– Em nói gì? Lúc ở bữa tiệc, Nhạc Yên Nhi đã nói muốn ly hôn, thế nhưng Dạ Đình Sâm chỉ cho rằng cô tức giận nhất thời, chờ về nhà bình tâm rồi sẽ nghĩ lại.
Chẳng ngờ về tới biệt thự Hoàng Đình, thái độ của cô vẫn vậy.
Nhạc Yên Nhi nén cay đắng trong lòng, né tránh ánh mắt hắn, giả như không có chuyện gì.
– Anh đã không muốn thẳng thắn với tôi, vậy tôi cũng chẳng ép anh làm gì, chỉ là tôi không muốn bước bên anh nữa, vậy được chứ? Thật ra quan hệ giữa hai chúng ta cũng đơn giản, kể cả ly hôn cũng sẽ không xảy ra tranh chấp tài sản, tôi chỉ cần chuyển đồ của mình đi là được.
Trong thời gian này, anh đã giúp đỡ tôi nhiều, nếu như anh cần thì tôi có thể trả tiền mặt cho anh, nhưng có lẽ sẽ phải chờ tới khi tôi nhận được cát xê đã, nếu anh vẫn không yên tâm, chúng ta cũng có thể bắt đầu thảo luận hợp đồng…
Đến đây, cô không nói tiếp được nữa bởi lẽ Dạ Đình Sâm đã nắm chặt cằm cô.
Trong mắt hắn hiện lên vẻ ác liệt đáng sợ, ánh mắt sắc như chim ưng nhìn Nhạc Yên Nhi làm cô khẽ run, trái tim cũng thấy xót xa vô cùng.
– Em nhất định phải làm tôi tức chết à? Nhạc Yên Nhi bị nhìn phát hoảng, nhịp tim vốn đã ổn định lại bắt đầu đập thình thịch.
Cô hít sâu, ổn định tâm trạng:
– Tôi không chọc tức anh, tôi nghiêm túc.
Tôi cần một thứ tình cảm toàn tâm toàn ý, không mang theo tạp chất, mà điều này hiển nhiên anh không cho tôi được, vậy thì đau dài chẳng bằng đau ngắn.
– Em để ý tới chuyện mười năm trước ư? Nếu như tôi nói sự thật cho em thì em sẽ nguôi giận phải không? Suýt nữa thì Nhạc Yên Nhi đã thốt lên chữ “Phải”, thế nhưng lời đã sắp bật ra lại bị cô nuốt xuống.
Chuyện năm ấy trong miệng hắn chưa chắc là điều cô muốn nghe, cô không hề muốn biết họ yêu nhau ra sao, để rồi cách biệt mười năm cũng nhớ mãi không quên thế này! Hơn nữa chẳng lẽ chỉ vì chuyện năm đó thật sao? Vậy phải giải thích về Đỗ Hồng Tuyết thế nào? Thậm chí còn có Joanna luôn chực chờ nữa.
Nhạc Yên Nhi bỗng thấy mệt mỏi quá, quả thực Dạ Đình Sâm rất ưu tú, vậy nên mới có nhiều cô gái tự nguyện ở bên hắn, nhưng cô không còn muốn tiếp tục là một thành viên trong số bọn họ nữa rồi.
Cô và hắn đã định không phải người của một thế giới.
Nhạc Yên Nhi khẽ lắc đầu:
– Dạ Đình Sâm, muộn rồi.
Tôi đã cho anh cơ hội, nhưng anh lại chọn Đỗ Hồng Tuyết, giờ thì tôi không muốn biết nữa.
Dù sao, chờ chúng ta ly hôn xong, những chuyện này sẽ chẳng còn liên quan gì đến tôi cả.
Sắc mặt Dạ Đình Sâm khó coi đến cực điểm, hắn lạnh giọng chất vấn:
– Em đuổi theo Lâm Đông Lục cả một năm, mãi cho tới khi anh ta kết hôn em mới bỏ cuộc, vì sao thời gian em có thể kiên trì với tôi còn không nổi một đêm? Em cho anh ta vô số cơ hội giải thích, vậy em cho tôi mấy lần? Tôi bảo chúng ta bình tĩnh nói chuyện nhưng em cứ đòi ly hôn là sao? Nhạc Yên Nhi, em đối xử với tôi như vậy ư? Câu cuối cùng, từng tiếng như được rít khỏi kẽ răng hắn, tất cả đều mang theo tức giận khó có thể kìm nén.
Nghe được câu hỏi của Dạ Đình Sâm, Nhạc Yên Nhi cũng tự hỏi mình, đến cùng là tại sao.
Có lẽ bởi vì cô biết Lâm Đông Lục không cố ý quên mình, việc anh ta mất trí nhớ là có ẩn tình khác; có lẽ vì cô đã bị thương bởi Lâm Đông Lục nên không còn dám cố gắng nữa; có lẽ vì tình cảm cô dành cho Dạ Đình Sâm còn sâu sắc hơn với Lâm Đông Lục, vậy nên cô càng thêm nhát gan.
Đáp án có rất nhiều, thế nhưng đã không quan trọng nữa rồi.
– Anh nghĩ thế nào cũng được, nhưng nhất định chúng ta phải ly hôn.
Nhạc Yên Nhi cố gắng để giọng nói mình trở nên bình thản.
– Nếu tôi không đồng ý thì sao? Hắn nheo mắt đầy nguy hiểm, giọng nói lạnh thấu xương.
– Vậy tôi sẽ kiện ra tòa! Dù sao thời gian kết hôn của chúng ta cũng ngắn, lại chưa có con, không có tranh chấp về tài sản, chỉ cần kiện chắc chắn sẽ được! Hóa ra em nghĩ vậy ư? Ngay cả làm thế nào để ly hôn em cũng đã tính toán cả rồi? Khuôn mặt anh tuấn của Dạ Đình Sâm lúc này tràn đầy phẫn nộ, trán nổi đầy gân xanh, lý trí vốn là thứ hắn luôn lấy làm kiêu ngạo cũng suýt nữa bị phá tan bởi ánh mắt quật cường của cô.
Hắn bỗng buông lỏng tay Nhạc Yên Nhi ra, mau chóng quay sang nơi khác, bởi lẽ hắn sợ mình không khống chế được cơn giận, khiến cô tổn thương.
Dạ Đình Sâm không muốn tiếp tục ở lại đây nữa, hắn muốn ra ngoài, thế nhưng Nhạc Yên Nhi vội vàng gọi hắn lại:
– Dạ Đình Sâm, anh đi đâu đấy, chúng ta còn phải nói chuyện…
Hai chữ “ly hôn” còn chưa nói ra, lời đã bị hắn cắt đứt.
– Tôi chắc chắn không đồng ý, em đừng nghĩ nữa! Hắn nghiêng đầu, liếc nhìn người phụ nữ vô tình kia rồi siết chặt nắm tay, lạnh giọng quát lên.
Bóng dáng của thân hình cao lớn dưới ánh đèn lộ vẻ cô đơn cùng cực, cuối cùng hắn ủ rũ bước nhanh ra ngoài.
Dạ Đình Sâm vừa đi Nhạc Yên Nhi đã ngã ngồi xuống đất, bây giờ cô mới nhận ra sau lưng mình là một khoảng ướt nhẹp mồ hôi.
Cả đêm hắn không về.
Nhạc Yên Nhi suy nghĩ ngổn ngang, trắng đêm không ngủ.
Hôm sau, dù cô có trang điểm ra sao cũng không thể che giấu được sắc mặt tiều tụy và quầng thâm dưới mắt, vậy nên cô không trang điểm nữa mà đeo kính râm cùng khẩu trang tới công ty.
Vào văn phòng của Danny, cô mới tháo kính và khẩu trang xuống.
Danny thấy cô thế thì giật bắn người.
– Cô…
gặp ma à? Nếu đoàn phim Hoàng Triều Vãn Ca mà thấy cô lúc này, chắc chắn sẽ không muốn ký hợp đồng với cô đâu.
- Hôm qua ngủ không ngon.
- Bà cô của tôi ơi, cô là diễn viên, cô ăn cơm bằng khuôn mặt này đấy, cô cứ tự hành hạ bản
thân suốt thế nghĩa là không muốn sống trong cái giới này rồi phải không? Nhạc Yên Nhi thở dài:
- Chờ giải quyết xong chuyện này là ổn thôi.
- Co chuyện gì thế?
Danny nghi hoặc.
Nhạc Yên Nhi nghĩ rằng Danny đã biết quan hệ của mình và Dạ Đình Sâm, có thể coi là người hiểu rõ mọi chuyện, nói cho anh chắc cũng chẳng sao.
Cô liền nói:
- Tôi với Dạ Đình Sâm chuẩn bị ly hôn.
- Cái gì?!
Danny đứng phắt dậy, bàng hoàng thốt lên.
Nhạc Yên Nhi cũng bị phản ứng của anh ta làm cho giật mình:
– Sao anh phản ứng ghê thế? Danny cũng nhận ra mình làm quá, anh ngồi xuống, hạ giọng:
– Cô điên à? Dạ thiếu tốt với cô như thế, cô rảnh quá nghĩ quẩn đấy à? Nhạc Yên Nhi chẳng biết nói sao, chuyện hôn nhân của họ làm sao một chàng gay như Danny hiểu được.
Cô không muốn giải thích lôi thôi, chỉ nói:
- Dù sao việc đã đến nước này, tôi chỉ thông báo một tiếng cho anh biết vậy thôi.
- Hừ, lúc kết hôn thì giấu giếm tôi ghê lắm, bây giờ lại muốn thông báo cho tôi biết cơ đấy.
Danny hung ác đáp trả.
Nhưng thấy vẻ cô đơn và tổn thương của Nhạc Yên Nhi, anh vẫn mềm giọng lại:
– Thôi thì thế đi, chuyện tình cảm của cô thì cô tự giải quyết, tôi không ép cô được, cũng may cô nhìn xa, không lợi dụng tài nguyên từ Dạ Đình Sâm, kể cả hai người ly hôn thì sự nghiệp của cô cũng không bị ảnh hưởng nhiều.
Nhạc Yên Nhi cười khổ, hẳn đây là chuyện tốt duy nhất rồi.
Danny thấy cô không muốn nói chuyện này thì đổi đề tài:
– Không nói chuyện đó nữa, nói việc chính trước đã.
Tôi có tin tốt báo cho cô đây