Dạ Đình Sâm khẽ cười:
– Không sao, em thích ở đây thì cứ ở, không muốn đối mặt thì không cần đối mặt, tóm lại anh sẽ không để em xa anh là được.
Hắn nuông chiều, hắn yêu thương, dốc hết cả tâm ý.
Chỉ cần cô muốn, chỉ cần hắn có thì chắc chắn sẽ thỏa mãn nguyện vọng của cô, dù cô có muốn mạng sống của hắn cũng được.
Không biết đã ở ngoài bao lâu, đợi tới khi đám học sinh ra cửa nhìn thấy rồi lên tiếng gọi thì họ mới hoàn hồn.
Mặt Nhạc Yên Nhi đỏ bừng, còn Dạ Đình Sâm thì trông như không hề có chuyện gì từng xảy ra.
– Unni oppa, bọn em không định quấy rầy hai người đâu, nhưng giờ bọn em phải về rồi, không chào thì không hay lắm. Giờ bọn em đi đây, hai người cứ tiếp tục đi! Nhưng trời tối cũng hơi lạnh đấy, nhớ cẩn thận giữ ấm nha.
– Unni phải chinh phục được oppa nha!
– Unni, bọn em đều ủng hộ chị đẩy ngã nam thần!
Nói xong đám trẻ vui vẻ rời đi.
Nhạc Yên Nhi xấu hổ cúi gằm khuôn mặt đỏ như máu, chỉ hận không thể tìm được cái lỗ mà chui vào.
– Em thấy đề nghị của mấy đứa thế nào?
– …Không ra sao hết, cũng muộn rồi đấy, mình về thôi.
Giờ cô đã ngầm chấp nhận chuyện Dạ Đình Sâm ngủ chung một phòng với mình.
Đến tối cô vẫn ngủ trên giường còn hắn ngủ dưới đất như cũ.
Cô định tắt đèn đi ngủ nhưng hắn không đồng ý.
– Anh muốn ngắm em.
– Lúc nào mà anh chả thấy?
– Thấy nhưng vẫn nhớ.
Không có lý do gì đặc biệt, chỉ là trước khi tắt đèn muốn nhìn cô thật kỹ.
– Béo hơn chút rồi, không còn gầy gò như trước nữa. Có thể nhận ra em ở đây rất vui vẻ, cũng đã tự tin hơn nhiều.
– Ừm, ở đây không có đám người thích mỉa mai chế giễu, cũng không lo truyền thông bịa chuyện đặt điều. Chủ nhà rất tốt bụng, đám học sinh đáng yêu, mỗi ngày đều có việc để làm nên em không thấy chán nản nữa. Em nghĩ mình rất muốn sống mãi thế này, còn anh thì sao? Anh có thích không?
– Chỉ cần em thích thì anh cũng thích.
– Thế anh đồng ý ở đây cùng em được không? Chúng ta không cần mở cửa hàng buôn bán mà cứ ở đây hỗ trợ chị Dương thôi. Hoặc là có thể trở về thành phố A tự mở một cửa hàng, em làm bà chủ còn anh là ông chủ, được không?
– Có lẽ anh không thể rời khỏi LN, không có nhiều thời gian ở bên em liệu có được không?
– Thế à, chẳng lẽ… không thể bỏ hết được sao?
Nhạc Yên Nhi có chút thất vọng, cô không biết hắn làm gì ở LN, nhưng mỗi ngày đều qua lại giữa hai nơi rất vất vả, lúc đi làm hắn cũng không nhắn tin gọi điện cho cô, có vẻ rất bận rộn. Nhưng giờ hắn đang làm gì chính cô cũng không rõ cho lắm.
Hắn dường như không có thói quen báo cáo hết thảy với cô, mà cô cũng không hỏi đến chuyện công việc của hắn.
– Giờ vẫn chưa được.
– Nếu thế cứ chờ thêm một thời gian nữa, đợi khi nào anh rảnh chúng ta sẽ sống như vậy.
Dù có thất vọng nhưng cô vẫn rất khát khao cuộc sống nhàn nhã đó.
Dạ Đình Sâm im lặng, căn phòng bỗng chốc không có một thanh âm nào.
Không ai lên tiếng khiến cô thấy hơi lạnh lẽo.
Cơ thể nhỏ bé cuộn tròn lại, đôi mắt cũng đã nhắm chặt.
Mãi lâu sau cô mới nghe thấy hắn thốt lên một tiếng xin lỗi.
Cô không dám đáp lại, chỉ có thể giả vờ đã ngủ say.
Sáng hôm sau vừa tám giờ cô đã tỉnh, phát hiện Dạ Đình Sâm đã đi rồi, chị Dương nói hắn ra ngoài mua hoa.
Cô thích tường vi màu trắng, dù rất giống hoa hồng nhưng không phải cửa hàng nào cũng bán, vì giống này mọc hoang dại nhiều, khó lòng phân biệt thế nên rất ít nơi bán loại hoa này.
Nhạc Yên Nhi nhớ tới bó hoa mấy hôm trước, trên tấm thiệp đính kèm có cả địa chỉ cửa hàng.
Muốn vào nội thành để mua hoa thì cần lái xe khoảng ba mươi phút.
Đi đi lại lại sẽ mất một giờ, hèn gì chưa đến tám giờ hắn đã đi rồi.
Cô mượn phòng bếp của chị Dương, trước đây đều là hắn nấu cho cô ăn, giờ còn vì một bó hoa mà lặn lội xa xôi, cô cũng nên biểu lộ tấm lòng mình một chút mới phải.
Đi chợ sớm mua thịt gà với nấm rồi về ninh cháo, còn mua ít đậu tương về ngâm để làm sữa đậu nành.
Dạ dày hắn không tốt, không thể ăn uống bừa bãi thế nên cô muốn tự tay làm tất cả.
Đến chín giờ thì cháo cũng ninh xong, cô bưng lên bàn được một lát thì hắn cũng về.
Cô giống như bình thường chạy ra mở cửa rồi lấy dép lê cho hắn thay.
Dạ Đình Sâm thấy người mở cửa là cô thì hơi giật mình, cứ đứng ngây ngoài cửa.
– Sao thế?
– Anh thấy như đang mơ ấy.
Nhạc Yên Nhi khẽ cười:
– Không phải mơ đâu, vào đi, em làm bữa sáng cho anh rồi.
– Sao em không ngủ thêm một lát?
– Hai hôm trước ngủ dậy đều không thấy anh nên mới dậy sớm một chút, thế mà anh vẫn đi mất rồi, xem ra lần sau em phải dậy sớm hơn nữa rồi.
– Tường vi trắng của em này.
Hắn giơ một bó hoa to lên, trong đó có đến mấy chục bông hoa được xếp cạnh nhau, còn đang tỏa ra mùi thơm dịu nhẹ.
Đây cũng không phải hoa dại, vì tháng năm tháng sáu mới là mùa hoa nở, tầm này đều là hoa được trồng cẩn thận trong nhà kính.
Nhưng cô nhận hoa vẫn cảm thấy rất vui.
Cô kéo tay hắn đi vào trong rồi bảo:
– Thật ra tường vi là loài hoa mẹ em thích nhất, em hiểu rõ sở thích của mẹ rồi cũng thích theo từ lúc nào không hay. Bà không thích hoa trồng trong nhà kính mà thích loại được trồng hoang dã hơn. Tường vi là loại cây sinh trưởng ven đường, cạnh các con suối, rừng cây… Có sức sống rất mạnh mẽ, hoa hồng nở suốt mùa hè, nhưng tường vi mỗi năm lại chỉ nở đúng một lần. Dù không thơm nồng như hoa hồng nhưng mẹ vẫn bảo tường vi thật ra rất kiêu ngạo.
– Giống em, vừa đơn giản nhưng cũng vừa kiêu ngạo.
– Anh đang khen hay mắng em thế?
– Anh khen em mà, nghe không hiểu à?
Hắn nhún vai, tỏ ra vô tội.
Con ngươi đen mờ mịt, thật sự không hiểu chuyện gì xảy ra.
Hắn khen ngợi người khác đúng là khác biệt, giọng nói bình thản cứ như đang kể một chuyện thường tình vậy.
Nhạc Yên Nhi chỉ cười giục hắn mau vào ăn sáng, nếu không để lạnh lại mất ngon.
Nhưng mới ăn được một lát di dộng của hắn đã réo ầm lên.
Hắn nhấn nút nghe, sắc mặt càng lúc càng nghiêm túc, dường như đang gặp phải chuyện gì đó rất khó xử.
– Xin lỗi, giờ anh phải đi luôn, Trần Lạc tới đón anh rồi.
– Anh đi luôn à?
– Ừ.
Hắn đứng dậy, Nhạc Yên Nhi cầm áo khoác đi theo sau.
Dạ Đình Sâm đứng trước cửa, giơ tay ôm lấy cô, nhẹ nhàng hôn lên môi cô một cái.
– Tối anh đến, chờ anh.
Nói xong hắn cũng quay đi luôn.
Thế nhưng đến tối hắn cũng không xuất hiện.
Cô gọi cho hắn, lần đầu không ai nghe máy, lần thứ hai bị tắt đi, lần thứ ba… cuối cùng hắn cũng nhận cuộc gọi.
Hắn nói đêm nay có việc gấp không qua được mà quên không báo với cô.
Cô nghe xong chỉ thản nhiên đáp lại rồi bảo hắn có việc bận thì đừng tới, nói rồi vội vã gác máy.
Tay nắm di động từ từ lạnh buốt.
Mấy cô bé học sinh quay lại nhìn cô, lo lắng hỏi thăm:
– Oppa sao thế chị?
– Hôm nay anh ấy không tới à?
– Ôi, chỉ có mình unni đúng là cô đơn thật.
– Không tới được.
Nhạc Yên Nhi cố gắng cười nói, nhưng nụ cười trên môi lại khó coi hơn cả khóc.
Mấy đứa trẻ cũng đoán được cảm giác của cô lúc này thế nên không quấy rầy lâu, vội vàng mua chút đồ rồi rời đi.
Cuối cùng chỉ còn mình Nhạc Yên Nhi ở lại dọn dẹp.