Lúc này, Dạ Đình Sâm gõ cửa.
Nhạc Yên Nhi thay quần áo xong, vừa mở cửa ra, cô đã thấy hắn sầm mặt. Cô cười hỏi:
– Chủ tịch Dạ, sao thế?
– Nhạc Yên Nhi, phải làm sao em mới chịu kết hôn với anh?
Dạ Đình Sâm nhìn cô.
Cô cười hì hì, đặt nhẫn vào tay hắn rồi nói:
– Chủ tịch Dạ, ai cũng sẽ trưởng thành, lúc trước anh gạt em dễ như vậy khiến em có vẻ không được coi trọng, bây giờ anh còn muốn mua một tặng một, trên đời làm gì có chuyện dễ dàng thế, anh không cố gắng mà đòi cưới em thì chẳng có cửa đâu!
Đoán chừng chẳng có người phụ nữ vừa ly hôn vừa mang thai nào dám nói vậy.
Chỉ có Nhạc Yên Nhi mới có thể tự tin đến thế.
Cuộc sống có Dạ Đình Sâm rất thoải mái, nhưng cuộc sống không có hắn cũng không tồi.
Xưa nay, cô cảm thấy gia đình đơn thân chẳng có gì đáng xấu hổ, ngược lại, cô cảm thấy một mình cô cũng có thể trông nom con thật cẩn thận.
Vậy nên giờ hắn muốn cưới nhưng cô chưa muốn gả, quyền quyết định vẫn thuộc về cô.
– Vậy anh phải làm thế nào? Chỉ cần em nói thôi, cái gì anh cũng đồng ý!
Dạ Đình Sâm thật hiếm khi cảm thấy cuống quýt như vậy.
– Không nói đâu, anh từ từ suy nghĩ đi. Thôi nhé, em đi hẹn hò với bạn đây!
Cô nhìn hắn, đôi mắt sáng đưa tình khiến hắn vừa yêu vừa hận.
Nhưng Dạ Đình Sâm không thể cản cô được, dù sao cũng là tại hắn cả mà.
Thấy cô vui vẻ ra ngoài, lại còn ăn mặc xinh đẹp, hắn đứng ngồi không yên.
Dạ Đình Sâm rút điện thoại, gọi cho Âu Duyên Tây và Bạch Kính Thần.
– Ra ngoài có việc, họp!
Đã lâu lắm rồi Nhạc Yên Nhi mới có thể thả lỏng và cùng đi dạo phố với Dư San San, vậy nên cả hai đều đi cho tới tận trưa rồi mới tìm một quán café để ngồi nghỉ.
Vừa ngồi xuống, Dư San San đã hỏi ngay:
– Tình hình của hai người thế nào? Sao lại làm hòa rồi?
– Anh ấy nhớ ra mình, vậy là làm hòa chứ sao.
Nhạc Yên Nhi hời hợt đáp.
– Nhớ ra? Nhưng mà hai người cũng đã ly dị rồi, giờ cậu dự định kết hôn lại à?
– Không kết hôn thì biết làm sao, con tớ cũng ba tháng rồi, chờ bụng to hơn thì khó coi lắm, tớ còn muốn mặc áo cưới đẹp mà!
– Nhưng anh ta làm nhiều chuyện sai như vậy mà cậu định tha thứ dễ dàng vậy à?
– Tớ muốn bắt nạt anh ấy một chút, nhưng anh ấy là đồ đầu gỗ, không biết lãng mạn là gì. Tớ gợi ý cho anh ấy cầu hôn, chẳng biết anh ấy có hiểu không nữa.
Nhạc Yên Nhi nhụt chí đáp, cô nhớ lại lần cầu hôn trước.
Đó có đúng là cầu hôn không vậy?
Không quỳ gối, không hoa hồng, cảnh đẹp cũng không, mọi chuyện giải quyết ngay trên xe, làm gì có chuyện cầu hôn qua loa như thế?
Lần này liệu hắn có hiểu không? Cô rất lo lắng.
Dư San San định an ủi bạn vài câu nhưng nhớ tới phong cách của hắn, cô cũng cảm thấy đáng lo.
Thôi, nhỡ Yên Nhi mong chờ thật mà không có thì sẽ càng thất vọng.
Thấy Dư San San không biết nói gì, Nhạc Yên Nhi thở dài:
– Thôi, chịu vậy, đời này chắc cũng vậy mà thôi!
Đành chịu, ai bảo mình yêu hắn?
Ngay khi cô ủ rũ cúi đầu, chẳng ngờ có một cô gái tươi cười nhìn cô, hỏi:
– Xin hỏi, cô là cô Nhạc phải không?
Nhạc Yên Nhi ngỡ ngàng nhưng vẫn gật đầu:
– Tôi họ Nhạc…
Cô gái kia lấy một đóa hồng từ sau lưng ra, đưa cho Nhạc Yên Nhi rồi nói:
– Chúc hai người hạnh phúc mĩ mãn, chủ tịch Dạ chờ cô ở công viên trò chơi.
Tình hình này hẳn không đi không được.
Nhạc Yên Nhi áy náy nhìn Dư San San. Dư San San xua tay:
– Mau đi đi, đồ mua buổi chiều mình sẽ mang về giúp cậu.
Nhạc Yên Nhi cảm ơn rồi vội đứng dậy, đi về phía công viên trò chơi.
Chẳng ngờ vừa ra khỏi quán, một người đàn ông trung niên cũng đưa hoa hồng cho cô và cười hiền:
– Cô Nhạc, chúc hai người sinh được một đứa bé xinh đẹp, chủ tịch Dạ đang chờ cô ở công viên trò chơi.
Trên đoạn đường tới nơi hẹn, liên tục có người đưa hoa cho cô kèm với một lời chúc phúc, hơn nữa, ai cũng có một câu “chủ tịch Dạ đang chờ cô ở công viên trò chơi”.
Nhạc Yên Nhi càng lúc càng hiếu kỳ, không biết hắn định giở trò gì.
– Chúc hai người mãi mãi ngọt ngào.
– Chúc hai người hạnh phúc.
– Chúc mỗi ngày của hai người đều như mối tình đầu.
Bên tai cô chỉ toàn là “chủ tịch Dạ” và “cô Nhạc”, khi cô chưa kịp phản ứng thì họ đã bước đi, sau đó là người tiếp theo, câu chúc phúc và đóa hoa hồng tiếp theo.
Hoa đã bỏ hết gai nên không hề đau.
Vì phải liên tục nhận hoa và cảm ơn nên cô đi mất bốn mươi phút cho đoạn đường lẽ ra chỉ cần dùng mười phút.
Tới nơi, trời đã gần tối, Nhạc Yên Nhi cũng ôm đầy hoa hồng trước ngực.
Cô còn đang lo lắng công viên đông người sẽ không tìm được Dạ Đình Sâm, thế nhưng chẳng ngờ công viên Disney luôn đông người bây giờ lại chẳng có ai.
Như đoán ra điều gì đó, trái tim cô đập thình thịch.
Cô đứng trước cổng công viên, đang chẳng biết nên đi vào hay không thì tiếng nhạc vang lên, rất nhiều nhân vật hoạt hình đang đi tới cùng một chiếc xe hoa. Mickey chào cô rồi giơ một tay trước mặt cô.
Cô đưa tay theo bản năng.
Mickey và Minnie dắt cô lên xe hoa của công chúa rồi ngồi hai bên, họ làm đủ trò khiến cô bật cười.
Chiếc xe chầm chậm lăn bánh trong tiếng nhạc, dường như đây là chiếc xe đưa người ta từ thế giới hiện thực vào thế giới cổ tích vậy.
Xe dứng trước cổng thành.
Mickey và Minne đỡ cô xuống xe rồi vui vẻ chào tạm biệt cô.
Các nhân vật hoạt hình dần đi xa theo tiếng nhạc, chỉ còn mình cô đứng đó.
Rộn ràng và huyên náo bỗng rời xa, Nhạc Yên Nhi cảm thấy luống cuống, cô rút điện thoại ra, gọi cho Dạ Đình Sâm nhưng không được, cùng lúc đó, tiếng pháo vang lên.