Ba luồng sáng cực mạnh bỗng chiếu tới, Dạ Vị Ương nhíu mày, toàn thân cô đau nhức, chẳng biết đã bị trói bao lâu.
Cô cố gắng làm quen với ánh sáng, nhìn quanh bốn phía mãi mới nhận ra đây là một nhà máy bỏ hoang. Bây giờ là ban đêm, ngoài trời vẫn tối đen như mực.
Phía sau đèn có vài người đang ngồi, cô không nhìn rõ họ nên cất tiếng:
– Là ai bắt tôi đi? Các người muốn gì, tôi đều có thể đáp ứng.
– Sắp chết rồi còn mạnh miệng! Hôm nay anh em tao phải dạy dỗ mày thật cẩn thận!
– Không có lý do à? Thế thì oan uổng cho tôi quá.
Dạ Vị Ương thản nhiên nói, cô không hề sợ hãi vì dù ngữ khí của họ có căm phẫn nhưng lại không có vẻ hận thù, hẳn là không phải giết người cướp sắc rồi.
Một người bước ra, giận dữ nói:
– Dạ Vị Ương, dạo này chắc mày vui vẻ lắm nhỉ? Chuẩn bị cho lễ đính hôn, tìm được người chồng tốt, đúng là đáng mừng, mấy anh em bọn tao cũng đưa mày vài món quà được chứ?
Gã móc một con dao găm Thụy Sĩ ra, xoay tròn trên tay, có vẻ khống chế dao rất tốt.
Lưỡi dao lạnh băng kề trên má cô, chỉ cần ấn nhẹ xuống, cô sẽ hủy dung.
Người kia nheo mắt, có vẻ rất căm hận cô.
– Muốn giết thì cũng cho tôi chết rõ ràng chứ?
Cô bất đắc dĩ nói.
– Hừ! Đối phó với con đàn bà hại người như mày thì cần gì lý do! Tao muốn xem mày làm cô dâu thế nào đây!
Người kia quyết tâm rạch xuống.
– Dừng tay!
Ngay vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, có người quát lên một tiếng, đồng thời còn có tiếng súng nổ.
Đạn bắn vào cánh tay người kia, trong nháy mắt, da tróc thịt bong.
Là đạn cao su, không trí mạng nhưng rất đau.
Người kia ôm chặt tay, nhìn về phía người mới tới, khó hiểu hỏi:
– Quản gia Charles, vì sao lại cản tôi? Chẳng lẽ ông không muốn cho cô ta một bài học à?
Dạ Vị Ương mở mắt ra, cô nhìn về phía quản gia Charles đằng xa, nheo mắt.
Là quản gia của Norman.
Nói cách khác, đây là người của Norman.
Đang làm gì thế?
Quản gia bước tới, nheo mắt nói:
– Nếu thiếu gia biết, chắc chắn sẽ xử lý theo quân pháp.
– Ngài ấy đã bị cưỡng chế giáng cấp, tước quân hàm, còn trừng phạt thế nào được nữa?
Người kia bĩu môi không cam tâm.
Cưỡng chế giáng cấp, tước quân hàm?
Có ý gì?
Charles nghe thế thì trừng mắt:
– Lắm miệng, về sẽ phạt cậu, còn không mau về đi, những người tham dự việc này đều sẽ bị phạt!
– Vâng!
Họ đứng thẳng, chào theo kiểu nhà binh rồi bất đắc dĩ quay người đi.
Quản gia Charles bước tới cởi trói cho cô, áy náy nói:
– Xin lỗi, để cô hoảng sợ rồi, không bị thương chứ?
– Không, người kia có ý gì? Norman xảy ra chuyện ư?
Cô kích động nắm chặt tay ông, ngay cả bản thân cô cũng không nhận ra giọng mình run rẩy đến thế nào.
Đôi mắt quản gia đục ngầu nhìn thẳng vào cô, giọng nói lành lạnh:
– Cô Dạ đã quyết định đính hôn, bây giờ còn quan tâm tới thiếu gia nhà chúng tôi liệu có thích hợp không? Thiếu gia đã không có quan hệ gì với cô nữa rồi, mong cô buông tha cậu ấy!
Lời này xé rách tai cô, khiến cô giật mình.
Buông tha anh ta là sao?
Cô đã làm gì khiến Norman tổn thương ư?
– Tôi không hiểu ông nói gì.
Cô nhíu mày đáp.
– Cô không cần hiểu, chỉ sợ thiếu gia sẽ không tham dự được lễ đính hôn của cô, tôi thay cậu ấy chúc cô và cậu Dạ Dương trăm năm hòa hợp.
Quản gia có vẻ có địch ý, giọng nói cũng lạnh băng.
– Có phải xảy ra chuyện không? Tôi gặp Norman được chứ?
– Xin lỗi, bây giờ cậu ấy không muốn gặp cô. Bên ngoài đã có xe, mời cô về, tôi đi trước.
Nói xong, quản gia quay người, sải bước đi thẳng.
Chờ Dạ Vị Ương đuổi theo ra thì đã không thấy bóng người nữa.
Ngoài cửa có một chiếc xe, chìa khóa treo ở cửa sổ.
Cầm điện thoại lên xem mới thấy đã mười hai giờ, Dạ Dương cũng gọi cho cô mấy lần.
Cô không gọi lại là mà định gọi cho Norman nhưng tìm một lượt mới nhận ra mình không có số anh ta.
Quen nhau lâu như vậy mà cô không có số của anh ta.
Đoạn tuyệt như vậy chẳng phải thứ mình hi vọng sao?
Trong bóng đêm, cô cười tự giễu, bóng dáng cô trong gió đêm mùa xuân có vẻ gầy yếu.
Cô đứng ngoài cửa xe thật lâu, cuối cùng bỏ chìa khóa xuống, quay đi.
Đoạn tuyệt rồi thì đừng dây dưa thêm gì cả.
Phía xa trong một bụi cỏ, có một chiếc xe hòa vào bóng tối.
Norman thấy tất cả, nhìn cô rời đi thì cảm thấy tim đau thắt, chỉ muốn mở cửa xe rồi lao xuống.
Quản gia thấy vậy thì vội vàng khóa xe lại.
– Thiếu gia, ba ngày nữa cô Dạ sẽ đính hôn với người khác, cậu nên từ bỏ thôi.
Lời này như một chậu nước lạnh dội từ đầu xuống chân khiến Norman của thấy đau thấu tim.
Hắn cười khổ, buông thõng người xuống ghế xe.
– Ông không nói thì tôi cũng quên mất.
Quản gia ít khi thấy cậu chủ mình chật vật như vậy, nhất là khi thất tình, ông đau lòng khôn nguôi, nói:
– Nếu thực sự cậu không buông được thì hãy đưa cô ấy về đi, nếu không ba ngày sau mọi chuyện khó mà thay đổi được.
– Thôi, tôi chúc cô ấy hạnh phúc.
Anh ta khẽ lắc đầu, giọng trầm buồn.
– Chính phủ đã ra điều kiện mong cậu hồi phục chức vị ban đầu, kế hoạch Tham Lang đã bắt đầu chuẩn bị, các anh em đều mong cậu tham gia, cậu về quân ngũ chứ?
– Không, chuyện này tôi quyết rồi.
– Thiếu gia, cậu đã không cưới cô Dạ, cũng từ bỏ quân ngũ, lão gia sẽ trừng phạt cậu mất!
– Phạt thì phạt, tôi đã chẳng còn gì phải sợ cả.
Anh ta từ từ nhắm mắt, thân thể chịu gió lạnh mà ho khan.
Norman cứ ho như không ngừng được, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi trên trán thi nhau rơi xuống.
– Đi… bệnh viện!
Anh ta chỉ đứt quãng hô lên được ba chữ này, quản gia biến sắc, vội khởi động xe.
Trên đường đi, Norman đã rơi vào hôn mê, tới lúc vào phòng cấp cứu, mặt anh ta đã trắng bệch không còn giọt máu.
Quản gia ở ngoài chờ mà lòng như lửa đốt.
Ông nhìn chằm chằm cửa phòng bệnh, do dự một lát rồi bấm số của Dạ Vị Ương.
– Cô Dạ, cô đã về tới nhà chưa?
– Đang trên đường, sao vậy?
– Tôi muốn… muốn nói chuyện với cô, chuyện liên quan tới thiếu gia.
Mấy chữ cuối nặng nề vang lên trong lòng Dạ Vị Ương, khiến hô hấp của cô như ngừng lại.