Mở mắt ra nhìn thấy căn phòng quen thuộc, cô còn ngạc nhiên tưởng mình đang nằm mơ.
Chẳng phải cô bị hai kẻ kia bắt lên xe rồi sao?
Cô nhớ loáng thoáng hình như có ai đó xuất hiện cứu mình, nhưng lại không thể nhớ được người đó là ai.
Ngay lúc cô còn đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì cửa đã mở, Dạ Đình Sâm bưng canh gà bước vào.
Nhạc Yên Nhi giật nảy cả mình, bật thốt lên:
– Dạ Đình Sâm!
Dạ Đình Sâm đáp:
- Ừ, tôi ở đây.
- Sao em lại ở đây? Anh đưa em về đây à?
Dạ Đình Sâm lời ít ý nhiều:
– Ừ.
Nhạc Yên Nhi hơi nghi hoặc:
– Nhưng sao em lại nhớ là… hình như em thấy Giang Sở Thù…
Dạ Đình Sâm không đáp lại câu hỏi của cô, mà múc một thìa canh gà đưa tới bên miệng cô:
– Uống canh trước đã.
Nhạc Yên Nhi không từ chối được nên đành phải ngoan ngoãn uống hết.
Nhìn thấy cô uống canh xong, sắc mặt dần dần hồng hào trở lại, Dạ Đình Sâm mới buông bát rồi nói rất thản nhiên:
– Hôm qua em bị bắt cóc, Giang Sở Thù đến cứu em, rồi tôi đón em về nhà.
Cả câu chuyện đáng sợ tối qua lại chỉ gói gọn trong một câu giản đơn của hắn.
– Ai bắt cóc em vậy? Em nghe bọn người đó nói chúng muốn chụp ảnh em….
Nhạc Yên Nhi không thể nói được hai chữ kia thành lời, cô dừng một chút:
– Dù thế nào thì cũng không phải là bắt cóc tống tiền.
Ánh mắt Dạ Đình Sâm hơi động:
– Tôi đã điều tra xong rồi, yên tâm đi, tôi sẽ không bỏ qua cho kẻ đó. Để tôi giải quyết chuyện này, em không cần quan tâm nữa.
Nếu Dạ Đình Sâm đã nói như vậy thì Nhạc Yên Nhi cũng không quan tâm kẻ đầu sỏ là ai nữa.
Dù sao cô cũng tin tưởng Dạ Đình Sâm. Nếu anh nói anh có thể giải quyết thì cô sẽ cảm thấy an toàn tuyệt đối.
- Giang Sở Thù đâu rồi, sao em không thấy anh ta nhỉ?
- Cậu ta có một số việc cần giải quyết nên đã chạy về Hương Giang gấp rồi, bao giờ cậu ta xử lý xong mọi chuyện thì sẽ về gặp em.
Ồ, Giang Sở Thù đi mất rồi à…
Không hiểu sao, Nhạc Yên Nhi luôn cảm thấy giữa mình và Giang Sở Thù có cảm giác thân thiết quen thuộc khó tả. Khi biết anh ta chẳng chào một tiếng đã về Hương Giang, trong lòng cô bỗng có cảm giác mất mác.
Nhưng dù sao thì về nhà một chuyến cũng hay. Phần diễn trong “Hoàng triều vãn ca” kết thúc, vốn dĩ cô cũng phải về nhà, bây giờ tuy quá trình không như mong đợi nhưng mục đích cũng đã đạt được rồi.
Dạ Đình Sâm vén tóc trên khuôn mặt cô, nhìn thấy má cô sưng đỏ lên vẫn chưa tan, ánh mắt hắn lại tối đi như nung nấu cơn giận khôn tả.
– Hôm qua em sợ lắm phải không? Nghỉ ngơi thêm một chút đi.
Nói đoạn, hắn kéo chăn cho cô rồi cúi xuống đặt lên trán cô một nụ hôn dịu nhẹ.
Dạ Đình Sâm bảo Nhạc Yên Nhi nghỉ ngơi, nhưng không phải chỉ là nghỉ ngơi vài ngày, mà là gọi thẳng cho Danny bảo anh ta trước mắt không cần sắp xếp công việc cho cô.
Thời gian vừa qua Nhạc Yên Nhi quay phim cũng mệt nên không hề phản đối, tiện thể chuẩn bị nghỉ ngơi một kì dài.
Quan trọng nhất là, cô còn có một kế hoạch.
Đợi hai ngày cho vết sưng trên mặt biến mất, Nhạc Yên Nhi trước nay chưa từng xuống bếp bắt đầu tranh thủ lúc Dạ Đình Sâm đi làm để chạy tới phòng làm bánh ngọt, chỉ với một mục đích duy nhất là học làm bánh.
Cô còn nhớ trước kia Nghiêm lão có nói Dạ Đình Sâm chưa từng đón sinh nhật, cảm thấy đau lòng vô cùng.
Cho nên bây giờ Nhạc Yên Nhi đặt ra cho mình một mục tiêu vĩ đại là tự tay làm một chiếc bánh sinh nhật cho Dạ Đình Sâm!
Cô cứ tưởng việc mình làm đã bí mật lắm rồi, có biết đâu quản gia Thẩm đã nói cho Dạ Đình Sâm ngay từ khi bắt đầu kế hoạch.
Sau khi Dạ Đình Sâm biết việc này thì vui lắm. Hắn không ngăn cản mà để cho cô đi học thỏa thích.
Hai người họ, một người giả vờ mình không làm gì, người còn lại thì vờ như không biết gì cả.
Mỗi tối Dạ Đình Sâm ở nhà, Nhạc Yên Nhi lại lấy ra đủ loại bánh ngọt cho hắn ăn thử.
Dạ Đình Sâm biết rõ mà còn cố hỏi:
- Gần đây em hay mua bánh ngọt thế, thích ăn lắm à?
- Đúng vậy, đồ ngon là phải chia sẻ với nhau nha, em không ăn mảnh một mình đâu nhé. Mau nếm thử xem bánh lần này có ngon không nào.
Cô coi Dạ Đình Sâm thành chuột thí nghiệm của mình luôn, bao nhiêu lần thử nghiệm bánh ngọt đều vào hết trong bụng hắn.
Cho dù Dạ Đình Sâm chẳng thích đồ ngọt tí nào thì cũng không nỡ khiến cô thất vọng, thế là lần nào cũng cố gắng ăn cho bằng hết.
Vì muốn làm ra hương vị hắn thích mà cô ấy vất vả như thế, hắn làm sao nỡ không ăn được đây?
Dạ Đình Sâm ăn thử một miếng, cô lập tức nhìn hắn bằng ánh mắt chờ mong lấp lánh:
- Thế nào? Có ngon không?
- Ừm, ngon hơn hôm qua một chút.
Dạ Đình Sâm chẳng tiếc lời khen ngợi, khiến cho ánh mắt của Nhạc Yên Nhi sáng bừng lên sung sướng.
Trong lúc biệt thự Hoàng Đình đang chìm trong không khí ngọt ngào ấm áp, thì một ngôi nhà cũ ở vùng ngoại ô thành phố lại nghênh đón một vị khách mới.
Cánh cổng gỗ dày nặng từ từ mở ra, Annie lui về trốn phía sau Anjoye theo bản năng như đang sợ hãi.
Anjoye rũ mi nhìn con bé, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười tà mị:
– Sao thế Annie, sợ à?
Annie nhỏ bé nuốt nước miếng, rồi ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt hồ ly như tỏa sáng của Anjoye, ánh sáng ấy còn đẹp hơn ánh nắng mặt trời. Nó vươn tay nắm lấy tay của Anjoye rồi lắc đầu quả quyết:
– Em không sợ, đây là nhà anh mà.
Có vẻ Anjoye rất vừa lòng với đáp án của con bé. Anh ta xoa đầu nó rồi bảo:
– Đúng rồi, đây là nhà của anh, về sau nó cũng sẽ là nhà em.
Anh ta nắm tay Annie, dẫn cô bé bước vào nhà.
Tuy nhìn vẻ ngoài của ngôi nhà có vẻ cổ kính và cũ kĩ, thế nhưng bên trong lại trang hoàng lộng lẫy. Hai mắt Annie sáng bừng lên.
Blake đã chờ ở đại sảnh từ lâu.
- Thiếu gia, nghe nói phó chủ tịch đã gặp Nhạc Yên Nhi và thừa nhận cô ta, về sau chúng ta không thể ra tay với Nhạc Yên Nhi dễ dàng như trước nữa. Muốn đánh hạ đại thiếu thì cần phải bàn bạc kĩ hơn.
- Bàn bạc kĩ hơn?
Nghe Blake nói xong, Anjoye nhoẻn miệng cười tà tứ, đôi mát sóng sánh ánh sáng nhìn lại y với vẻ nghịch ngợm.
Blake đẩy cặp kính gọng vàng:
- Đúng vậy, chỉ có thể bàn bạc kĩ hơn…
- Các người đưa tiểu thư Annie xuống trước đi, tôi còn vài việc cần xử lý.
Anjoye làm như không nghe thấy lời Blake nói. Anh ta giao Annie cho người hầu, tầm mắt dán chặt vào cô bé không buông, đến khi cô bé đi khuất thì nụ cười của anh ta mới từ từ lụi tắt.
Anh ta quay lại nhìn Blake rồi cười lạnh:
– Anh bảo phải bàn bạc kĩ hơn ư? Đồ rác rưởi, anh còn muốn bắt tôi đợi bao lâu nữa?
Nắm đấm đến như mưa sa, đánh cho Blake trở tay không kịp.
Blake chỉ là một thư kí, làm sao có thể so quyền cước với Anjoye từng được huấn luyện chuyên nghiệp? Hơn nữa y cũng không dám đánh nhau với Anjoye… Chẳng bao lâu sau, y đã bị Anjoye đánh cho nằm rạp trên mặt đất.
– Thiếu gia…
Blake rên lên.