Cô lo lắng đi đi lại lại, cuối cùng nghĩ tới một người.
Dạ Đình Sâm!
Cái tên này bật ra trong đầu cô, Nhạc Yên Nhi không nhịn được cắn chặt môi.
Nếu như có thể, ngàn vạn lần cô không muốn đi tìm hắn!
Vừa mới ly hôn xong, mới gặp rắc rồi liền đi tìm hắn, sợ rằng Dạ Đình Sâm sẽ tưởng là cô cố ý bám lấy hắn không buông.
Nhưng cô thật sự không còn cách nào khác, ngoại trừ Dạ Đình Sâm, không còn ai có thể giúp cô tìm được Anjoye.
Cuối cùng, Nhạc Yên Nhi cắn răng, lái xe đến trụ sở chính của LN, mặc kệ người khác ngăn cản, cô xông thẳng lên tầng cao nhất.
Tất cả nhân viên ở LN đều biết cô, đồng thời cũng biết về những tin đồn tràn lan gần đây, nhưng dù gì cô cũng từng là phu nhân chủ tịch nên không ai dám ngăn cản.
Lúc cô đến, cửa phòng họp đang đóng chặt, hình như bên trong đang họp, cô mặc kệ tất cả mà xông vào, đẩy thẳng cánh cửa ra.
Ánh nhìn của tất cả mọi người ngay lập tức tập trung vào cô.
Giờ cô không bận tâm nhiều thế được, mắt hạnh nhìn chăm chú vào Dạ Đình Sâm, cô nói:
– Dạ Đình Sâm, tôi có chuyện muốn nói với anh!
Dạ Đình Sâm ngồi trên chiếc ghế ở tít đầu bên kia bàn họp, hai chân vắt lên nhau một cách tao nhã, khí chất trên người nghiêm cẩn mà cao quý, áo vest đen càng làm bật lên vẻ nghiêm túc cẩn thận của hắn.
Hắn nghe thế thì lạnh giọng nói:
– Hình như bây giờ tôi và cô đã không còn quan hệ gì rồi.
Những người có mặt trong phòng họp thấy chuyện nhà của chủ tịch bị lôi tới công ty thì không khỏi nhìn nhau.
Ánh mắt không hề thân thiện của hắn khiến cho gương mặt của Nhạc Yên Nhi đỏ bừng lên, nhưng cô không lùi lại, cô nắm chặt hai tay lại, nói lớn:
– Tôi thực sự có chuyện rất quan trọng cần nói với anh, anh cho tôi mấy phút thôi, nếu không cuộc họp của anh hôm nay cũng không thể tiến hành thuận lợi được đâu!
Hai mắt Dạ Đình Sâm phát lạnh.
Những nhân viên cấp cao trong cuộc họp đều không muốn can dự vào chuyện này, một vị giám đốc đứng ra nịnh nọt hỏi Dạ Đình Sâm:
– Chủ tịch, hay là bây giờ chúng tôi ra ngoài làm lại phương án vừa nãy rồi ngày mai ta thảo luận tiếp được không?
Dù gì đó cũng là vợ cũ của chủ tịch, chủ tịch không hiểu cách đối nhân xử thế, cứ thế này tiếp thì quả là không hay.
Dạ Đình Sâm không nói gì, nhưng những người ở đây có ai không lõi đời đâu, họ hiểu ý của hắn ngay nên liền vội vàng thu dọn lại tài liệu trước mặt mình rồi nối đuôi nhau ra ngoài.
Đợi khi những người khác đều đi hết, Nhạc Yên Nhi mới nói:
– Chắc chắn Anjoye đã gặp chuyển rồi, tôi gọi cho tất cả những người bên cạnh cậu ấy nhưng không ai nhìn thấy cậu ấy, hơn nữa cậu ấy vừa nghe điện thoại của tôi liền cúp luôn, tôi gọi lại thì đã tắt máy, chắc chắn cậu ấy đã gặp chuyện gì bất trắc rồi!
Cô lo lắng thẫn thờ, nước mắt đong đầy chỉ chực chờ rơi xuống, hai mắt đỏ bừng lên trông rất tội nghiệp.
Lòng hắn thắt lại.
Dạ Đình Sâm đứng dậy, không nói lời nào mà tiến thẳng tới nắm lấy tay cô rồi cứ thế kéo cô ra ngoài.
– Anh muốn… đi đâu?
Vào khoảnh khắc chạm vào bàn tay hắn, trái tim cô run lên, đồng tử co rút dữ dội.
– Đưa cô đi tìm cậu ta.
Hắn vẫn lời ít ý nhiều như trước, lời nói ngắn gọn mạnh mẽ của hắn khiến cho trái tim cô theo đó mà run rẩy.
Hai người đi thẳng xuống bãi đỗ xe, Trần Lạc ngồi đằng trước lái xe, bọn họ ngồi ở ghế sau, Dạ Đình Sâm đã buông tay cô ra từ lâu.
Hắn lấy điện thoại trong túi ra, từ sau khi chia tay với Nhạc Yên Nhi, hắn lại trở lại là một tên cuồng công việc lúc nào cũng lầm lì.
Lúc họp không xem điện thoại, làm việc quá sức cũng không chịu nghỉ ngơi.
Lúc cô đau khổ, hắn cũng chưa từng có một giây một phút nào dễ chịu.
Chỉ có không ngừng làm việc hắn mới có thể làm tê liệt nỗi nhớ nhung dành cho cô.
Hắn mở điện thoại ra, thấy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, còn có mấy tin nhắn từ William.
Gã không thấy Anjoye đến tìm thì thấy lạ nên phái người đi tìm nhưng chỉ tìm thấy xe ô tô của anh ta bị vứt ở một nhà máy bỏ hoang mà không thấy người đâu.
William nấp trong bóng tối không tiện ra mặt nên chỉ đành gọi cho Dạ Đình Sâm.
Hắn trả lời tin nhắn.
“Chuyện này cứ để cho tôi giải quyết, cậu không cần lo, cậu liên lạc với hacker mà lần trước chúng ta tóm được đi, bảo cậu ta xâm nhập vào điện thoại và máy tính của Đỗ Hồng Tuyết xem, nhất định sẽ có dấu vết gì đó lưu lại.”
William nhận được tin nhắn thì lập tức trả lời lại.
“Cậu nghi ngờ chuyện này có liên quan đến Đỗ Hồng Tuyết sao?”
Nhạc Yên Nhi và Anjoye lần lượt gặp chuyện, ngoại trừ Đỗ Hồng Tuyết ra hắn quả thật không nghĩ ra người nào hận họ đến mức nhất quyết phải bắt họ trả giá như thế nữa.
Hắn tắt máy, khóe mắt liếc sang Nhạc Yên Nhi, gương mặt của cô trắng bệch, trên mi mắt còn vương lại những giọt lệ lóng lánh, hai mắt cô không có tiêu cự, cứ như đã mất đi hồn phách vậy.
Cô lo lắng như thế… là vì đã yêu Anjoye rồi sao?
Hắn bất đắc dĩ thở dài trong lòng, bây giờ nghĩ tới những chuyện này có ý nghĩa gì đâu chứ?
Hắn giơ tay ra nhẹ nhàng đặt lên trên lưng cô mà vỗ về.
– Đừng sợ, tôi sẽ không để Anjoye gặp chuyện gì đâu.
– Thật sao… cậu ấy sẽ không có chuyện gì chứ?
Nhạc Yên Nhi thất thần hỏi.
– Tôi đảm bảo.
Dạ Đình Sâm gằn từng chữ một, coi như là lập lời thề.
Không biết vì sao, ba chữ này của hắn khiến Nhạc Yên Nhi bình tĩnh lại một cách lạ kỳ, dường như cô không còn quá sợ hãi nữa.
– Tôi… tôi tưởng rằng anh sẽ không giúp mình nữa cơ.
Cô nói chuyện một cách dè dặt với chất giọng run rẩy.
Dạ Đình Sâm mím môi lại rồi nói:
– Cậu ta cũng là em trai của tôi, hơn nữa cũng là người nhà họ Dạ, tôi để cậu ta xảy ra chuyện bất trắc đâu.
– Cảm ơn, cảm ơn anh vẫn còn coi Anjoye như em trai.
Nhạc Yên Nhi thật sự cảm ơn hắn từ đáy lòng, cảm ơn thay cho Anjoye.
Dạ Đình Sâm nhìn chằm chằm vào gương mặt chân thành của cô, cô thay người khác cảm ơn hắn một cách đầy thành khẩn và nghiêm túc, điều này khiến trái tim hắn run lên.
Cô lấy thân phận gì mà cảm ơn thay cậu ta?
Đôi môi mỏng của hắn hé mở, nhưng cuối cùng không thốt ra nổi câu nào.
Hắn không biết mình nên trả lời thế nào.
Một bàn tay của hắn đặt lên lưng Nhạc Yên Nhi nhẹ nhàng an ủi cô.
Một tay khác buông thõng bên eo nắm chặt thành quyền.
Sau khi nhận được tin nhắn, William cũng không rảnh rỗi, gã tìm hacker kia rồi bảo cậu ta nhanh chóng xâm nhập vào điện thoại và máy tính của Đỗ Hồng Tuyết.
Sau khi tra cứu nguồn, họ tìm thấy video mà hôm nay cô ta nhận được
Kẻ đó vô cùng cẩn thận xóa bỏ hết mọi dấu vết, trong mắt người ngoài ngành, video này chả khác gì từ trên trời rơi xuống hòm thư của Đỗ Hồng Tuyết, nhưng chúng không thể qua mắt hacker cấp cao.
Mười hai phút sau, cậu ta cuối cùng cũng khôi phục được địa chỉ IP gửi video.
– Tìm được rồi, chính là ở đây!
William nhanh chóng gửi tin nhắn cho Dạ Đình Sâm.
“Đi xuống khỏi đường cao tốc Lật Dương, ở phía đông ngoại ô có một nhà máy công nghiệp bỏ hoang, tôi đã gửi địa chỉ và địa hình xung quanh đó cho cậu rồi.”
“Được.”
Dạ Đình Sâm trả lời lại, ánh mắt của hắn trở nên lạnh lẽo âm u.
Trần Lạc ngay tức khắc đạp chân ga.
Bọn họ nhanh chóng đến được nhà máy, nhưng trên mặt đất chỉ còn một đống bừa bộn, chiếc ghế đã bị vỡ thành nhiều mảnh, dưới đất còn loang lổ vết máu.
Lúc Nhạc Yên Nhi nhìn thấy cả vũng máu thì bị dọa sợ, cô căng thẳng không biết nên làm gì, chỉ có thể liều chết tóm lấy người đàn ông bên cạnh.
– Dạ Đình Sâm… anh nói xem… cậu ấy có xảy ra chuyện gì không?
Giọng nói của cô trở nên run rẩy, yếu đuối đến mức khiến người ta đau lòng.
Dạ Đình Sâm nhíu chặt mày, nắm chặt lấy tay của cô, hắn không dám thả lỏng mảy may.
– Dù bản thân tôi có xảy ra chuyện cũng sẽ để cho cậu ấy được an toàn.