Trên đường đưa Norman tới bệnh viện gần nhất, vết thương trên đùi anh ta thì không sao nhưng hai vết thương gần tim đã bắt đầu rách ra.
Norman đã bám theo gần xe suốt cả chặng đường rồi dùng tay không leo lên xe, anh ta phải dùng sức toàn thân, giữ vững tình trạng đó trong bốn giờ, làm sao vết thương có thể không vỡ được?
Đến tối, Dạ Đình Sâm mới kể tất cả là do Norman chuẩn bị, Dạ Vị Ương nghe vậy thì thất hồn lạc phách, ngồi ngẩn trên chiếc ghế ngoài hành lang, không nói câu nào.
Từng giây trôi qua, cuộc giải phẫu dài hai tiếng đã hoàn thành.
Dạ Vị Ương vọt tới đầu tiên để hỏi thăm tình hình.
– Bệnh nhân mất máu quá nhiều, đã truyền máu nhưng giờ vẫn chưa qua khỏi giai đoạn nguy hiểm, cần phải đưa tới phòng ICU theo dõi.
Dạ Vị Ương nhìn Norman bị đẩy ra ngoài.
Sắc mặt hắn trắng bệch, đôi mắt ưng khép chặt như đang ngủ.
Cô thất thểu đi theo sau, mặc đồ vô khuẩn rồi vào phòng bệnh.
– Lúc anh không đến, em còn trách anh, nhưng biết anh đến còn gặp nguy hiểm như vậy, em thà rằng anh nhẫn tâm đừng tới cứu em còn hơn! Sao anh lại muốn cưới em cơ chứ? Tính tình em không tốt, lại mạnh mẽ, chỉ biết hành động mà chẳng nghĩ gì, vì sao anh cứ lựa chọn em? Chẳng phải tự chuốc lấy khổ hay sao?
Cô nắm chặt tay Norman, thì thầm. Dạ Vị Ương muốn khóc nhưng đôi mắt cô lại khô khốc, một giọt nước mắt cũng không có.
Anh ta chưa chết, chưa cần cô phải khóc tang.
Không phải cô máu lạnh vô tình mà nước mắt là thứ quá yếu đuối, đã chảy xuống thì rất khó ngừng lại.
Lòng bàn tay Norman ấm áp, thô ráp khiến tay cô hơi đau.
Bởi vì cầm súng trong thời gian dài nên khớp tay anh ta to và thô hơn người bình thường.
– Norman, em chỉ muốn tốt cho anh thôi, em không dùng ảnh nude uy hiếp anh nữa, được không? Em cũng không so đo chuyện anh ép cưới, chúng ta yên ổn ở bên nhau, nói chuyện yêu đương thôi được không?
Cô cứ thì thầm mãi, mặc kệ người kia có đáp lại được hay không.
Đúng lúc này, Nhạc Yên Nhi gõ cửa nên cô lưu luyến buông tay ra.
Dạ Vị Ương ăn cơm như thường nhưng lượng cơm rất ít, cô chỉ ăn vội vài miếng rồi lại về phòng trông Norman.
Từ đầu tới cuối, cô không nói một câu nào cả.
Nhạc Yên Nhi cảm thấy tính cách ba anh em họ quả là giống nhau như đúc, dù có chút khác biệt nhưng bản chất đều như nhau.
Nhẫn nhịn, nội tâm.
Yếu đuối dường như không thuộc về nhà họ Dạ.
Rõ ràng cùng là phụ nữ, nếu Nhạc Yên Nhi gặp phải chuyện thế này, chắc chắn cô sẽ khóc ngất đi rồi. Nhưng Dạ Vị Ương thì không, cô bé vẫn bình tĩnh, làm việc đâu ra đấy.
Không phải họ không đau lòng mà chỉ là họ không thể hiện ra ngoài mà thôi.
Đã kiên cường nhiều năm, nếu bất chợt trở nên yếu đuối, có lẽ họ không quen được.
Nhạc Yên Nhi thở dài rồi trở về phòng bệnh của Dạ Đình Sâm. Do chân bị thương nên hắn phải nằm trên giường.
– Vị Ương thế nào rồi?
Hắn hỏi.
– Trông vẫn bình thường nhưng trong lòng thì… Em chẳng biết an ủi thế nào.
Nhạc Yên Nhi bước tới, vòng tay qua cổ hắn.
Dạ Đình Sâm sững người rồi mau chóng phản ứng lại, hắn khẽ ôm lấy cô, bàn tay vỗ về.
– Thấy họ như vậy nên khó chịu?
– Ừ, cũng may anh còn nói chuyện được với em. Chồng ơi, em xin lỗi, những ngày này đã không quan tâm anh, em không nghe lời, về nhà phạt em đi.
Vừa nghĩ tới chuyện nếu hôm nay mình ngoan ngoãn không ra ngoài thì sẽ chẳng xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô liền cảm thấy ảo não vô cùng.
Xem ra lời chồng không thể cãi! Nếu cãi là có tai họa ngay!
Dạ Đình Sâm nghe thấy cô vợ bé nhỏ thì thầm như vậy thì mỉm cười:
– Là em nói đấy, chờ Norman xuất viện rồi, em sẽ phải ngoan ngoãn nhận sự trừng phạt của anh.
– Ừ, sau này em sẽ ngoan, mong chồng cho em một cơ hội.
– Được, về nhà tính sổ sau.
Hắn cười khẽ.
Nhạc Yên Nhi nhìn hắn, cô cảm thấy thật ấm áp, dù lo cho Norman nhưng cô cũng thấy mình thật may mắn.
– Dạ Đình Sâm, anh bảo Norman có sao không?
– Anh nghĩ là không.
Hắn yên lặng giây lát rồi mới đáp một cách chắc chắn.
– Vì sao anh khẳng định như vậy?
Nhạc Yên Nhi chớp đôi mắt to, vẻ mặt nghi ngờ.
Dạ Đình Sâm nghe vậy thì hôn lên trán cô một cái, đôi môi ấm áp đặt lên trán khiến Nhạc Yên Nhi cảm thấy hạnh phúc.
Hôn xong, hắn cũng không rời môi đi xa mà nhỏ giọng nói tiếp, hơi thở phả lên mặt cô.
– Vì anh tin Norman yêu Vị Ương, người yêu trước thì ngay cả sinh mệnh cũng không thể tự nắm giữ được, bởi lẽ anh ta sẽ không dám chết, nếu chết sẽ không thể thấy con bé nữa, anh ta không nỡ đâu. Dù thần chết có tới câu hồn thì với tính cách của anh ta, anh ta cũng sẽ trở về thôi.
Lời này không chỉ nói về Norman, hắn cũng nói về chính mình.
Không dám chết.
Còn có một cô gái bé nhỏ chờ mình thì người đàn ông nào dám chết?
Đàn ông sinh ra là để bảo vệ phụ nữ.
– Dạ Đình Sâm, anh đừng bỏ em lại, em thấy bọn họ bây giờ mà như thấy chúng ta trước kia vậy. Đã trải qua nhiều nguy hiểm như vậy mới được ở bên nhau, chúng ta đừng làm hỏng sự an bình này được không?
– Được, em nói gì anh cũng nghe. Yên Nhi, họ sẽ hạnh phúc, chúng ta cũng sẽ hạnh phúc hơn.
Hắn trịnh trọng nói.
Nhạc Yên Nhi gật đầu rồi rúc vào lòng hắn.
Nghe tiếng tim đập kia, cô mới nhận ra thế giới yên bình.
Hôm sau, Nhạc Yên Nhi mang bữa sáng cho Dạ Vị Ương nhưng trong phòng lại không có ai.
Tìm khắp bệnh viện cũng không thấy.
– Dạ Đình Sâm, anh nói xem Vị Ương đi đâu rồi? Ở đây không phải London, nó chẳng biết chỗ nào cả, có thể đi đâu được chứ, liệu có bị kẻ xấu bắt đi không?
Nhạc Yên Nhi cuống lên.
Dạ Đình Sâm gõ đầu cô, nói:
– Yên tâm, nó sẽ về, chắc chắn là có chuyện thôi.
– Nó không nói thì sao anh biết? Sao anh lại không lo lắng gì cả?
Nhạc Yên Nhi thở phì phò, trừng mắt nhìn hắn, chỉ hận không đập được tên đàn ông đang tỏ vẻ bình tĩnh kia dính lên tường, muốn xuống cũng không được.
Cuối cùng, Nhạc Yên Nhi từ bỏ việc nói chuyện với hắn:
– Bây giờ Norman còn nguy hiểm, Vị Ương không có khả năng bỏ đi như thế, em phải đi tìm con bé!
Dạ Đình Sâm bất đắc dĩ giữ vợ lại:
– Nếu nửa tiếng nữa mà nó chưa về thì anh đi cùng em được không?
– Nhưng…
– Vợ, anh cũng bị thương, em quan tâm anh trước được không? Thuốc trên đùi anh hình như em chưa để bác sĩ thay đấy.
– Ối, em quên mất! Anh chờ nhé, em đi gọi bác sĩ!
Nhạc Yên Nhi vỗ đầu rồi vội lao ra cửa gọi bác sĩ.
Dạ Đình Sâm lắc đầu:
– Đồ ngốc, có chuông mà, cứ thế làm sao anh yên tâm được.
Nhạc Yên Nhi vừa lo cho Dạ Vị Ương vừa phải chăm Dạ Đình Sâm, quả thực là mệt muốn chết.