Dạ Đình Sâm đã lái xe đến, ấn còi mãi mà cô vẫn không để ý, cuối cùng hắn xuống xe gọi cô mới hoàn hồn lại.
Cô đưa tờ giấy cho hắn, Dạ Đình Sâm đọc xong lập tức căng thẳng.
– Câu này… có ý gì?
– May mà tờ giấy này đã nhắc anh, vẫn còn gia tộc William chưa bị diệt trừ.
Hắn nắm chặt tờ giấy trong tay, ánh mắt phút chốc trở nên lạnh như băng:
– Chuyện này cứ giao cho anh, anh sẽ tìm hiểu rõ ràng.
– Vâng.
Nhạc Yên Nhi gật đầu đồng ý.
Dạ Đình Sâm lập tức để Trần Lạc đi điều tra, người phụ nữ bị hủy dung kia cũng phải tìm hiểu kỹ càng.
Nhưng kỳ quái là người đó cứ như xuất hiện giữa không khí, tra thế nào cũng không có tin tức gì. Vả lại gia tộc William đã mai danh ẩn tích, đám người làm cho họ lúc trước cũng đã tẩy trắng đồng loạt, đều từ bỏ công việc cũ, dạo gần đây không có hành động gì đặc biệt.
Nhận được báo cáo tâm trạng Dạ Đình Sâm mới dám thả lỏng một chút.
Vợ chồng họ sắp đi khỏi đây rồi, mong rằng không có thêm chuyện gì nữa.
Đến tối Dạ Đình Sâm nằm trên giường đọc tạp chí, còn Nhạc Yên Nhi rúc trong lòng hắn đọc truyện tranh.
– Em thích London hay thành phố A?
– Thành phố A.
Nhạc Yên Nhi đáp không cần nghĩ.
– Thế để anh bảo Trần Lạc đặt vé, mai chúng ta sẽ về đó.
Dạ Đình Sâm dịu dàng xoa đầu cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nở một nụ cười sáng bừng.
Ánh mắt ấm áp dưới ánh đèn càng rực rỡ chói lòa.
Chính bản thân hắn cũng không biết ánh mắt mình nhìn cô đã tràn đầy yêu thương đến mức nào.
Nhạc Yên Nhi nghe thế mắt lập tức sáng lên:
– Thế còn mẹ? Giờ mẹ cũng từ chức rồi, để mẹ một mình ở đây thì bất hiếu quá.
– Yên tâm, sẽ không thiếu ai hết.
Dạ Đình Sâm biết cô đang lo nghĩ gì nên cười bảo.
– Mẹ cũng về cùng vợ chồng mình luôn à? Thế thì tốt quá, bà thích trẻ con thế chắc chắn muốn ở cùng Vãn Vãn lắm! Mình còn phải hỏi ý Evan nữa, nếu thằng bé không muốn đi cùng thì nhờ Vị Ương chăm sóc nó một thời gian vậy.
Không biết Dạ Đình Sâm nghĩ tới điều gì mà trong mắt đã đầy ý cười:
– Vị Ương gần đây bận rộn yêu đương rồi, sợ là không có thời gian chăm sóc Evan đâu.
Nhạc Yên Nhi cũng nhớ ra, gần đây cô em chồng này với Norman đang qua lại, giờ này mà họ nhét sang đó một cái bóng đèn thì đúng là quá đáng thật.
– Thế cứ hỏi ý Evan đã, nếu nó muốn đi cùng chúng ta thì để thằng bé học cùng Vãn Vãn, thế cũng rất tốt.
Dạ Đình Sâm không phản đối:
– Xem ra mẹ sắp bận lắm đây.
– Có khi mẹ cũng không thích rảnh rỗi ấy chứ.
Nhạc Yên Nhi cười nói, bỗng cô nhớ tới một chuyện, sửa giọng nghiêm túc hẳn:
– Chúng ta thương lượng chuyện này nhé Dạ Đình Sâm?
– Em lại gây ra chuyện gì rồi hả?
Dạ Đình Sâm đã lờ mờ nghe ra chuyện không hay, thế nên cau mày hỏi lại ngay.
– Em bán ảnh chụp bóng lưng anh cho bên tạp chí quen, tiền em cũng lấy rồi, tạp chí cũng đã phát hành, bản mẫu chắc giờ đã gửi đến nhà ở thành phố A rồi.
Cô trộm liếc ông xã nhà mình, thấy mặt hắn đen xì thì không khỏi rụt cổ lại, còn định trườn ra khỏi ngực hắn:
– Bán được một trăm nghìn, em sẽ chia cho anh một nửa… có được không?
– Anh chỉ đáng giá năm mươi nghìn?
Dạ Đình Sâm lên tiếng.
– Em chỉ còn năm mươi nghìn thôi! Thế là nhiều rồi, anh đừng có tham quá chứ… Á…
Cô chưa nói xong đã bị hắn kéo sang.
Trời đất thay đổi, cô bỗng thấy mình đang ở dưới thân Dạ Đình Sâm.
Hắn thở gấp gáp, tiếng nói cũng ấm ách:
– Em không bàn bạc với chồng mà đã tự tiện quyết định, đúng là to gan mà, phải phạt!
Hình phạt của hắn đương nhiên là… vừa dịu dàng lại vừa bá đạo, từng chút một chiếm hữu lấy cô.
Hôm sau mọi người cùng lên đường, Evan cũng đi cùng họ, khi gọi hỏi ý Francis gã không cò kè gì mà đồng ý ngay lập tức.
Anjoye và Dạ Vị Ương cũng đến tiễn họ.
Mọi người dặn dò nhau lên đường bình an, cuối cùng Anjoye mới bước tới trước mặt Nhạc Yên Nhi, cười trêu cô:
– Bé cưng Yên Nhi này, em muốn nói riêng với chị mấy câu.
– Cậu muốn gì mà không thể nói trước mắt mọi người hả?
Dạ Đình Sâm cảnh giác nhăn mày.
Hắn giống như sư tử bảo vệ lãnh thổ, bàn tay to lắm nắm chặt eo Nhạc Yên Nhi, tỏ ra cực kỳ không vui.
Anjoye bất đắc dĩ nhướng mày, lại còn trêu tức hắn:
– Anh làm gì mà ghê thế? Đã sắp tạm biệt rồi mà còn không cho em cơ hội nữa hả? Người là của anh rồi, chạy làm sao được, anh cứ yên tâm! Hơn nữa em đang sống rất an nhàn thì anh lại lôi cổ em về, đã thế còn không có bồi thường gì hết, giờ không để em tạm biệt Yên Nhi cho đàng hoàng nữa hả?
Nhạc Yên Nhi cũng cười rồi vỗ nhẹ tay Dạ Đình Sâm:
– Được rồi, anh đừng nhỏ mọn thế, em sẽ quay lại ngay mà.
Hai người chậm rãi đi khuất mắt Dạ Đình Sâm, Nhạc Yên Nhi đi sau Anjoye, cứ thế đi một lúc, anh ta không dừng lại, cô cũng không nói gì.
Không ngờ anh ta đột ngột dừng lại làm Nhạc Yên Nhi đi sau không để ý nên va mạnh vào người phía trước.
Anjoye gõ trán cô rồi cười bảo:
– Lúc đi đường đừng cúi gằm mặt thế chứ. Sau này có ra đường một mình nhớ phải cẩn thận đấy.
– Rõ ràng tại cậu tự nhiên dừng lại mà!
Nhạc Yên Nhi tức giận phản bác.
– Rồi rồi, lần này coi như em sai, thế có đau không?
Thấy cô lắc đầu anh ta mới nói tiếp:
– Thật ra… gọi chị ra đây vì muốn nói với chị một câu.
– Gì thế?
Cô nghe xong không biết sao lại thấy rất căng thẳng, mắt cũng mở to ra, nhìn anh ta không chớp.
Nụ cười trên mặt anh ta cũng trở nên gượng gạo, cứ ấp úng mãi như thể rất khó nói.
Cuối cùng anh ta hít sâu một hơi mới chậm rãi lên tiếng…
– Xin lỗi.
– Hả?
Nhạc Yên Nhi giật mình.
– Em muốn nói một tiếng xin lỗi, nếu biết năm năm trước chúng ta sẽ tạm biệt như thế thì trước khi đi nhất định em sẽ không nổi giận, cũng không làm chị buồn, càng không khiến chị khó xử.
Anjoye nhếch môi cười, trông anh ta lúc này giống hệt cậu bé hàng xóm hay nghịch ngợm, nhưng lại khiến người ta không thể quên.
Nhưng ánh mắt anh ta lại dịu dàng không tưởng được, lúc nhìn cô đã không còn điên cuồng và mưu mô như trước.
Năm năm qua anh ta cũng đã thay đổi rất nhiều.
Dường như đây là lần đầu anh ta nói những lời này nên tỏ ra hơi ngại ngùng. Dù sao một người đàn ông phải thừa nhận sai lầm thật sự là chuyện rất khó.
Anh ta gãi đầu, tiếp tục nói:
– Thật ra năm năm qua em vẫn không chịu quay về, ít nhiều… cũng vì có phần áy náy với chị. Từ lúc quen chị hình như còn chưa từng làm điều gì tử tế cả, toàn thích dọa người rồi gây ra nhiều chuyện khiến chị khổ sở. Lúc ở thành phố A em cũng đều tính kế chị, thế nên… Em vẫn luôn là người xấu… Mong chị tha lỗi cho em, Nhạc Yên Nhi. Trong lòng em rất xấu hổ, đều chỉ vì chị.
Câu sau cùng anh ta nói rất rõ ràng, mắt cũng nhìn cô không chớp.
Ánh mắt anh ta đang không ngừng nóng lên.