• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biên tập: Chị M.

Sửa lỗi: Bảo Bảo.


Hạ Hầu Liễm đưa Thẩm Quyết về nhà, không khí lạnh, hít vào mũi lạnh thấu. Vầng trăng treo cao trên bầu trời, ánh trăng súc rửa con ngõ nhỏ thành một màu trắng bạc, Hạ Hầu Liễm nắm tay Thẩm Quyết đi trên đường, từng gian tứ hợp viện màu xám ở hai bên lùi về phía sau, phía trước là đường phố và những ngôi nhà tối om. Chợ đêm đã cách rất xa, không còn nghe thấy tiếng người, chỉ còn nghe tiếng chó sủa văng vẳng. Tâm tình hắn dần dần tốt lên, nhưng lại trở nên phiền muộn, bởi vì Thẩm Quyết sắp về nhà.

Thẩm Quyết đến cửa nhà, hai con sư tử đá là hai cái bóng đen lớn đang ngáo ngơ ngồi chồm hổm trước cửa Thẩm phủ. Hai người tạm biệt ở cửa, Thẩm Quyết tháo nón có rèm xuống, lộ ra khuôn mặt che kín cả đêm. Phía dưới mái hiên treo hai ngọn đèn lồng, dưới ánh đèn, gương mặt y mang nét dịu dàng mà ngày thường không hề có. Hạ Hầu Liễm lẳng lặng nhìn y, Thẩm Quyết luôn đẹp đẽ như thế, dù đứng ở góc nào cũng họa nên một bức tranh, dẫu vùi trong vũng bùn thì ao bùn cũng có thể vì y mà biến thành hồ nước mọc đầy hoa sen. Y đứng bên cạnh Hạ Hầu Liễm, khiến cho trái tim của hắn cứ rạo rực không thôi.

Thẩm Quyết sợ ban đêm không an toàn, muốn sai vài người hầu đi theo Hạ Hầu Liễm.

Hạ Hầu Liễm nói không cần, "Ngươi vào đi, ta nhìn ngươi vào rồi đi."

"Ta nhìn ngươi đi, ngươi đi đi." Thẩm Quyết nói.

"Ôi, ngươi vào đi." Hạ Hầu Liễm đẩy nhẹ bờ vai y.

hai người đứng đó giằng co, đẩy tới đẩy lui cả buổi trời mà chẳng ai nhích được bước nào, nhóm xưởng vệ đứng xa xa hứng gió lạnh, không hiểu nổi vì sao hai người họ lại phải làm thế.

"Không thì lại tán gẫu lát nữa vậy." Cuối cùng Thẩm Quyết nói.

Thật ra ngày mai là họ lại có thể gặp nhau chính xác thì chỉ có bốn canh giờ, vừa nhắm mắt rồi mở ra thì đã sang ngày mới, bình thường còn chê bốn canh giờ không đủ ngủ thẳng giấc, Nhưng Hạ Hầu Liễm vẫn luyến tiếc, cứ cảm thấy phải ở bên cạnh người này, tốt nhất là vươn tay sờ được thì mới thoải mái trong lòng. Hắn còn chưa nghĩ xong đã miệng nhanh hơn não: "Được đó."

Thế là hai người ngồi xuống bậc thang, Hạ Hầu Liễm lót cái khăn lụa dưới mông cho Thẩm Quyết. Hai người vai kề vai ngắm trăng, bầu trời màu than chì, thi thoảng có thể thấy những áng mây màu xám trắng, ánh trăng nhỏ từng giọt xuống khiến cả thế giới như ướt đẫm, gợn sóng nhộn nhạo trên mặt nước.

Thẩm Quyết hỏi hắn: "Lò luyện đao của ngươi đã xây xong chưa?"



"Xây thì xong rồi, nhưng sắt không tài nào đập để rèn được." Hạ Hầu Liễm đau đầu, "Chỉ buổi tối ta mới có thời gian, hàng xóm nói ta làm rùm beng ồn ào, khiến họ không ngủ được. Lần nào cũng qua đạp cửa nhà ta, còn đòi đi báo quan nữa."

"Báo quan? Bộ ngươi không phải quan à?" Thẩm Quyết liếc hắn.

"Vậy cũng đâu thể ỷ thế hiếp người được." Hạ Hầu Liễm nói.

Thẩm Quyết chẳng biết làm sao, Hạ Hầu Liễm sĩ diện chết đi được, lần trước dạy hắn cáo mượn oai hùm, kêu hắn dùng tên tuổi của Đốc chủ để làm việc. Nhiều ngày trôi qua vậy rồi mà chưa nghe hắn dùng tới lần nào. Nếu không phải cậy vào "Cha nuôi" là y, hắn muốn điều tra Già Lam, sao có thể không gặp trở ngại gì được? Thẩm Quyết nói: "Ngươi xây lò luyện đao trong phủ của ta đi. Nhà ta lớn, ngươi rèn đao sẽ không ảnh hưởng đến hàng xóm."

"Cũng được." Hạ Hầu Liễm chạm vào cánh tay y, "Ngươi muốn xem Khiên Cơ Ti không, chờ ta rèn xong thì diễn cho ngươi xem. Thú vị lắm, như dệt vải ấy, phải khóa nút sợi, có dây ngang dây dọc, nhưng mà không dệt dày như vải đâu."

"Có thể dệt thành hoa luôn à?" Thẩm Quyết nhàn nhã hỏi hắn.

"Được chứ." Hạ Hầu Liễm móc móc trong ngực, sau đó kéo một sợi chỉ màu hồng từ trong túi tiền ra, hắn quấn sợi chỉ đỏ trên tay, ngón tay quay mấy vòng, chỉ đỏ dần dần tạo nên hình dáng. Hắn vừa tạo hình vừa nói: "Nguyên tắc của trận Khiên Ti khá giống với cái này, có điều phức tạp hơn chút thôi. Ngươi muốn học thì ta sẽ dạy lý thuyết cho ngươi, ngươi thông minh như vậy, học đan hai ngày là biết ngay."

Cuối cùng chỉ đỏ tạo thành một đóa hoa lan ba cánh. Hắn đặt đóa hoa lan nhỏ vào lòng bàn tay của Thẩm Quyết, "Tặng ngươi đấy."

"Đàn ông đàn ang mà đi dệt vải." Thẩm Quyết nâng niu đóa hoa lan, dùng đầu ngón tay chọc chọc vào cánh hoa tinh xảo của nó.

Hạ Hầu Liễm nói: "Biết làm sao được? Mẹ ta không biết nên ta phải biết thôi. Nếu không thì quần áo của hai mẹ con ta phải làm thế nào? Hơn nữa ta biết nhiều thứ lắm, xào rau nấu cơm xe sợi dệt vải, tước trúc xây nhà, đều là do mẹ ta ép ta phải tự học đấy."

"Ồ." Thẩm Quyết nói, "Ta không biết làm gì cả."

"Ngươi cần biết mấy cái kia làm gì?" Thẩm Quyết tưởng rằng Hạ Hầu Liễm định nói y phú quý ngập trời, có muôn vàn tôi tớ, không cần phải bận tâm mấy chuyện này. Nhưng Hạ Hầu Liễm lại nói: "Ta biết là được rồi."

Ánh trăng yên ả, vạn vật cũng lẳng lặng theo. Xa xa có người thả đèn Khổng Minh, nó bay lên bầu trời đêm, biến thành vầng trăng thứ hai. Hạ Hầu Liễm nói: "Thiếu gia à, ta làm cho ngươi cái túi thơm nhé."

"Tay nghề của ngươi được không đó? Ta lên triều vào miếu, đừng làm ta xấu hổ đấy." Thẩm Quyết có hơi nghi ngờ.

"Đừng xem thường ta được không vậy."

Thẩm Quyết cúi đầu nhìn mũi chân mình, chợt nhớ ra thiếu nữ trong kinh thành đều thích tết túi thơm, lúc thấy lang quân mà mình ái mộ đi ngang qua dưới tú lâu sẽ ném túi thơm xuống cho chàng. Từ đó về sau khắc ghi mãi trong lòng, đời này cũng không bao giờ quên được.

Lòng y chợt nảy ra một tâm tư, như thể Hạ Hầu Liễm tặng y túi thơm thì từ nay về sau sẽ là người của y. Nụ cười nhàn nhạt hiện lên giữa khóe môi, y nói: "Được, ta muốn mùi hoa lan."

——————

Ngọn nến đang cháy, giọt nến đỏ nhỏ từng giọt một xuống đĩa, dần khô thành hình cánh hoa nhỏ. Bách Lý Diên ngơ ngẩn nhìn ngọn nến kia, thân nến đỏ cùng với ánh nến vàng sẫm dần dần mờ ảo, xóa nhòa ranh giới sắc màu rồi hóa thành một quầng sáng tươi đẹp.



Nàng nghĩ vì sao năm đó nàng lại nghe thấy tiếng huân ấy? Có lẽ là vận mệnh đã định, quỷ hồn của thiên mệnh đã nắm tay nàng kéo đến khu vườn để lắng nghe tiếng huân ấy. Cũng giống như việc nàng là ác quỷ của thiên mệnh, cuối cùng phải khắc chết cha mẹ anh em, ngoại trừ nàng ra thì trong gia tộc không còn ai sống sót.

Nàng gặp lại Trì Yếm là việc của rất nhiều năm sau, lúc nàng đã trở thành Diêm La của Bách Lý gia, tất cả thích khách phải cúi đầu trước nàng. Lần đầu tiên nàng mở rộng buôn bán Cực Lạc Quả đến cửa khẩu Tử Kinh, tên đầu sỏ ở cửa khẩu Tử Kinh không nghe lời, định nuốt hết hàng hóa, còn muốn giết nàng. Nàng nổi giận chôn gã dưới nền tuyết, chỉ để lộ cái đầu láng bóng. Nàng thấy gã khóc đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa, đóng thành băng đọng lại trên mặt. Sáng hôm sau tới xem, gã đã đóng thành băng, trên mặt vẫn là biểu cảm đáng thương tội nghiệp.

Nàng sai thuộc hạ đi làm việc, còn mình thì chơi trong thành. Ở nơi đó, nàng đã gặp Trì Yếm, y cũng thật đáng thương, khoác chiếc áo da dê xám rách rưới, hông đeo ngọc bội. Y mua một cái bánh bao cứng và đứng ăn dưới mái hiên khách điếm. Thoạt nhìn y đã ngoài hai mươi, nhưng nét mặt vẫn còn rất trẻ con như thuở năm nào.

Nàng lẩn vào đám đông nhìn y, y nhìn đám trẻ con đang chơi đùa trên phố, nhóc con đang lắc cái trống bỏi chạy tới chạy lui trước mặt y, có người đẩy xe bò đi ngang qua y, trên xe chất đống da bò và da dê. Ánh mặt trời đổ bóng loang lổ dưới mặt đất, nắng ở Sóc Bắc không gắt, luôn nhợt nhạt như nước trắng, chiếu vào người không có cảm giác gì, nhưng vì nó phủ một tầng sắc vàng nên dường như khiến cả người ấm hơn đôi chút.

Dòng người lướt ngang qua bọn họ, hai người lặng lẽ như hai tảng đá ngầm, hệt như đang duy trì một sự ăn ý không tồn tại. Phố phường rất náo nhiệt, trên mặt ai nấy đều nở nụ cười, nhưng chẳng liên quan gì tới họ. Họ chỉ bàng quan, và là người ngoài cuộc. Nàng nghĩ tốt thật, huynh ấy vẫn cô độc như mình, hệt như năm đó vậy.

A Sồ tẩy trang xong thì xách váy đi tới. Không có phấn trắng má hồng, nàng có một khuôn mặt thanh tú và đầy đặn, một hàng mày dài và mảnh như núi xa cùng với đôi mắt to tròn đen láy, còn cả cánh môi đỏ nhạt màu. A Sồ ngồi xổm trên mép giường hỏi cô nhóc có đỡ hơn chưa.

Nàng không trả lời mà vươn tay sờ sờ mặt A Sồ rồi hỏi: "A Sồ tỷ tỷ tẩy trang xong đẹp lắm."

A Sồ che miệng bật cười, đoạn khều khều cái mũi của Bách Lý Diên: "Miệng muội ngọt như mía lùi ấy!"

"Còn đẹp hơn cả tên Thẩm Quyết kia nữa." Bách Lý Diên nói.

"Nói cứ như muội đã gặp y rồi vậy." A Sồ cười tủm tỉm nói: "Cẩn thận bọn phiên tử Đông Xưởng nghe thấy rồi bắt muội đem đi hầm canh uống đó. Nghe nói thái giám trong cung thích nhất là bắt trẻ con về hầm canh, trẻ con thịt mềm có thể dưỡng nhan. Nói không chừng Thẩm công công ăn canh trẻ con mỗi ngày cũng nên."

"Sau này A Sồ tỷ tỷ đừng trang điểm nữa."

"Sao vậy, ta còn phải kiếm tiền, không trang điểm sao được?" A Sồ nghiêng đầu nhìn nàng.

"Đừng kiếm tiền nữa. Có phải các tỷ có luật chải đầu[1] không, muội có tiền, muội bao tỷ." Bách Lý Diên móc một túi tiền từ trong ngực áo ra, dốc một đống thỏi vàng ra chất đống trên giường.

[1] Luật chải đầu: Thành hôn với kỹ nữ.

A Sồ nhìn mà trợn mắt há mồm: "Ông trời của tỷ ơi, tỷ nhận một ông thần tài làm muội muội nè trời." Nàng lắc đầu nguầy nguậy, đoạn nhét thỏi vàng vào túi tiền của Bách Lý Diên, sau đó cất vào trong vạt áo nàng ta. "Tiền phải cất cho kỹ, không được lấy ra, nhỡ đâu bị trộm trông thấy là muội mất mạng. Ông trời ơi, nhà của muội làm gì thế?"

"Nhà muội bán thuốc." Bách Lý Diên nói.

"Bán thuốc mà kiếm được nhiều tiền vậy! Ay da, lần trước có một ông chủ tiệm thuốc đến nghe diễn, tỷ chê gã mập quá, nên xem thường gã." A Sồ bóp cổ tay thở dài, "Thôi bỏ đi, do duyên phận cả! Nào nào nào, đứng dậy, chúng ta đi thả đèn đi."

A Sồ kéo Bách Lý Diên xuống giường, mặc tạm cái quần bẩn, buộc váy lại, cuối cùng khoác áo choàng màu đỏ tươi, kéo nàng đi ra sân. Trì Yếm đang đứng ở đó cầm đèn Khổng Minh làm bằng giấy dầu, đã đợi các nàng hồi lâu, trên đầu và vai toàn tuyết là tuyết.



A Sồ hưng phấn chạy tới, cầm bút lên viết ước nguyện trên giấy dầu. Bách Lý Diên đứng một bên nhìn, A Sồ viết là "Kiếm nhiều tiền, tìm một nam nhân vừa anh tuấn vừa có tiền có thế, chuộc mình về làm vợ bé."

Bách Lý Diên: "..."

Nàng không thấy Trì Yếm viết, nàng không xem cũng biết, chắc chắn Trì Yếm viết là "Tìm được đệ đệ" "Đệ đệ bình an" linh tinh gì đó. Đệ đệ, đệ đệ, nàng rất ghét cái tên đệ đệ kia, nàng muốn nhanh chóng tìm ra hắn rồi giết hắn. Trì Yếm chỉ có thể có muội muội, không được có đệ đệ.

"Được rồi, đến muội viết!" A Sồ đưa bút cho nàng.

Bách Lý Diên cầm bút, viết ước nguyện của nàng lên giấy dầu vàng óng. A Sồ ngơ ngác nhìn, lẩm bẩm: "A Diên, chữ của muội đẹp quá." Nét chữ của nàng đẹp nhất trong ba người bọn họ, nét bút tựa long xà, mang theo khí phách bễ nghễ thiên hạ.

Trì Yếm thắp đèn, đèn Khổng Minh nhanh chóng phồng to, rời khỏi mặt đất bay vượt qua đầu cả ba người, càng lên càng cao. Ngọn lửa hừng hực cháy xì xèo, đền Khổng Minh từ từ bay xa trong gió, ánh lửa soi rõ nét chữ của Bách Lý Diên trên mặt giấy, Trì Yếm nhìn thấy ước nguyện của nàng.

"A Diên muốn ở bên cạnh Trì Yếm ca ca và A Sồ tỷ tỷ mãi mãi."

***

Tác giả có lời muốn nói:

Hạ Hầu Liễm: Các ngươi dùng Khiên Cơ Ti giết người, còn ta dùng để kua trai.

Cách thức kua trai lãng mạn của Hạ Hầu Liễm: dùng Khiên Cơ Ti đan thành một đóa hoa lan nhỏ.

Cái này gọi là sự dịu dàng của thép.

Thật ra tui muốn nói là bọn họ đang iu nhau đó... Tiếc cái là tụi nó hỏng có nhận ra điều đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK