Sửa lỗi: Meo Meo.
Hạ Hầu Liễm quyết định đi ám sát một mình.
Quyết định này bị Đường Thập Thất và Thư Tình đồng loạt phản đối. Đường Thập Thất kiên quyết muốn Hạ Hầu Liễm phải tìm Ám Thung Già Lam đi theo trợ giúp, ít nhất cũng phải thuê vài người yểm trợ ám sát. Thư Tình cũng tán thành.
Liễu Quy Tàng có đến ba nghìn môn đồ, mỗi người nhổ một ngụm nước miếng cũng đủ dìm cho Hạ Hầu Liễm chết đuối. Tuy rằng thích khách luôn ẩn mình trong bóng tối, nhưng dù sao cũng chẳng phải thần tiên yêu quái gì, không có thuật ẩn thân tàng hình, khó tránh khỏi việc để lại dấu vết, bị người ta phát hiện.
Đường Thập Thất tốn nửa ngày khuyên ngăn hết nước hết cái, Hạ Hầu Liễm vẫn cứ kiểu "Mặc kệ mày nước miếng tung bay, anh đây vẫn lù lù bất động". Đường Thập Thất chẳng còn cách nào, y nói: "Lão Đại, cho dù huynh không trả nổi tiền công cho đệ thì cũng đâu đến mức phải dùng cách này để trốn chứ! Đừng nói là huynh đi chơi gái đánh bài rồi nợ tiền không trả, giờ đang muốn tìm đường chạy nha!?"
"Chơi ông nội mày ấy! Đệ nghĩ ta với đệ giống nhau hả?" Hạ Hầu Liễm cạn lời.
Thư Tình hỏi: "Thế vì sao huynh không tìm Ám Thung? Có Ám Thung yểm trợ, giúp huynh cầm chân đám môn đồ của Liễu Quy Tàng, chẳng phải tiện hơn sao?"
Hạ Hầu Liễm trầm mặc một lúc, mới nói: "Thời điểm mẹ ta vừa mất, lão lừa trọc đó vẫn nhận tiền của Liễu Quy Tàng, phái thích khách đi ám sát Bắc Phái Tông sư. Tìm Ám Thung hỗ trợ, khác quái gì tìm con lừa trọc đó hỗ trợ chứ."
Thư Tình sửng sốt một chút, há mồm nói: "Nhưng mà..." thế nhưng "nhưng mà" nửa ngày cũng chẳng nói ra được gì.
"Chỉ dựa vào ta cũng có thể xử lý Liễu Quy Tàng, ta có Chiếu Dạ, có Hoành Ba, vậy là đủ rồi." Ánh mắt Hạ Hầu Liễm lạnh lùng, ẩn chứa bên trong lòng kiên định không thể nghi ngờ.
Thư Tình còn muốn khuyên thêm, Đường Thập Thất vỗ vai y, ý bảo y đừng nói nữa rồi quay đầu hỏi Hạ Hầu Liễm: "Huynh tính làm thế nào rồi?"
Hạ Hầu Liễm mở bản đồ thành Liễu Châu ra đặt lên bàn bát tiên[1], bên trái bản đồ, một đường đỏ dọc theo chợ phía bắc kéo dài đến cửa thành phía đông rồi chạy thẳng ra khỏi thành. Bản đồ được làm từ lông cừu trắng, mực son thấm vào lớp lông, lúc nhìn lướt qua, đường mực đỏ sẫm tựa như một vết thương sâu, máu tươi đầm đìa.
[1]Bàn bát tiên: Bàn vuông to, mỗi phía ngồi được hai người.
Hạ Hầu Liễm chỉ vào vị trí cửa thành phía đông, hắn nói: "Mỗi mười lăm hàng tháng Liễu Quy Tàng đều sẽ đi kiểm tra mấy cửa hàng của gã ở trong thành, gã có tổng cộng hai mươi ba cửa hàng, gồm ba quán rượu, năm cửa hàng son phấn, mười gian dược liệu thô với năm gian y quán. Bình thường lúc gã đi kiểm tra, sẽ bắt đầu từ thành tây đi về phía thành đông, mỗi cửa hàng sẽ dành khoảng thời gian từ một chén trà nhỏ đến một nén nhang để tra hỏi, giờ Tuất sẽ đến Đắc Tiên Lâu ở thành đông dùng bữa, đến gần giờ Hợi sẽ trở về Trang từ của thành phía đông."
"Con mẹ nó con rùa xanh này đúng là có tiền." Đường Thập Thất chậc lưỡi, lại hỏi: "Bình thường gã mang theo bao nhiêu người?"
"Không đến mười người." Hạ Hầu Liễm nói, "Thậm chí đôi khi còn chỉ mang theo hai tên người hầu. Kinh Đao Sơn Trang nhiều người, ám sát trong Trang, biến số rất lớn. Thích Gia Đao sử dụng quân đao[2], chú trọng hợp lực tác chiến, phối hợp với nhau, đối phó một người thì không khó, đối phó với một đám người sẽ không dễ dàng. Trong Sơn Trang dễ bị bọn chúng lấy thịt đè người, khó mà trốn thoát. Cho nên không bằng ám sát bên ngoài, Chiếu Dạ đao thương bất nhập, lấy một đánh mười cũng có thể nắm chắc."
[2]Giống như dao găm quân đội ngày nay.
"Làm như vậy có được không?" Trong lòng Thư Tình không yên tâm.
Y biết tính tình của sư ca y.
Hạ Hầu Liễm làm việc chưa bao giờ để ý đến hậu quả, hắn nói hắn muốn đi học trộm bách gia đao pháp, thì lập tức thần không biết quỷ không hay mà đi, sau đó mang theo hơn mười bản đao phổ với một thân đầy thương tích trở về. Hắn nói hắn muốn làm ra con rối là tuyệt thế sát khí (sát khí: binh khí giết người), lôi kéo Đường Thập Thất không ăn không uống, vùi đầu chết dí trong phòng, lúc tạo được hình người cho Chiếu Dạ, hắn đã râu ria xồm xoàm, đầu tóc rối bù, trông chẳng khác gì tên ăn mày lưu lạc bên ngoài hơn hai mươi năm trời.
Học đao, rèn Chiếu Dạ còn như vậy, huống hồ là ám sát Liễu Quy Tàng, Thư Tình không hề nghi ngờ rằng Hạ Hầu Liễm có thể đem mạng mình quăng đi bất cứ lúc nào.
"Một kích mà không thành ta sẽ rút lui ngay. Ta đã mua lại cửa hàng sát đường ở cửa thành phía Đông, hai người sẽ trốn ở đó chờ tiếp ứng cho ta." Hạ Hầu Liễm an ủi y, "Yên tâm đi, Liễu Quy Tàng còn chưa chết, làm sao ta dám có bất trắc gì được? Ta giữ lại cái mạng này là để đối phó với gã mà."
Chỉ sợ huynh sẽ đồng quy vu tận với gã mất. Thư Tình chép miệng, chẳng dám nói ra.
Chờ Hạ Hầu Liễm đi rồi, Thư Tình kéo tay áo Đường Thập Thất, y hỏi: "Thập Thất ca, huynh thực sự để cho sư ca đi ám sát của Liễu Quy Tàng như vậy à?". Có gì hot? Chọt thử t𝒓a𝘯g ⩵ 𝑇 RuM𝑇R𝑼𝖸𝘌𝑁.Ⅴ𝑁 ⩵
Đường Thập Thất gõ gõ đầu Thư Tình, nói: "Đồ ngốc, huynh ấy bảo đệ làm gì là đệ chỉ khăng khăng làm cái đó thôi à? Chúng ta giấu huynh ấy thuê thêm mười mấy hai mươi người nữa, mai phục sẵn trong cửa hàng, nếu con lừa Hạ Hầu đó thực sự xảy ra chuyện, chúng ta đồng loạt lao ra cứu người không phải là xong rồi sao?"
Hạ Hầu Liễm đã bố trí tốt hết thảy. Hắn thay cánh tay đao mới cho Chiếu Dạ, mỗi khối gạch mỗi tấc đất ở Liễu Thành đều được hắn điều chỉnh qua một lần, bọn họ tạo sẵn ra ba đường rút lui, tự giả thiết hơn mười loại tình huống đột xuất có thể xảy ra và cách khắc phục tương ứng, đảm bảo cho lần ám sát này không chút sai sót.
Việc kế tiếp cần làm là chờ đợi. Chờ đúng giờ Hợi mùng một tháng sau, xe ngựa của Liễu Quy Tàng chạy vào cổng thành – Hạ Hầu Liễm vì gã, bố trí sát trường định mệnh.
Bóng đêm như mực, Hạ Hầu Liễm ngồi trên nóc nhà hóng gió, trong tay cầm một bầu rượu. Trước đây thuê lại nơi này là để bắt mấy tên môn đồ Liễu thị đến luyện đao, sau đó thì mua lại hẳn hoi, đổi thành ám quật của Hạ Hầu Liễm. Từ chỗ Hạ Hầu Liễm ngồi nhìn xuống, có thể thấy trên sân đặt đầy con rối hình người, lớp vỏ kim loại sáng lập lòe dưới ánh trăng, đó đều là "Chiếu Dạ" đời trước. Thư Tình cẩn thận mặc xiêm y cho bọn họ, xa xa nhìn lại không khác gì một đám thi thể cứng đơ thẳng tắp.
Trong tiền sảnh quăng đầy nỏ tiễn với khuôn đao, đôi chỗ còn có mấy cuốn sách bìa xanh rách nát ghi lại cơ quan Đường Môn. Núi giả trong viện bị Hạ Hầu Liễm dùng làm chỗ thí luyện, bị nỏ tiễn bắn cho thủng lỗ chỗ to bằng con mắt, trông gồ ghề như bị mắc bệnh hủi. Giữa đống đổ nát tan hoang đó, nơi góc tường lại bỗng mọc ra một gốc bạch ngọc lan, từng búp hoa trắng nõn mập mạp mọc trĩu cành, không nhìn kĩ còn tưởng là chim bồ câu đậu lên.
Đường Thập Thất từ hành lang gấp khúc đi tới, Hạ Hầu Liễm gọi cậu một tiếng, hắn hỏi: "Tú tài đâu rồi?"
"Đi viết thư cho vợ rồi. Con mẹ nó buồn nôn chết đi được, đệ có nhìn trộm vài câu, toàn là mấy câu thơ chua loét." Đường Thập Thất nhảy từ dưới lên, ngồi bên cạnh Hạ Hầu Liễm, "Tú tài vẫn còn non quá. Đàn bà thôi mà, chỉ cần đàn ông ân ái với nàng mấy buổi tối, tặng vài cây trâm, thoa cài tóc, vòng tay vân vân, vậy cũng đủ cho nàng một lòng đi theo rồi."
Hạ Hầu Liễm không nói gì, hắn không hiểu nổi mấy thú vui lộn xộn đó, hắn đã từng thề không cưới vợ không sinh con, tình yêu gì đó chẳng có xíu quan hệ gì với hắn cả.
Nhưng mà hắn vẫn biết nói móc Đường Thập Thất: "Sau đó đệ bị các nàng báo lên Kinh Đao Sơn Trang, bị bắt đi Tru Ác Đài, suýt nữa là bay mạng."
"Là do bọn họ yêu quá sinh hận đấy chứ!" Đường Thập Thất tức giận liếc xéo Hạ Hầu Liễm một cái. Dưới ánh trăng, gương mặt Hạ Hầu Liễm gầy yếu trông có chút tái nhợt, lông mày nghiêng tựa như nét mực nồng, hiện tại cả người hắn thả lỏng, trông có chút tiêu điều.
Đường Thập Thất còn nhớ rõ dáng vẻ Hạ Hầu Liễm lúc cứu cậu ra, khi đó cậu bị nhốt trong xe chở tù, tất cả tiền trên người đều bị đám môn đồ Kinh Đao Sơn Trang cướp hết, cậu dùng số bạc cuối cùng mà mình giấu được dưới miếng lót giày để đổi một cái đùi gà, sau đó thì trắng tay chẳng còn gì nữa. Đang lúc tuyệt vọng gặm đùi gà, từ trong đêm tối, Hạ Hầu Liễm xuất hiện, lướt qua giữa đám môn đồ như quỷ quái, trong nháy mắt, bốn tên môn đồ phụ trách áp giải đều bị cắt đứt yết hầu. Khi đó cậu rất sợ hãi Hạ Hầu Liễm, đùi gà rớt bên chân cũng không nhận ra. Chờ đến khi Hạ Hầu Liễm đi rồi mới bừng tỉnh, người này đến đây đơn giản chỉ để giết môn đồ Liễu thị mà thôi.
Sau đó thì cậu đi theo Hạ Hầu Liễm, cùng nhau lang bạt, giúp hắn đi trộm sách dạy cơ quan Đường Môn, giúp hắn rèn Chiếu Dạ. Hạ Hầu Liễm đúng là một ông chủ tốt, chưa bao giờ khất nợ tiền công, đến hạn sẽ phát tiền, ngày lễ ngày tết còn được tặng thêm lì xì, cậu ở lại kỹ viện Già Lam còn thường xuyên không cần trả tiền nữa.
"Uầy, Lão Đại, nếu huynh mà có mệnh hệ gì thì đệ sẽ đau lòng lắm đấy." Đường Thập Thất nói.
Hạ Hầu Liễm quay đầu nhìn cậu, trên khuôn mặt tròn hiếm khi thu lại ý cười vốn có, Hạ Hầu Liễm cười cười, hắn nói: "Thập Thất, con người ta sống không phải đơn giản chỉ để ăn uống hưởng thụ. Rồi sẽ có một người, có thể khiến cho đệ bất chấp cả mạng mình để bảo vệ, cho dù nàng đã chết, đệ cũng sẽ muốn liều mạng báo thù."
"Đệ có mà Lão Đại." Đường Thập Thất cúi đầu, "Huynh có còn nhớ cái người tên Đường Lam bị huynh quật mộ lên không? Ông ấy là Lục thúc của đệ, đệ được người nuôi lớn từ nhỏ. Đệ không cha không mẹ, thuật cơ quan, giương nỏ bắn tên, đều là ông ấy cầm tay chỉ dạy cho đệ. Đệ rời khỏi Đường Môn cũng là vì đi tìm người. Thế nhưng người đã chết rồi, ngay cả kẻ thù là ai đệ cũng chẳng biết, nỏ trong tay đệ mất đi phương hướng, chỉ có thể trống rỗng nằm trong tay.
"..." Hạ Hầu Liễm sửng sốt một lúc mới nói, "Xin lỗi, ầy, đệ yên tâm, ta sẽ chôn cất lại đàng hoàng cho ông ấy, hàng năm đều sẽ đốt thêm tiền vàng."
"Không cần đâu, huynh cũng biết loại người tội ác chồng chất như chúng ta không tin thần phật mà." Đường Thập Thất cố nhếch miệng cười cười, "Lão Đại, huynh có thấy đệ rất đáng sợ không? Lục thúc từng đối xử với đệ rất tốt đã chết rồi, thế mà đệ vẫn yên tâm thoải mái dạo thanh lâu, uống rượu, ngủ ngon. Đệ vẫn luôn rất khâm phục huynh đấy Lão Đại à, huynh là người "đàn ông" nhất trong số những người đàn ông mà đệ đã từng gặp, nói lời giữ lời, chưa từng qua loa, thần cản giết thần, phật cản giết phật. Đệ cũng muốn có thể liều lĩnh như vậy. Thế nhưng đệ không nhịn được nghĩ rằng, con mẹ nó khó khăn lắm đệ mới có thể xuất hiện trên đời này, nếu không sống cho thật tốt thì thật uổng công đệ trăm cay nghìn đắng chui từ bụng mẹ ra đây rồi. Đời này đệ không có nguyện vọng gì, chỉ thấy chết ở trên giường phụ nữ mới là kết cục tốt nhất của đàn ông. Lão Đại, huynh nói xem liệu Lục thúc có trách đệ hay không đây?"
"Sẽ không đâu, ông ấy sẽ không hy vọng đệ đi báo thù." Hạ Hầu Liễm nói.
"Đúng vậy, Lão Đại." Đường Thập Thất ngước mắt nhìn Hạ Hầu Liễm, "Vậy huynh có từng nghĩ tới, thực ra Già Lâu La cũng không hy vọng huynh đi báo thù?"
Hạ Hầu Liễm cười rộ lên, nói hết một vòng như vậy, thì ra là tới làm thuyết khách.
"Ta biết, ta vẫn luôn biết, mẹ ta không muốn ta đi báo thù." Hạ Hầu Liễm ôm rượu nhìn về phía bóng đêm nặng nề, ánh trăng đã bị mây che khuất, bên ngoài căn nhà là rừng rậm âm u, tựa như bóng quỷ đang đứng sừng sững, "Thế nhưng có một số việc không phải đệ muốn mặc kệ thì sẽ không phải làm, mỗi khi ta cầm Hoành Ba trong tay, mỗi khi ta lên giường nhắm mắt ngủ, chuyện cũ lại tựa như u hồn bám riết lấy ta."
Đường Thập Thất không nói gì, hai người cùng nhau nhìn đêm tối, ánh sao trên trời dày đặc, màn đêm như sắp sửa vỡ vụn.
"Lúc mẹ ta vừa mới mất, mỗi đêm ta đều ngủ không ngon, mỗi ngày đều nghĩ xem làm thế nào để giết chết gã." Hạ Hầu Liễm nhấp một ngụm rượu, bỗng nhiên nói, "Ta với gã quá chênh lệch nhau, gã là tông sư đao thuật, nắm giữ ba nghìn môn đồ, ta không sợ giết gã sẽ bị đuổi giết bị trả thù, ta chỉ sợ đến cả bậc cửa nhà gã ta cũng vào không nổi. Ta khổ sở muốn chết, liều mạng mà luyện đao. Thế nhưng ta không có thiên phú, mọi người ở Già Lam đều chê cười ta, nói ta là kẻ bất lực."
"Nói cái gì vậy chứ, nếu Lão Đại huynh là kẻ bất lực vậy thì đệ thành cái gì nữa!"
"Không sao, bọn họ nói cái gì ta cũng chẳng để tâm, ta biết sớm muộn gì cũng có ngày ta đi tìm Liễu Quy Tàng." Hạ Hầu Liễm nhẹ giọng nói, "Thế nhưng đáng buồn nhất không phải là bị kẻ khác mắng là bất lực, là đứa nhát gan, mà là trong lòng ta hiểu được, cho dù thời gian có quay ngược trở lại, trở lại cái ngày mẹ ta chết ở đầu đường đó, ta vẫn không thể xông ra như cũ, vẫn chẳng thể vượt qua cánh cửa kia, giết chết Liễu Quy Tàng."
Hạ Hầu Liễm nhìn Đường Thập Thất, hắn gằn từng tiếng: "Cho nên bọn họ mắng cái gì ta cũng đều nhận, bởi vì ta, chính là một kẻ bất lực."
Đường Thập Thất nhìn kĩ Hạ Hầu Liễm, cậu thấy rõ trong mắt hắn là nỗi đau thương sâu nặng, tựa như sắt đen nặng trịch, tựa như sương mù dày đặc. Cậu bỗng nhiên hiểu ra, không một ai có thể ngăn cản Hạ Hầu Liễm. Thích khách này vì cái chết thảm thương nơi đầu đường của người phụ nữ nọ, có thể hủy thiên diệt địa, thậm chí hủy diệt chính mình.
"Lão Đại..." Đường Thập Thất còn muốn nói gì đó.
"Thập Thất, sau này đừng lang bạt như vậy nữa." Hạ Hầu Liễm cắt lời cậu, "Đệ không phải người của Già Lam, không thể cứ sống mãi ở Vãn Hương Lâu được, tìm một công việc đứng đắn mà làm, cưới một người vợ tốt. Chốn về tốt nhất của đàn ông không phải là cái gì mà chết trên giường phụ nữ, mà là lúc nhắm mắt xuôi tay được nằm trong quan tài mười lượng bạc, chôn bên cạnh vợ mình. Nhìn xem, tú tài lấy được vợ trông vui vẻ biết bao."
"Vậy còn huynh, Lão Đại, chốn về của huynh ở nơi nào?"
"Ta ư", Hạ Hầu Liễm đứng lên, nhảy lên tán cây đại thụ bên cạnh nóc nhà rồi trượt xuống từ thân cây, hắn đưa lưng về phía Đường Thập Thất rồi vẫy tay, đi về phía khoảng tối sâu trong hành lang gấp khúc, "Chốn về của ta, ở trong bóng tối."
—–*—–*—–
Mây đen nặng nề, tựa như bút lông tùy ý vẽ lên giấy Tuyên Thành một nét mực dài, tụ lại trên đỉnh đầu đoàn người, cảm giác như chỉ cần giơ tay là có thể với tới, làm cho người ta cảm thấy trong lòng khó chịu âm u.
Liễu Quy Tàng vén màn che lên, nhìn ra bên ngoài quan sát vài lần. Trời có vẻ sắp mưa, người đi trên đường vội vội vàng vàng, đều nhanh bước chân trở về nhà, sợ chậm thêm chút nữa sẽ bị dính mưa ướt sũng. Trên đường nhanh chóng chẳng còn bao nhiêu người, chỉ còn mấy quán hàng rong linh tinh vẫn đang dọn quán, bánh xe lăn trên mặt đất, phát ra tiếng vang ầm ầm, không để ý nghe còn tưởng là tiếng sấm.
Liễu Quy Tàng ra lệnh cho người hầu tăng tốc độ xe rồi ngồi yên lại trong xe, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Xe ngựa lộc cộc đi được một đoạn đường, bỗng nhiên ngừng lại, Liễu Quy Tàng nghe thấy môn đồ sợ hãi kêu lên một tiếng: "Trang chủ!"
Liễu Quy Tàng nhíu mày, vén rèm, gã quát: "Chuyện gì mà phải ngạc nhiên vậy hả!"
Nói hết lời, chính gã cũng phải sửng sốt.
Đối diện, cách đó không xa, một cô gái mặc đồ đen đang ngồi trên lưng ngựa, dưới mái tóc đen dài là khuôn mặt trắng thuần, bên trên chỉ có hai hốc mắt đen nhánh. Trên người nàng, trên lưng ngựa treo đầy đầu người máu chảy đầm đìa, dưới cái cổ bị đứt, mớ tóc dài bện vào nhau, kéo dài một đường loằng ngoằng như tuyệt bút. Cô gái giục ngựa đi phía trước, mấy cái đầu người theo phía sau cũng va vào nhau, phát ra những tiếng vang nặng nề, nghe như tiếng trống cổ từ nơi hoang vu xa xưa truyền lại, hấp dẫn những du hồn đang du đãng nơi đồng hoang.
Đám môn đồ kinh hoàng lui về phía sau, có người nhận ra, đó là đầu của đệ tử Kinh Đao Sơn Trang.
Thiếu nữ không chút biểu cảm, cũng không nói chuyện, chỉ trầm mặc thúc ngựa.
"Trang... trang chủ!" Có môn đồ sợ hãi kêu lên, "Là Chiếu Dạ, Chiếu Dạ!"
Liễu Quy Tàng nâng tay ý bảo hắn câm miệng.
Ngựa dừng lại, phía sâu nơi cuối phố truyền đến một thanh âm khàn khàn của đàn ông, tựa như quỷ quái cô độc đang nhẹ giọng thầm thì.
"Thất Diệp Già Lam Hạ Hầu Liễm, cung tiễn Liễu trang chủ đến chốn vãng sinh cực lạc."