• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"...Trời giáng báo ứng, ứng vào thân ta. Thiếu gia của ta, Thẩm Quyết của ta, Tạ Kinh Lan của ta, nhất định phải bình an..."

Chương 90: Nguyện chết vì người.

Biên tập: Chị M.

Sửa lỗi: Bảo Bảo


Thẩm Quyết và Hạ Hầu Liễm trở về Đông Xưởng. Hôm nay hưu mộc, Đông Xưởng thật vắng vẻ. Họ đi thẳng tới phòng trực, công văn Già Lam đã được chọn lọc đưa vào trong.

Đối với Thẩm Quyết mà nói thì xưa nay nào có hưu mộc. Người khác có thể đánh một giấc, ở nhà ôm vợ chơi với con, y thì phải chăm chỉ xem công văn phê phiếu nghĩ[1]. Phiếu nghĩ của Tư Lễ Giám không thể mang ra khỏi cung, mật hàm Đông Xưởng cũng không thể đưa đi lung tung, y chỉ có thể chạy đi chạy lại giữa Đông Xưởng và Tư Lễ Giám, công văn bên này xử lý xong xuôi thì lại có công văn bên kia chờ y.

[1] Phiếu nghĩ (票拟): Trước khi trình tấu chương lên Hoàng đế thì học sĩ Nội Các sẽ viết một tấm phiếu đề nghị phê duyệt dán lên tấu chương rồi mới trình lên.

Trong phòng trực đốt than, xông huân hương, công văn xếp chồng ngay ngắn. Thẩm Quyết và Hạ Hầu Liễm chia công văn cho nhau rồi ngồi xuống vùi đầu lật xem. Thẩm Quyết lấy được phổ hệ[2] Già lam, ghi lại các đời trụ trì của Già Lam và tám bộ. Già Lam được thành lập từ khi Đại Kỳ khai quốc, hơn ba trăm năm, từ thế hệ đầu tiên đến nay đã có hai mươi mốt đời trụ trì, tám bộ thay đổi nhiều hơn, nhiều nhất là Ma Hầu La Già, xuyên suốt có bốn mươi tám thế hệ.

[2] Phổ hệ: gần giống gia phả, ghi lại các đời thích khách Già Lam.

Mỗi một phần tiểu sử đều bắt đầu bằng một bức chân dung, tiểu truyện ở giữa và kết thúc bằng niên phổ. Niên phổ kết thúc của Thí Tâm vào năm Tuyên Hòa thứ ba mươi, bị Già Lâu La Hạ Hầu Liễm đời thứ hai mươi chín giết chết. Người tiền nhiệm của Thí Tâm là Độ Tâm, ngoại hình mẫu mực, giữa hai hàng mày có cảm giác sáng sủa. Có điều tiểu truyện của ông mới chỉ được một nửa thì đột ngột dừng lại, niên phổ cũng thế.

Thẩm Quyết lật lại phía trước, phát hiện ra những người trước đó cũng thế.

Thẩm Quyết ngẩng đầu hỏi Hạ Hầu Liễm: "Sao có vài người phần ghi chép không được viết hết?"



"Không biết nữa." Hạ Hầu Liễm nói, "Khi còn nhỏ Già Lam có mở lớp Tiên hiền[3], nhưng ta lúc thì ngủ gật khi thì đi bắt cá, chưa bao giờ nghiêm túc nghe giảng."

[3] Lớp Tiên hiền: Lớp học về những người tài năng đã qua đời.

"Mẹ ngươi chưa từng nói gì với ngươi à?"

Hạ Hầu Liễm cười một tiếng, "Là bà ấy rủ ta đi bắt cá đó."

"..." Được rồi, Thẩm Quyết đỡ trán, nhà Hạ Hầu đúng là dốt nát di truyền mà.

Thẩm Quyết lật ngược về phía trước, hai mươi đời trụ trì, ghi chép đột ngột dừng lại từ đời thứ mười một. Xem lại tám bộ Già Lam cũng có rất nhiều chỗ tựa tựa như thế. Có điều phổ hệ này viết không được hợp lý lắm, ghi chép về trụ trì và các bộ bị tách riêng ra, nếu muốn xem trong thời gian trụ trì đó tại vị có tám bộ nào thì phải tự lật lại niên phổ để đối chiếu. Thẩm Quyết lật sơ qua, các ghi chép về trụ trì bị bỏ trống và các bộ tương ứng không được khớp cho lắm, không hiểu là nguyên nhân gì.

Nghĩ một hồi không ra được gì, đành phải để đó cân nhắc sau. Thẩm Quyết lật lại ghi chép của Già Lâu La, nhìn đến tên Hạ Hầu Liễm ở cuối cùng. Trên đó là hắn với dung mạo ngày xưa, tay ôm đao Hoành Ba vỏ đen, mặc bộ y phục vải gai màu đen, mặt mày tỏa ra lệ khí bức người, giống như một con sói đơn độc lang thang nơi hoang dã. Tầm mắt y chuyển đến tiểu truyện của hắn ——

"Hạ Hầu Liễm, tên hiệu Vô Danh Quỷ, bội đao Tĩnh Thiết, Hoành Ba, sở trường điều khiển con rối, sát thuật Khiên Ti. Mẹ Hạ Hầu Bái, Già Lâu La đời thứ hai mươi tám, biệt danh A Mặc Lỗ, bội đao Hoành Ba. Cha Thí Tâm, trụ trì đời thứ hai mươi mốt, Già lâu La đời thứ hai mươi bảy, bội đao Bộ Sinh Liên. Liễm khi còn nhỏ ngang bướng, ỷ thế làm bậy, không việc ác nào không làm, là một mối họa của Già Lam. Đã từng hô hoán năm đứa trẻ Già Lam cùng tè vào bức tường vây của sơn tự, thi xem ai tè cao nhất. Liễm thắng, được mệnh danh là Vua Tè Già Lam, bắt đám trẻ quỳ xuống không được nhìn thẳng. Sau khi Thí Tâm biết chuyện thì đuổi mấy đứa trẻ đi, không cho chơi cùng hắn nữa. Liễm suốt ngày nghịch ngợm trong rừng, khiến cho cá rùa lẩn trốn, chim sâu chẳng thấy tăm hơi, sơn tự cả mấy năm không nghe thấy tiếng chim muông hót vang."

Thẩm Quyết: "......"

Ai có thể ngờ được Vô Danh Quỷ từng lừng lẫy giang hồ khi còn nhỏ lại thi với mấy đứa nhãi ranh cùng làng xem ai tiểu bắn xa nhất, còn giành được danh hiệu "Vua Tè Già Lam" nữa chứ.

Giương mắt nhìn Hạ Hầu Liễm, hắn vẫn đang tập trung lật xem công văn. Dáng vẻ nghiêm túc của hắn rất đẹp, không cà lơ phất phơ như ngày thường, mang phong thái lạnh lùng nghiêm nghị. Dù sao cũng là người đàn ông được tôi rèn từ trong biển máu, hàng mày chau lại mang cảm giác rét lạnh như đông.

Thôi, bây giờ chẳng có tâm trạng để nói đùa. Thẩm Quyết tiếp tục vùi đầu vào công văn, ngoài cửa sổ bông tuyết bay lả tả, không biết bọn họ đã xem bao lâu, Thẩm Quyết cảm thấy mệt mỏi, bèn đứng lên giãn gân cốt. Ngồi lâu quá, vừa đứng dậy thì đầu hơi choáng váng, Hạ Hầu Liễm ở phía sau đỡ lấy y.

"Sao lại bị choáng thế?" Hạ Hầu Liễm sờ trán y, "Không sốt mà."

"Ngồi lâu quá." Thẩm Quyết đẩy tay hắn ra.

Hạ Hầu Liễm bật cười, "Ngươi yếu quá rồi đó, bữa nào ta dẫn ngươi chạy bộ hai vòng quanh hoàng thành nha."

"Cút." Thẩm Quyết lại cầm Già Lam phổ lên.

Hạ Hầu Liễm rút Già Lam phổ từ trong tay y ra, "Nghỉ chút đã," hắn hất cằm, "Chỗ đó có giường, nằm lát đi."

"Không sao, xem thêm chút nữa."



Hạ Hầu Liễm "Chậc" một tiếng, đột nhiên sấn tới, tay phải ôm lấy bả vai Thẩm Quyết, tay trái lòn xuống dưới đầu gối y rồi bế ngang y lên. Thẩm Quyết giật mình, trừng mắt nhìn Hạ Hầu Liễm kêu hắn thả y xuống.

Hạ Hầu Liễm không buông tay, đặt Thẩm Quyết lên giường nhỏ, cúi người cởi giày cho y. Thẩm Quyết định bò dậy, Hạ Hầu Liễm đã vội đè y lại.

"Hạ Hầu Liễm!" Thẩm Quyết liếc hắn một cái, "Ngươi muốn tạo phản à?"

Hạ Hầu Liễm nhìn y chằm chằm một lát, đoạn thở dài, "Thiếu gia, cho dù hôm nay ngươi có xem hết toàn bộ công văn cũng không thể lập tức tìm Già Lam báo thù cho Tư Đồ được đâu."

Thẩm Quyết sửng sốt, hai người đều lâm vào trầm mặc. Bên tai chỉ còn lại âm thanh bông tuyết rào rạt dừng bên hiên cửa sổ, thế giới chìm vào sự yên tĩnh. Thẩm Quyết đã thôi giãy giụa, cánh tay buông lỏng, sau đó nằm vật ra giường. Y nâng cánh tay che hai mắt lại.

"Hạ Hầu Liễm, ta mệt quá." Thẩm Quyết che mắt nói, "Chỉ mới vừa thực hiện cải cách, đám cựu đảng ngày nào cũng mách lẻo với ta. Bên phía Đông Xưởng, ta nghiêm cấm việc mua quan bán tước, bọn thái giám chẳng vớt được miếng mỡ nào nên có vài tên bắt đầu làm phản. Nhưng thôi, dù sao dưới quyền của ta thì ta vẫn còn đàn áp được. Nhưng biên quan thì lại ngoài tầm với của ta, Liêu Đông đại hạn, thổ man làm loạn. Tổng bộ đồn binh báo lên rằng đồn điền không còn, hoàn toàn không thể ngăn được địch. Hôm trước mới vừa nhận chiến báo, bọn giặc biên giới nhân cơ hội chiếm pháo đài Nam Diệu Châu, có xu hướng đi xuống phía nam. Nội Các muốn dùng binh, ta đi đòi tiền Hộ Bộ, Hộ Bộ Thượng thư mở quốc khố cho ta xem, có còn được cắt bạc nào đâu?"

Y buông cánh tay, xoay người chôn mặt vào trong, "Hơn nữa còn có một Già Lam, bây giờ đúng là loạn trong giặc ngoài. Lúc Ngụy Đức còn tại vị đã giết quá nhiều người, bây giờ không còn ai để dùng. Tư Đồ lại..." Y siết nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi, "Già Lam!"

Hạ Hầu Liễm cảm thấy đau lòng, đúng vậy, Thẩm Quyết mang tiếng là thái giám nhưng lại làm công việc của Hoàng đế. Một quốc gia lớn là thế, chính chủ chỉ lo chơi, mọi việc đều đổ lên đầu y, sao không mệt cho được? Giờ phút này lại mất đi cánh tay đắc lực, chẳng khác nào giáng một đòn thật mạnh vào đầu. Hạ Hầu Liễm chạm vào ống tay áo của y, nói: "Ta không phải là người à, ngươi thăng quan cho ta, Già Lam cứ giao cho ta điều tra đi. Ta hiểu rõ Già Lam, để ta làm là thích hợp nhất đó."

Thẩm Quyết nói không được, "Mấy ngày trước ta vừa nhận được mật báo, Già Lam phát lệnh truy nã bên phía hắc đạo, truy bắt Hạ Hầu Liễm khắp nơi. Chưa đầy ba tháng đã có mười mấy tên Hạ Hầu Liễm bị giết chết. Bây giờ ai tên Hạ Hầu Liễm đều phải sửa tên, nếu không phải có ta che chở ngươi thì ngươi cũng đã bị theo dõi. Địa vị thấp vậy mà lại tốt, không gây sự chú ý. Nếu để ngươi làm tổng lĩnh điều tra Già Lam, vậy còn không phải trực tiếp dâng ngươi lên miệng cọp à?"

"Thế thì đổi tên, dễ ẹc." Hạ Hầu Liễm cười, "Cùng họ với ngươi, tên Tạ Liễm hay là Thẩm Liễm, ngươi cứ chọn một cái."

Thẩm Quyết nghiêng mắt nhìn hắn, "Ngươi bằng lòng đổi à?"

"Đổi một cái tên thôi mà, có gì to tát đâu, sao lại không bằng lòng." Hạ Hầu Liễm chẳng để bụng, "Tiện làm việc là được mà."

Thẩm Quyết ngẫm nghĩ, nói: "Cũng được, tuy rằng những thân tín Thần Tự Khỏa biết thân phận ngươi đa phần đều đã chết ở chùa Quảng Linh, hẳn là phía Già Lam cũng không tra ra gì, nhưng vẫn nên cẩn thận thì hơn, đổi tên ít ra cũng không gây sự chú ý với Già Lam, đánh vào đầu mâu của bọn họ. Tạ Liễm khó đọc, hay là Thẩm Liễm đi. Ngươi thay thế vị trí của Tư Đồ, ngày mai đi nhậm chức."

Hạ Hầu Liễm đáp "Được".

Thẩm Quyết thực sự cảm thấy mệt mỏi, ngồi quá lâu nên gân cốt tê mỏi, vai lưng cũng khó chịu. Y xoay người nằm sấp, rầu rĩ nói: "Xoa bóp cho ta."

Quần áo của y dày dặn, xoa bóp cách mấy lớp áo dày cũng chẳng đụng chạm gì. May là trong phòng đốt địa long[4], lại có lửa than, cũng không lạnh lắm. Hạ Hầu Liễm cởi nút cổ áo y, rồi giúp y cởi áo ngoài. Y nghiêng mặt nằm sấp trên giường, mặc cho Hạ Hầu Liễm xoa bóp.

[4] Địa long: Là một chế phẩm thuốc dựa trên chất chiết xuất từ ​​bụng của loài giun đất Lumbricus rubellus được sử dụng trong y học cổ truyền Trung Quốc cho nhiều loại rối loạn, từ co giật và sốt đến viêm khớp dạng thấp và hội chứng ứ máu. (Wikipedia)

Đây là lần đầu tiên Hạ Hầu Liễm đụng vào người Thẩm Quyết chỉ mặc trung y, Thẩm Quyết cũng coi như là người biết võ, nhưng sức khỏe hơi kém, thường xuyên bị bệnh. Thật ra dưới lớp quần áo cũng là cơ bắp đồng đều, nhưng không thô ráp, cũng không lực lưỡng, chúng giống như ngọc thạch được mài giũa, tuy tinh xảo nhưng cũng rất mạnh mẽ. Đầu ngón tay cách một lớp lụa mỏng chạm vào da thịt kia, đối với Hạ Hầu Liễm mà nói vừa là hưởng thụ, vừa là sự dày vò. Một ngọn lửa bùng lên trong lòng hắn, không thể dập tắt, khiến cả gương mặt ửng đỏ. May thay Thẩm Quyết nhắm mắt, nên không nhìn thấy.



Tiếng thở nông vang lên đều đều, Thẩm Quyết đã ngủ. Hạ Hầu Liễm ngừng tay, cũng nằm xuống, nhìn gương mặt đang say giấc nồng của y. Lông mày, đôi mắt, cánh mũi, đến đôi môi đầy đặn. Là phong thủy trong cung tốt hơn sao? Mới dưỡng ra được băng cơ ngọc cốt như vậy. Hình như cũng không phải, lần đầu tiên Hạ Hầu Liễm gặp y y đã đẹp như vậy rồi.

Hạ Hầu Liễm dùng đầu ngón tay chạm vào mũi y, khẽ thì thầm: "Ôi, thiếu gia à, sao ngươi lại quyến rũ đến vậy chứ."

Đến trưa, bên ngoài nhiều cây cối, ánh sáng không thể chiếu vào, cả căn phòng đều tối mờ. Hạ Hầu Liễm xoay người nằm ngửa, nhìn xà ngang trên nóc nhà, nhớ tới một vài việc. Già Lam có Khiên Cơ Ti, vốn thân thủ của thích khách đã cao cường, lần này có Khiên Cơ Ti đúng là như hổ mọc thêm cánh.

Hắn nhớ bóng lưng gầy yếu của thê tử Tư Đồ trong gió tuyết, lại nhớ trong địa lao ngày đó Tư Đồ Cẩn vươn tay chạm vào ánh trăng như nước kia. Hai người tốt như vậy, cuối cùng lại âm dương cách biệt. Hắn cũng từng là thích khách, đôi tay này cũng từng chia cắt vô số Tư Đồ Cẩn và Minh Nguyệt. Thế đạo này luôn kỳ lạ như thế, người đáng chết thì không chết, người nên sống lại không sống nổi.

Tư Đồ Cẩn chỉ là khởi đầu, người ra lệnh cho Đông xưởng truy tìm Già Lam là Thẩm Quyết, mục tiêu của Già Lam chắc chắn là Thẩm Quyết. Hạ Hầu Liễm quay đầu nhìn Thẩm Quyết, khoảng cách của họ rất gần, Hạ Hầu Liễm chỉ cần cử động chút thôi là có thể hôn lên môi y.

Hắn phải bảo vệ y. Hạ Hầu Liễm đưa ra quyết định, hắn muốn mở lại lò đao, dùng vẫn thạch đúc lại Chiếu Dạ. Chỉ có sát khí tuyệt thế mới có thể đối đầu với sát khí tuyệt thế.

Trời giáng báo ứng, ứng vào thân ta. Thiếu gia của ta, Thẩm Quyết của ta, Tạ Kinh Lan của ta, nhất định phải bình an.

"CHÁYYYYYY!" Một tiếng thét chói tai cắt ngang sự yên tĩnh.

Thẩm Quyết bỗng nhiên mở mắt ra, thấy Hạ Hầu Liễm gần trong gang tấc, hai người bốn mắt nhìn nhau.

***

Dương Tố: lần đầu tiên gặp Thẩm Quyết, cưng cảm thấy người ta ẻo lả, còn coi thường người ta đó, mời xem lại chương 1.

Hạ Hầu Liễm: im miệng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK