xông vào đại lao. Các quan chức địa phương không còn cách nào, đành phải thả tất cả mọi người ra. Vì chuyện này mà gần đây Thẩm Quyết bận tối mắt tối mũi, ở Nội Các họp ba ngày ba đêm với mấy bô lão nhưng không đưa ra được kế sách nào mới.

Không thể bắt người uống Cực Lạc Quả, nhưng thích khách Già Lam thì vẫn phải tiếp tục truy bắt. Hạ Hầu Liễm dẫn phiên tử đi dọc theo hang cùng ngõ hẻm đến từng nhà kiểm tra hộ tịch của dân chúng, tất cả lưu dân đều bị áp giải vào đại lao để xác minh nguyên quán, người không rõ thân phận thì đưa đến Đông Xưởng thẩm vấn, quả nhiên bắt được rất nhiều Ám Thung Già Lam. Trên đường lớn, dân chúng vừa nhìn thấy một người đàn ông dữ tợn như hung thần ác sát dẫn theo một đội phiên tử đông nghìn nghịt cưỡi ngựa chạy qua thì lập tức né xa ba thước.

Chính vì vậy, việc đổi tên cũng vô dụng, Đại đương đầu Đông Xưởng Thẩm Liễm vẫn cứ lọt vào tầm ngắm của thích khách, nằm chễm chệ trên danh sách lệnh kích sát[1] của Già Lam. Suốt nửa tháng làm việc, Hạ Hầu Liễm đụng độ năm lần ám sát. Thường là nghỉ chân ở quán trà ven đường, ngồi còn chưa nóng đít đã bị một đao bổ thẳng xuống đầu, giờ đây khi ngủ Hạ Hầu Liễm cũng phải ôm đao theo. Lần thứ năm thế mà lại gặp phải Khiên Cơ Ti, may là Hạ Hầu Liễm cảnh giác, nhờ cầm đuốc suốt cả đoạn đường về nhà mới phát hiện sát khí ẩn giấu trong không khí.

[1] Lệnh kích sát: Lệnh phải giết.

Nhưng thay tên đổi họ cũng có cái hay, nếu Già Lam phát hiện Thẩm Liễm chính là Hạ Hầu Liễm, rất có thể sẽ trực tiếp phái Già Lâu La ra tay.

Những việc chẳng hay ho gì như thế này Hạ Hầu Liễm đều nghiêm cấm cấp dưới báo lại với Thẩm Quyết, thỉnh thoảng có lỡ bị thương thì về nhà thay y phục sạch sẽ rồi mới quay lại Đông Xưởng.

Qua tết trời đông giá rét, tuyết rơi lác đác. Số tiền tiết kiệm còn lại của Hạ Hầu Liễm đều nhờ trạm dịch gửi cho vợ con của Thập Thất, áo khoác cũ bị rách một lỗ, bông xì cả ra ngoài. Không có tiền mua áo mới, nhưng ngại đi xin Thẩm Quyết, chỉ có thể cố chịu đựng.

Hạ Hầu Liễm bắt đầu đến điểm danh, gặp được vài đồng liêu, họ rối rít chắp tay gọi "Tiểu Thẩm đại nhân", Hạ Hầu Liễm thấy là lạ, bèn quay đầu nhìn bọn họ, Thẩm đại nhân là Thẩm đại nhân, sao lại phải thêm chữ "Tiểu" vào làm gì. Hắn không để bụng, đi qua ngã rẽ lại gặp Thẩm Vấn Hành, hai mắt Hạ Hầu Liễm sáng rỡ, Thẩm Quyết đến Đông Xưởng sao?

Thẩm Vấn Hành cười hì hì đi tới, "Ca ca đây là muốn đi tìm cha nuôi phải không?"

"Sao hôm nay nói năng ngọt xớt vậy, tự nhiên lại gọi ca ca?" Hạ Hầu Liễm vừa đi vừa nói, "Đốc chủ ở phòng trực à? Vừa hay ta đi báo cáo công tác."

"Vâng, người đang ở phòng trực phê duyệt công văn mới nhất, chất thành núi, chắc là hôm nay sẽ ở lại Đông Xưởng." Phía trước chính là phòng trực, Thẩm Vấn Hành đi chậm lại, cười nói, "Tuy rằng ta nhận cha nuôi trước ca ca mấy năm, nhưng ca ca lớn tuổi hơn ta, nên sẽ gọi là ca ca."

Hạ Hầu Liễm ngơ ngác hỏi: "Là sao? Nhận cha nuôi gì, ai nhận cha nuôi?"

Thẩm Vấn Hành cũng ngơ ngác, "Không phải nửa tháng trước huynh nhận Đốc chủ của ta làm cha nuôi à? Còn đổi cả họ, bên ngoài đồn ầm lên kìa." Cậu sửng sốt một hồi, sau đó tỏ vẻ thấu tình đạt lý: "Ca ca đừng ngại, tuổi của huynh và cha nuôi không khác là bao, chắc là khó chấp nhận việc Đốc chủ là cha nuôi đúng không. Huynh đừng thấy tuổi cha nuôi còn trẻ mà lầm, người trong cung còn gọi người là lão tổ tông đó! Quan địa phương tới kinh thành báo cáo công tác còn mặt dày gọi cha kìa. Số tuổi của bọn họ còn lớn hơn cha của Tỷ Can[2] nữa là."

[2] Tỷ Can: Chú của Trụ Vương (thời nhà Thương), bị Đát Kỷ ăn tim.

Hạ Hầu Liễm nghe xong cả buổi trời, cuối cùng đã rõ, hóa ra người ngoài thấy hắn đổi họ nên cho rằng hắn nhận Thẩm Quyết làm cha nuôi. Mẹ nó chứ cái quỷ gì đây, sao tự nhiên lại thành con của Thẩm Quyết rồi?

Giọng của Thẩm Quyết bỗng truyền đến từ phía sau: "Các ngươi đang nói gì đó?"

Thẩm Quyết vừa đi nhà xí về, mới vừa tới hành lang đã nghe loáng thoáng Thẩm Vấn Hành bên này nói "Cha nuôi" "Cha nuôi" gì gì đó, nhìn sang bên cạnh thấy Hạ Hầu Liễm đứng đực mặt ra đấy. Trời rét đậm, hắn chỉ mặc một lớp áo mỏng, dường như bên dưới duệ tát chỉ có lớp áo lót mỏng tang, Thẩm Quyết thấy thế thì nhíu mày.

"Sao ngươi mặc ít vậy?" Thẩm Quyết sờ tay hắn, lạnh như khối băng, còn lạnh hơn cả tay y nữa. Người Hạ Hầu Liễm lúc nào cũng ấm, nếu không phải bị cóng thì sao lại lạnh như thế này?

"Mặc dày không tiện làm việc gì cả, dù sao cũng không lạnh mấy." Hạ Hầu Liễm nói.

"Không lạnh á? Tay lạnh như băng vậy." Thẩm Quyết nhíu mày nhìn hắn.

"Tay thò ra ngoài mà, những chỗ khác không lạnh."

Thẩm Quyết liếc hắn một cái, đoạn nhét tay hắn vào ngực áo mình rồi kéo hắn vào phòng trực. Trong phòng đốt địa long, vào phòng là ấm ngay. Thẩm Quyết nhét lò sưởi tay của mình cho hắn, ngồi xuống nói: "Vừa rồi hai ngươi nói chuyện gì vậy?"

Thẩm Vấn Hành kể lại sự tình, Thẩm Quyết nghe xong cũng buồn bực. Đang làm vợ người ta ngon lành, sao tự nhiên lại thành con trai rồi.

Thẩm Quyết im lặng nhíu mày cả một lúc lâu, Thẩm Vấn Hành không rõ tổ tông này đang suy nghĩ cái gì, bèn dùng phất trần gãi gãi tóc mai, lại nói: "Hôm rồi Đới đại nhân quyên bạc cho Hộ Bộ, nghe nói là đem hết ruộng đồng nhà cửa ở Lư Lăng ra bán hết."

Thẩm Quyết chau mày than một tiếng: "Tiên sinh hà tất phải làm thế, chút bạc kia của ông ấy còn không đủ nhét kẽ răng. Thôi, Thẩm Vấn Hành, ngươi đem bán biệt thự của ta ở ngoại ô kinh thành rồi quyên vào quốc khố đi."

Hạ Hầu Liễm nói: "Ta cũng quyên."

"Ngươi quyên cái gì?" Thẩm Quyết nheo mắt nhìn hắn: "Quyên cái quần cộc của ngươi à?" Y đưa tay vân vê ống tay áo hơi mỏng của hắn, "Tiêu tiền vào đâu hết rồi? Rượu chè bài bạc hay là bao gái? Đến cả áo khoác cũng không mua nổi. Bảo ngươi qua phủ ta may y phục cũng không chịu, mùa đông rét lại thành chim cút cho coi."

Hạ Hầu Liễm xả ống tay áo của mình xuống, nói: "Ta nào có rảnh rỗi đi bài bạc gái gú, cùng lắm chỉ có đi uống rượu thôi. Bên chỗ ta có cất rất nhiều thanh đao, toàn là danh khí[3], có thể bán được rất nhiều tiền."

[3] Danh khí: Vũ khí nổi tiếng.

"Ngươi tỉnh táo lại đi." Thẩm Quyết phất tay cho Thẩm Vấn Hành lui ra, còn mình thì bước qua tủ lấy ra một chiếc áo khoác dày dặn.

Đó là áo khoác dự phòng của Thẩm Quyết để sẵn trong phòng trực, nó được làm bằng vải gấm, hoa văn ngoại tộc sẫm màu, thoang thoảng mùi huân hương thụy não. Hạ Hầu Liễm ôm trong tay mà ngập tràn mùi của Thẩm Quyết.

"Mặc vào." Thẩm Quyết ngồi lại ghế, "Nếu ngươi thấy ngại, ta đi lấy y phục cũ của ta cho ngươi. Ta thường xuyên nhận được đồ mới, mấy bộ cũ vứt đi cũng phí. Bây giờ ngươi là Đại đương đầu, lương tháng đáng nhẽ tăng cũng không ít, ngươi đến phòng thu chi ứng trước dùng tạm, lương tháng sau khấu trừ lại, ngươi thấy được không?"

Trời rét thế này không phải chuyện đùa, Hạ Hầu Liễm thỏa hiệp, "Được."

"Để ngươi khỏi ra ngoài nói ta bạc đãi con nuôi." Thẩm Quyết cười chế nhạo.

Hạ Hầu Liễm: "..."

Cái tên nhóc này làm cha đến nghiện rồi. Hạ Hầu Liễm không thèm để ý y nữa, vừa cúi đầu cởi đai lưng vừa báo cáo nhiệm vụ, "Dựa theo kết quả điều tra nửa tháng nay, quả thực Già Lam của hiện tại không còn ám sào. Ám Thung đều tản ra làm việc trong các cửa hàng bình thường, làm tiểu nhị, phòng thu chi các kiểu. Rất nhiều người buôn bán nhỏ, thuê phòng trong kinh thành để sinh sống. Khoảng một nửa cửa hàng và mấy hộ gia đình bình thường đã được kiểm tra, nhưng..."

"Nhưng cái gì?"

"Dù sao thì trong kinh cũng có rất nhiều nhân vật có máu mặt, chọn đại một người thì cũng là Hầu gia hay tước vị gì đó, không đắc tội nổi. Ta đoán sẽ có vài Ám Thung trà trộn trong gia đình giàu có làm tạp dịch, về mặt này khó mà điều tra được."

Thẩm Quyết cười khẩy, "Có gì mà khó điều tra, Đông Xưởng xét nhà, ngay cả Thủ phụ còn phải khúm núm dạ thưa, đám người đó là cái thá gì? Ngày mai ta lấy danh nghĩa Hoàng thượng ban sắc lệnh, yêu cầu bọn họ phải trình hộ thiếp và giấy tờ bán thân của tôi tớ trong nhà ra, ngươi cứ đến kiểm tra từng nhà một, ai dám không nghe lời thì báo cáo cho ta, ta xử lý hắn." Nói đoạn y lắc đầu, "Cứ tra như thế này thì quá chậm, chẳng khác nào mò kim đáy bể. Ngươi có bắt được ai để thẩm vấn không?"

Hạ Hầu Liễm cởi duệ tát ra, bắt đầu cởi áo ngoài, "Không có. Đa số những kẻ bắt được là Ám Thung cấp thấp nhất, chỉ từng nghe danh Diêm La Thiên Tử, ngay cả nam hay nữ cũng không biết. Ta còn hỏi về tám bộ, bọn họ cũng không rõ lắm, bây giờ Già Lam liên lạc một chiều, ẩn náu rất kỹ. Bọn họ chỉ biết Già Lâu La đến kinh thành, nhưng không biết hắn ở đâu."

"Nấp kỹ thật đấy, có lẽ là dùng một thân phận khác để che đậy thân phận thật sự, nên mới khó tìm như vậy. Nếu không tìm được Diêm La Thiên Tử thì tìm Đoàn Cửu đi, lát nữa ngươi mô tả diện mạo của Đoàn Cửu, ta vẽ một bức tranh mô phỏng chân dung gã."

Hạ Hầu Liễm cởi áo ngoài ra, để lộ lớp áo giữa bằng vải bông thô ráp. Thẩm Quyết tựa lưng vào ghế, chống cằm nhìn hắn. Hắn rèn luyện quanh năm suốt tháng, vóc người rắn rỏi như một pho tượng điêu khắc, ngay cả lớp vải bông thô cứng kia cũng không che được đường cong cơ bắp săn chắc.

Đang định thay áo ngoài, bỗng nhiên áo bị Thẩm Quyết kéo một cái, lộ ra bờ vai rắn chắc. Thẩm Quyết nói: "Thay cả áo trong đi, giặt sờn cả rồi, mặc có khó chịu không?"

Hạ Hầu Liễm sửng sốt nói: "Khỏi đi."

Thẩm Quyết giật mạnh thêm một cái, lớp áo giữa của hắn tức khắc rách toạc một mảng, "Ối, rách rồi, vẫn nên mặc áo của ta đi."

Hạ Hầu Liễm: "..."

Dường như Thẩm Quyết rất cố gắng để hắn mặc y phục của mình, Hạ Hầu Liễm không biết làm sao, đành phải đáp ứng. Thẩm Quyết lấy tấm áo lót bằng lụa trơn bóng của mình ra, cầm trên tay nhẹ như lông hồng, còn thoang thoảng mùi huân hương, là hương vị chỉ thuộc về một mình Thẩm Quyết.

Hạ Hầu Liễm cởi áo lót ra, thân thể rắn rỏi hoàn toàn lộ ra ngoài không khí, ánh mắt Thẩm Quyết tối hơn một chút, đột nhiên y nhíu mày, đưa tay sờ lên vết sẹo còn mới trên cánh tay hắn, "Bị sao vậy?"

"À, bất cẩn quẹt phải móc cửa thôi." Hạ Hầu Liễm nói.

"Gạt ai đấy? Rõ là vết thương do đao mà ra." Thẩm Quyết híp mắt nhìn hắn, "Khai thật đi. Nếu không ta hỏi thuộc hạ của ngươi, đánh họ mấy chục trượng trước, xem sau này bọn họ còn dám giấu ta nữa không."

Thẩm Quyết đúng là có thể làm được chuyện này. Hạ Hầu Liễm đành phải khai thật, sắc mặt của Thẩm Quyết âm u vô cùng đáng sợ, y hung hăng liếc Hạ Hầu Liễm một cái rồi nói: "Lá gan ngươi càng ngày càng lớn rồi đấy, ta cho ngươi quyền lực, không phải cho ngươi lá gan, chuyện lớn như vậy mà dám giấu ta. Bên cạnh ngươi không có Xưởng vệ sao? Có đáng để ngươi một mình đối phó với thích khách không?"

"Ây da, thói quen thôi mà." Hạ Hầu Liễm cúi đầu nhìn vết sẹo của mình, "Ngươi xem cơ thể ta nhiều sẹo như vậy, thêm bớt một cái thì có sá chi đâu."

Thẩm Quyết cũng cúi đầu nhìn hắn, thân thể này của hắn quả thực không có chỗ nào lành lặn, sẹo cũ năm xưa chưa kịp mờ đã thêm vết mới, đan xen chằng chịt trông thật ghê người.

Hạ Hầu Liễm an ủi y, "Chỉ là bị thương thôi mà, có thằng đàn ông nào mà không bị thương đâu?"

Thẩm Quyết chạm vào vết sẹo gớm ghiếc trên người hắn, vết trên vai trái là chính tay y khâu lại, còn vết trên eo và bụng là bị lúc hắn còn làm thích khách, kéo dài ra sau lưng, còn cả những vết roi dài, đã mờ đi, nhưng vẫn không thể biến mất hoàn toàn. Thẩm Quyết nhìn thấy mà đau lòng, khẽ nói: "Hạ Hầu Liễm, ngươi cảm thấy bị thương là chuyện nhỏ ư?"

"Đúng thế."

"Vì sao?"

"Còn vì sao nữa?" Hạ Hầu Liễm hoang mang, trên người không có sẹo thì còn gì là đàn ông chứ?

"Thế bây giờ ta nói cho ngươi biết, Hạ Hầu Liễm, bị thương là một chuyện lớn, rất lớn. Bởi vì bị thương sẽ để lại sẹo, không thể lành, thậm chí là sẽ chết." Thẩm Quyết giúp hắn mặc áo, thắt đai lưng, khàn giọng nói, "Còn có một chuyện cuối cùng, đó là ta sẽ đau lòng."

Hạ Hầu Liễm ngây người. Hắn bỗng nhiên ngộ ra vì sao hắn cảm thấy bị thương là chuyện quá đỗi bình thường, bởi vì thích khách từ xưa đến nay luôn luôn độc hành, dù sống hay chết cũng chỉ có một mình, hiếm có ai đau lòng vì hắn bị thương, ngay cả mẹ hắn cũng không xót chút nào, chỉ biết nói "Có gì đâu, mai mốt cũng lành thôi."

Có rất nhiều kẻ hận hắn, sợ hắn, oán hắn, song thật sự hiếm mấy ai lại đau lòng vì hắn.

Ngoại trừ Thẩm Quyết.

Hắn khẽ cười lên, rồi nói: "Ừm, ta biết rồi."

————

Bách Lý Diên ngồi dưới mái hiên ngắm tuyết, bông tuyết đọng trên chiếc váy mã diện màu đỏ son của nàng, để lại những dấu vết đỏ thẫm.

"Đại nhân, lô Cực Lạc Quả vận chuyển đến Thông Châu đã bị thủ lĩnh bang Thanh Châu chiếm làm của riêng, xử trí thế nào?"

Chất giọng khàn khàn của Đoàn Cửu từ phía sau nàng truyền tới, nàng không quay đầu lại, chỉ hờ hững nói: "Giết."

"Ba tên thích khách đào tẩu hồi tháng trước đã bị bắt đến Sóc Bắc, xử trí thế nào."

Nàng khảy tua rua trên eo, thản nhiên trả lời: "Giết."

"Mấy ngày gần đây Đại đương đầu Đông Xưởng Thẩm Liễm đang điều tra lưu dân trong kinh, Ám Thung của chúng ta bị tổn thất rất nhiều. Đại nhân có kế sách gì không?"

Nàng đong đưa chân, vẫn là câu trả lời cũ: "Phái người giết hắn."

Đoàn Cửu gật đầu: "Rõ, thuộc hạ hiểu rồi."

Hắn đang định cáo lui, Bách Lý Diên bỗng nhiên gọi lại: "Đợi đã."

Đoàn Cửu ngừng bước, hơi cúi đầu.

"Ta muốn ngươi giết không phải là cái gã tên Thẩm Liễm," nàng xoay đầu lại, nụ cười giữa màn hoa tuyết vô cùng lạnh lẽo, "Là Thẩm Quyết."

***

Tác giả có lời muốn nói:

Vì sao lại để Hạ Hầu Liễm làm thụ, bởi vì tui muốn nhìn một người đàn ông mạnh mẽ như sắt thép bị làm đến mức khóc chút chít. =))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK